LY CA HOÀNG TRIỀU

“Mấy thứ ngươi nói lỡ như này đều sẽ không phát sinh.”

“Làm sao biết không? Ví dụ như bây giờ, ngươi không để ta gả cho hắn, ta tức giận sẽ trực tiếp xé xác ngươi, ngươi không biết võ công, ai mà cứu ngươi? Nguy hiểm không?”Vẻ mặt Địch Lam Thấm rất thành thật, hết sức nghiêm túc.

Triều Ca hít sâu một hơi, đây là uy hϊế͙p͙ à?

Nhưng dáng vẻ Lam Thấm công chúa hình như rất nghiêm túc giảng đạo lý với nàng! May mà nàng biết võ công, cao hơn Địch Lam Thấm một chút, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.

“Ngươi thật sự muốn xe xác ta à?”

“Sẽ không, sẽ không, ngươi chết rồi ai giúp ta đi tìm Đoạn Thiên Diễn?”

Triều Ca giật giật khóe miệng, thì ra nàng còn sống nhờ chút giá trị này?“Chuyện này, sao ngươi không đi xin hoàng huynh ngươi giúp đỡ, lấy thân phận sứ thần Càng quốc, muốn gặp một người cũng không khó.” Triều Ca bắt đầu bất động thanh sắc vứt nồi.

Nhưng Địch Lam Thấm lại liếc nàng, chu miệng, vẻ mặt không vui.

“Khỏi phải nói tới hắn, sau khi tới nói ngon nói ngọt để ta tự chọn phò mã, nhất định chọn cho ta một người võ công cao cường, tâm đầu ý hợp, kết quả thì sao, kết quả vẫn là gạt ta!”

Lúc này coi như Hạ Triều Ca hoàn toàn sáng tỏ, muội tử này thật sự trong sạch.

Ở phong yến, trêи đài tỷ võ, sự cuồng vọng kiêu ngạo, không coi ai ra gì, thật ra đều là ý tưởng chân thật trong lòng nàng ấy. Địch Lam Thấm tốt xấu cũng là công chúa của một nước, tại nơi ăn tươi nuốt sống như hoàng cung này, làm thế nào nuôi được người trong sạch như vậy?

“Ngày thường ở nơi nào người cũng nói chuyện trực tiếp như vậy sao?” Địch Lam Thấm gật đầu, nàng thở dài, sắc mặt tối tăm, có chút rầu rĩ không vui.

“Ta biết ý ngươi, ta quả thật là bị làm hư, không có trải qua đấu đá với nhau. Nhưng người cưng chìu ta không phải phụ hoàng, là đại hoàng huynh của ta, chuyện gì hắn cũng che chở ta.”

“Che chở ngươi thế nào mà lại để ngươi tới hòa thân?”

“Từ hai năm trước tính tình tam hoàng huynh bỗng nhiên thay đổi lớn, bắt đầu bài trừ phe đối lập, độc chiếm quyền lực, hiện tại đại hoàng huynh đã thất thế, cho nên hắn mới đưa ta tới Ly quốc.”Địch Lam Thấm càng nói càng khổ sở, bặm môi nhíu mày.

“Tốt xấu gì cũng là công chúa Càng quốc, Ly Hoàng nể mặt mũi Càng quốc, sẽ không đối đãi với ta quá kém, ở lại Càng quốc càng không bảo đảm.” Triều Ca thở dài, nàng cũng là hài tử bị phụ hoàng mẫu hậu cùng hoàng huynh làm hư.

Có ký ức cũ giúp nàng học được cách che giấu bản thân, giấu kĩ hơn so với bất kì ai.

“Vậy sao ngươi không chọn Minh Húc, võ công của hắn cao, chức vị quan trọng, dáng dấp cũng được. Dù là vũ lực hay quyền lực đều có thể bảo vệ ngươi.”

Địch Lam Thấm ngẩng đầu, nhìn Triều Ca như nhìn đứa ngốc, vẻ mặt ghét bỏ

“Đó là nam nhân của ngươi, ta mới không cần đấy. Nếu ta đoạt không thành công, chính là tự rước lấy nhục. Nếu ta đoạt thành công, nói rõ tâm chí hắn không vững, lần sau người khác đoạt hắn sẽ chạy tiếp. Cho nên ta cần hắn làm gì?”

Triều Ca cực kì kinh ngạc, Địch Lam Thấm mặc dù trong suốt sạch sẽ, nhưng lại là một kẻ rất biết chuyện.

“Huống chi, nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Nhìn việc làm của hắn hôm nay ta liền biết, mặt ngoài hắn nghiêm trang, trong xương cốt đã hỏng khỏi bàn!”

Triều Ca gật đầu như giã tỏi, cuối cùng cũng gặp được tri kỷ!

“Đâu giống Đoạn Thiên Diễn đơn giản trong sáng, liếc mắt liền nhìn thấu, nếu như thu phục, bảo đảm quản giáo tốt, nghe lời ta.”

Địch Lam Thấm bỗng nhiên cười gian nói: “Ta vừa nhìn cũng biết, hiện tại Minh Húc cưỡi trêи đầu ngươi nha?”

Triều Ca sầm mặt lại, đập cái nắp lên chén trà trong tay. Địch Lam Thấm cười càng vui vẻ hơn, mang theo mấy phần đắc ý.

Mặt Triều Ca âm trầm nói: “Ngươi đến gây chuyện hay đi xin giúp đỡ thế?”

“Ta đương nhiên là tới xin giúp đỡ.”

“Vậy mong ngươi có thái độ đúng đắn chút.”

Địch Lam Thấm phốc một tiếng bật cười, nàng nói: “Bản lĩnh khác ta không có chứ công phu nhìn người cũng không tệ lắm.”

“Con người ngươi mặc dù miệng không tốt, vẻ mặt lại hung ác, nhưng chút chuyện nhỏ như vậy, ngươi sẽ không tính toán với ta.”

Hả? Đây là khen à? Triều Ca giật giật khóe miệng.

“Bất quá so với Nhị công chúa kia, ngươi tốt hơn nhiều. Nàng ta dối trá lại không cần mặt mũi, còn trắng trợn đoạt nam nhân. Ngay cả loại người qua đường như ta đều thấy không hợp mắt.” Địch Lam Thấm cười gian xảo, nàng nói: “Cho nên lúc vừa dìu nàng ta mới dùng sức kéo tóc nàng ta chút, làm nàng ta đau đến mức không giả bộ được phải tự tỉnh, nghề của ta mà!”

“...”

Địch Lam Thấm thực sự khiến Triều Ca lau mắt mà nhìn, bạch liên hoa kia chắc khóc lên khóc xuống mất. Nhưng Triều Ca vẫn bất động thanh sắc nói: “Mặc dù ngươi nói nhiều như vậy, ta vẫn là không có cách nào giúp ngươi.”

“Không, ngươi có cách!” Địch Lam Thấm kiên định nói.

“Coi như ngươi gặp Đoạn Thiên Diễn thì thế nào? Các ngươi cũng không thể ở bên nhau!”

“Sao lại không thể?”

“Nơi này là Ly quốc, không phải ngươi muốn gả cho ai liền gả cho người đó! Ngươi vẫn không rõ sao?”

“Nhưng ta muốn chạy, đám vô dụng kia quản được ta à.” Địch Lam Thấm nháy nháy mắt.

Triều Ca hít một hơi, thì ra nàng ấy đã sớm hạ quyết tâm không chọn được người tốt liền đào hôn luôn?

“Ngươi chạy thì quan hệ giữa Ly quốc cùng Càng quốc đặt ở đâu?”

“Hai nước xưa nay hòa hay chiến sẽ không bởi vì một mình ta mà thay đổi, ta không quan trọng như vậy, nhiều lắm chỉ điểm thêm chút hoa thôi. Ta cần gì phải đi làm vật hy sinh chính trị? Dù sao ta có chạy thì bọn họ cũng có thể thương lượng đối sách mới.”

Triều Ca sửng sốt, nàng không nghĩ tới Địch Lam Thấm lại thông suốt như vậy.

“Vậy thì thế nào? Đoạn Thiên Diễn sẽ không bỏ trốn cùng ngươi!”

“Vậy thì đánh ngất mang đi.”

Triều Ca một hơi thở nghẹn lại, rất lâu không xuống được.

Thật quá bưu hãn mà!

Đoạt nam nhân là đoạt thế á?

“Ngươi đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, hiện tại ngươi không hiểu, về sau ngươi sẽ biết cái chiêu này dùng được. Nói không nghe liền cứng, quả đấm là đạo lý cứng rắn!”Giọng Địch Lam Thấm bỗng nhiên thay đổi, lại nói: “Bất quá chiêu này không thích hợp với ngươi, tên kia nhà ngươi quá gian trá.”

Buổi nói chuyện, Triều Ca nghe xong cảm thấy xoay mòng mòng. Địch Lam Thấm bưu hãn khiến nàng nhất thời không cách nào tiếp thu, suy nghĩ cởi mở như vậy, lại sống tự tại, thật khiến người ta hâm mộ.

“Ngươi mau trả lời cho ta đi!”

Triều Ca khoát tay: “Không được, kiên quyết không được.”

“Vậy ta liền ở lại Triều Vân Cung chờ ngươi bằng lòng.”

Địch Lam Thấm nói xong, tiện tay cầm một quả táo khoan thai ăn, giống như đang ở trong nhà mình.

Triều Ca trực tiếp đứng dậy đi, nàng không tin! Nhưng qua một ngày. Sáng sớm Triều Ca liền hỏi Địch Lam Thấm có đi không, câu trả lời, không. Buổi trưa, lại hỏi, câu trả lời, không. Buổi tối, lại hỏi, đáp án thu được vẫn là không. Qua ngày thứ hai, Triều Ca tự mình đi thông não Địch Lam Thấm.

“Ngươi thật sự không đi?”

“Cung này ăn ngon uống tốt, chỗ này xa hoa hơn nhiều so với chỗ ta ở, tại sao phải đi.”

“...”

“Hơn nữa còn có bát quái, vui lắm nha.” Miệng Địch Lam Thấm gặm quả táo.

“Bát quái gì?”

“Sao chàng còn chưa đi? Vết thương của ta còn chưa khỏe mà. Nói bậy, rõ ràng chàng đang chơi xấu. Vậy nàng biết rồi còn hỏi? Hì hì hi... Đáng ghét... Lại chiếm tiện nghi của ta.”

Địch Lam Thấm dùng ngữ điệu kỳ quái, nhịp nhàng trầm bồng, biểu cảm sinh động lố tới mức đáng sợ, diễn lại một lần. ThấyHạ Triều Ca trợn mắt há mồm.

“Ngươi, ngươi, ngươi... Ngươi lại nghe góc tường à!”

“Nghe góc tường cái gì, hai người các ngươi không coi ai ra gì, tùy ý phát huy, ta chỉ mưa dầm thấm đất thôi.”

Triều Ca chỉ vào Địch Lam Thấm, chưa bao giờ nghĩ công chúa trong sáng như vậy, lại còn là một kẻ vô sỉ!

“Ài, ta đều bị các ngươi dạy hư rồi, ta vốn thuần khiết thế này, hiện tại há mồm lại là ɖâʍ từ diễm khúc chỗ này, không được rồi.”

Địch Lam Thấm một bên lắc đầu, một bên thở dài, dường như chịu thiệt rất nhiều. “Nghe còn đỡ, có đôi khi còn có thể chứng kiến, quả thực ô uế mắt nha.” Địch Lam Thấm mím môi cười, trêи mặt đều là vẻ cười trêи nỗi đau của người khác.

“Ngươi đi mau, Triều Vân Cung của ta không chào đón ngươi!” Triều Ca giận chỉ cửa chính.

“À, vậy ta đi, đi tìm người tán gẫu nha.” Địch Lam Thấm không nói hai lời đứng dậy rời đi.

Chớp mắt sau đó, Triều Ca rống giận: “Trở về ”

“Sao nào?”

“Thành giao!”

Địch Lam Thấm cười ha hả, nàng nói: “Thật ra ngươi không đuổi ta cũng không muốn để lại, hai người các ngươi ở trước mặt ta chàng chàng thϊế͙p͙ thϊế͙p͙, mà ta cô đơn lẻ bóng, ngẫm lại thấy ngược quá đi.”

Triều Ca nghiến răng nghiến lợi nói: “Lần này, ta dụ hắn ra cho người, còn lại liền trông vào ngươi!”

“Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không thất thủ. Ta muốn làm thê chủ, đó là cái loại phu nô * như ngươi không thể trải nghiệm.” Địch Lam Thấm khẽ thở dài, dáng vẻ ngươi thật đáng thương.

“Ba ngày sau giờ tý, cửa lãnh cung, hiện tại ngươi có thể đi rồi! Lập tức! Lập tức!”

“Vậy thì đa tạ trưởng công chúa.” Địch Lam Thấm vui sướиɠ xách váy rời khỏi Triều Vân Cung.

Nhìn Địch Lam Thấm chạy mất, Triều Ca thở dài. Nàng bỗng nhiên có chút hâm mộ Địch Lam Thấm, không phải phân biệt thê chủ phu nô, mà là nàng ấy có thể lớn mật thẳng thắn theo đuổi tình yêu của mình. Có thể không cố kỵ gì, có thể quên đi tất cả. Nàng lại không thể, trong lòng nàng còn chứa quá nhiều thứ. Bây giờ mặc dù cảm tình giữa nàng và Minh Húc ổn định, nhưng muốn tiến thêm một bước, lại vô cùng khó khăn.

“Nghĩ gì thế?”Minh Húc chẳng biết lúc nào đã đứng phía sau Triều Ca, từ phía sau kéo nàng vào ngực.

“Đang suy nghĩ làm sao lừa gạt Đoạn Thiên Diễn, để cho hắn ngoan ngoãn nhảy vào hố lửa.”

“Triều Ca, sao nàng luôn thích nói dối trước mặt ta vậy.” Minh Húc thở dài một tiếng.

“Nhưng ta lại cảm thấy bọn họ rất xứng đôi, hy vọng lần này công chúa có thể đoạt phu thành công.”

Thật ra chuyện này đối với Triều Ca mà nói cũng không khó lắm. Đoạn Thiên Diễn mặc dù có chút hùng hài tử*, nhưng nhiều năm qua trưởng thành không ít.

Triều Ca viết một phong thư, trực tiếp gọi người đưa cho Đoạn Thiên Diễn, chuyện còn lại, nàng liền không quan tâm. Bởi vì trong đầu nàng còn có một chuyện quan trọng hơn nhiều. Căn cứ theo mệnh cách, mấy ngày nay chính là lúc mẫu hậu Tâm Lăng của nàng táng thân biển lửa. Cũng là bước ngoặt lớn nhất khiến Hạ thị suy sụp, nàng nhất định phải ngăn cản mọi thứ phát sinh.

Vì vậy, sau khi viết xong thư, Triều Ca sai người thu thập đồ đạc, mang theo sư tỷ Tố Y, trực tiếp dọn đến Phượng Nghi Cung ở vài hôm. Nàng tự mình đợi ở Phượng Nghi Cung, nàng không tin còn kẻ nào có thể có cơ hội để lợi dụng được.

Sau khi giao phó mọi việc cho Minh Húc xong, Triều Ca liền rời khỏi Triều Vân Cung, đi đến Phượng Nghi Cung. “Sư muội, muội cũng không cần lo lắng, mấy ngày nay bên Phượng Nghi Cung cũng không có động tĩnh gì, như ngày thường thôi.” Tố Y nói. Triều Ca gật đầu, lúc ngẩng đầu lên, hai người đã đến trước Phượng Nghi Cung.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi