LUYẾN THANH TRUNG ĐỘC

Lúc Dịch Quân Ngạn rời đi, hắn lần đầu tiên giống như kẻ ngốc mà đứng dưới lầu chờ người kia, cho dù biết rõ đối phương không có ở đây, thế nhưng lại không nhịn được mà ở lại hít thở chút vị đạo tàn dư.

Lần thứ hai nhìn thấy Dịch Quân Ngạn, Đằng Tự tâm tâm niệm niệm phải bằng mọi cách đem cậu về bên cạnh, không còn quan tâm cái mác đồng tính luyến ái nữa.

Mà gần đây thỉnh thoảng hắn cũng ôm Dịch Quân Ngạn, cơ thể cậu mềm yếu, trong lòng hắn liền co rụt lại, lúc đó chỉ hận không thể đem thân thể người này vào trong người mình, để bản thân cũng không cần phải lo mất cậu nữa…

Chẳng nhẽ… hắn thực sự đã thích Dịch Quân Ngạn?

Bắt đầu từ khi nào? Tại sao ngay chính bản thân mình cũng chẳng chú ý tới?

Ngón tay có chút run rẩy, Đằng Tự cảm giác như mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng nơi thái dương, hung hăng nuốt nước miếng một cái, thế rồi vờ vô tình hỏi: “Còn… Còn gì nữa không? Không còn gì sao?”

Quỷ Túc Thuần nhíu mày, thế rồi đăm chiêu suy tư một hồi, mới nói: “Còn có ngay cả thân thể cũng muồn hòa vào nhau.” Rồi lại nhàn nhạt cười rộ lên, “Và sau khi đã làm xong, những thứ khác, dù trai dù gái, cậu cũng sẽ đều không chút hứng thú! Thế nhưng với người ấy liền lập tức có ham muốn lên giường.”

Đằng Tự đen mặt. “Cậu đúng là đồ t*ng trùng lên não.”

“Không phải!” Quỷ Túc Thuần lớn tiếng phản bác, sau đó liền hừ lạnh một tiếng, đứng lên hai tay chống lên mặt bàn nói: “Cậu là đồ trì độn ngu ngốc ngớ ngẩn, căn bản cũng chẳng hiểu lãng mạn là cái gì đâu! Tôi sẽ chống mắt lên nhìn cậu đời này ôm hận mà chết!”

Đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống Đằng Tự: “Ngày hôm nay tôi gọi cậu tới đây là vì muốn cho cậu một buổi học miễn phí, do vậy nên tiền đồ ăn cậu trả! Giờ bảo bối của ta tới rồi, chào tạm biệt.”

Xoay người tiêu sái rời đi, mái tóc đen tuyền bồng bềnh đung đưa trong gió.

Đằng Tự quay người nhìn bóng lưng y mà nghiến răng: “Quỷ Túc Thần cậu là một kẻ tiểu nhân keo kiệt!”

Y lại vô tình khoát tay, tặng thêm một câu chứa đầy thâm ý, nói: “Trên thế giới này, chơi đùa đều là chuyện tốt, thế nhưng thứ duy nhất không nên đùa cợt chính là tình cảm. Đằng Tự, đừng nói thân là bạn bè mà không nhắc nhở nhau.”

Nhìn nét nhàn nhạt trong mắt y, Đằng Tự một mình ngồi đùa nghịch với đống thức ăn tội nghiệp giờ đã lạnh, thế nhưng lời của Quỷ Túc Thuần tựa như chiếc kim châm vào huyệt thái dương, đau đớn khôn nguôi.

Với kinh nghiệm nhiều năm làm thanh ưu, hắn dễ dàng nghe được người y nói chuyện qua điện thoại, là một… người đàn ông.

Quỷ Túc Thuần là một kẻ đào hoa, nhưng cuối cùng lại kết giao với hắn, hầu như loại phụ nữ nào cũng đã từng gặp qua, sở dĩ đó là lý do tại sao Đằng Tự vẫn cứ nghĩ y yêu người khác giới, nhưng hôm nay lại hạnh phúc tới mức khiến người kia khó chịu, mà lại còn là nam nhân?

Lẽ nào thích một người, thực sự sẽ không quan tâm tới giới tính của đối phương sao?

Như vậy… Có lẽ chính hắn từ lúc đầu đã để ý tới người ấy, đến mức yêu không còn quan tâm tới giới tính của người kia?

Hắn không dám phủ nhận, càng không dám thừa nhận.

***

Tháng mười hai, CD ‘Hoa Linh’ đệ nhất bộ chính thức được tung ra thị trường.

Vì lúc đầu đáng nhẽ là cặp đôi vương đạo sẽ đảm nhiệm vị trí thu âm, vậy cuối cùng lại là một thanh ưu vô danh ngoại quốc vào làm vai Tú Thì, điều này khiến fans của Đằng Tự và Chí Thủy kháng nghị, cho nên tác phẩm chủ chốt của FS giờ lại trở thành trò hề, mà đây là tác phẩm BL đầu tiên của W.L.WIN cũng bởi vậy bị đông đảo nhân sĩ trong giới manga chê trách.

Thế nhưng chỉ một tuần sau, hủ nữ trở thành khách hàng chính trong các cửa hàng bán CD, đâu đâu cũng tràn ngập ‘Hoa Linh’, một số nơi còn treo biển hết hàng.

Trong lịch sử của kịch truyền thanh đam mỹ, CD ‘Hoa Linh’ trong bảy ngày tiêu thụ vài chục ngàn bản. Chỉ trong một tuần lễ, sáng lập kỷ lục số một trong giới kịch truyền thanh, khiến mọi ngươi ai ai cũng dậy sóng.

Song, ngoài trừ tổ chế tác ‘Hoa Linh’, không một ai có thể tưởng tượng được thành quả vang dội của sản phẩm này.

***

Năm giờ chiều, bên trong phòng ghi âm ‘Hoa Linh’.

“Lập Hoa, đừng… A…”

“Dừng lại chút! Dịch Quân Ngạn, cậu bị táo bón hay đang hôn chồng vậy? Tôi sống từng ấy năm, chưa từng nghe một tiếng rên nào khó nghe như vậy! Cậu rốt cuộc có hiểu cái gì là hôn môi không?”

Từ phòng làm việc bên ngoài, xối vào liên tiếp những tiếng gào rú chói tai của giám đốc.

Ngồi trước microphone, Dịch Quân Ngạn cúi đầu, cầm trong tay kịch bản giờ đã gấp thành nếp.

Liên tiếp bị NG hai mươi lần, dù đã cố gắng thay đổi chỉnh sửa ra sao, cuối cùng vẫn chẳng thể đạt được sự kỳ vọng của gã.

Vì cậu giờ ảnh hưởng tới nhiều người, nên khi lặp đi lặp lại Dịch Quân Ngạn thấy bản thân quả thực vô dụng, nhưng đúng thật là cậu cũng chưa từng được ai hôn, vậy nên chẳng thể nào diễn được cảm giác ấy.

Nản lòng tới mức nước mắt không nhịn được mà tuôn rơi.

“Không sao mà, Tiểu Ngạn có năng lực như vậy sẽ từ từ tiến bộ thôi, chúng ta còn nhiều thời gian.”

Lúc này ngồi trên ghế salon, Chí Thủy liền mỉm cười ngọt ngào, dùng thanh âm ấm áp để an ủi cậu.

Mặc dù rất xúc động, cũng rất cảm ơn Chí Thủy đã nhẫn nại cho tới bây giờ, thế nhưng y vốn là người phi thường tốt bụng, hầu như ai đã từng cộng tác với y sẽ đều nhận được sự động viên.

Nhận được sự khích lệ từ Chí Thủy, y không những không cảm thấy tội lỗi nguôi ngoai, mà còn càng thêm khẩn trương.

Đằng Tự đứng bên Dịch Quân Ngạn chắc giờ mặt đã đen lại, hận không thể đánh cậu một trận cũng không chừng?

Dịch Quân Ngạn tới giờ vẫn chẳng hiểu tại sao hắn vẫn còn ở đây, bình thường nếu gặp phải đối phương liên tiếp NG, đã sớm không nhịn được mà rời đi. Nhưng hôm nay hắn lại giống y hệt Chí Thủy, tiếp tục nhẫn nại cùng cậu ở lại để mà NG.

Giờ có khả năng Đằng Tự đợi lâu mà mặt dài ra, thế nhưng Dịch Quân Ngạn cơ bản là không đủ can đảm quay sang nhìn hắn. Cậu bây giờ như chuột nhắt bị treo trên dây điện, kinh hãi run sợ đến nỗi thở mạnh cũng không dám, chỉ nghĩ sơ ý có thể khiến Đằng Tự xúc động trào dâng mà phẫn nộ đùng đùng.

“Lại một lần nữa!” Giám đốc lạnh lùng nói.

“Chờ một chút.” Cũng một mực lưu lại tới bây giờ, Phiến Cương đứng lên, cô đi tới phía trước microphone, hướng về phía Dịch Quân Ngạn mà nói: “Tú Thì, ngươi đã bao giờ hôn ai chưa?”

Vừa vặn đã hỏi tới trọng điểm.

Cậu ngay lập tức đỏ bừng mặt, tuy rằng nói ra sẽ khiến người khác chê cười, thế nhưng trong tình huống này, không thừa nhận cũng chẳng được.

“…Chưa từng.”

Dịch  Quân Ngạn giờ cúi đầu thấp tới mức cằm cũng phải chạm tới ngực.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi