LY HÔN? ĐỪNG SUY NGHĨ!

Edit: Bbeo.
Tô Miên không ngờ hôm nay lại gặp Tần Minh Viễn ở sân bay.
Giờ này Tần Minh Viễn hẳn là đang ở đoàn phim mới đúng. Lúc trước cô đã hỏi Quý Tiểu Ngạn về lịch trình của Tần Minh Viễn, hôm nay ngoại trừ quay phim ra thì Tần Minh Viễn không còn việc gì khác.
Sự xuất hiện đột ngột của anh cũng quá bất ngờ.
Tuy nhiên, phải nghĩ cách xem phải làm sao với nhóm fan hâm mộ tại sân bay này mới là quan trọng, những tiếng hô hoán ngạc nhiên vui mừng, trong nháy mắt khung cảnh ở sân bay như là một buổi hòa nhạc.
May mắn thay người đại diện và vệ sĩ của Tần Minh Viễn đều rất dày dặn kinh nghiệm, chưa đến vài phút đồng hồ đã khôi phục lại trật tự.
"Tần Minh Viễn, em cực kì thích anh!"
"Mấy bộ phim anh đóng em đều xem không dưới năm lần, Kim Cung em xem tận hai mươi lần, mỗi lời thoại của anh em đều thuộc!"
"Rất mong đợi bộ phim Tư Thế Anh Hùng của anh!"
"Ôi! Anh Viễn là bạn trai lực max! Dáng vẻ dùng tay không bảo vệ vợ rất đẹp trai!"
"Anh Viễn đặc biệt tới đón bà xã chứ giề?"
......
"Cảm ơn sự yêu thích và ủng hộ của mọi người..."
"Đúng vậy, tôi đặc biệt đến đón bà xã."
...
Tần Minh Viễn ôn tồn tao nhã đáp lại, sau đó không chút lưu luyến rời đi, cũng là lúc này, Tô Miên đang được anh ôm vai mới hoàn toàn triệt để phản ứng lại, từ trong balo rút ra một tờ khăn ướt, hơi kéo dãn khoảng cách, lau chùi vết bẩn cà phê trên vai anh.
Cô đau lòng nói: "Thật ra vừa nãy anh không cần phải chắn cho em, em tự tránh được mà, có bị phỏng không?"
Tần Minh Viễn nói: "Cà phê không nóng."
Tô Miên nắm lấy tay anh, hết sức quan tâm hỏi: "Có thể thay quần áo trong xe được không?"
Giọng điệu lo lắng của cô không giống giả, ánh mắt cũng thế.
Vị Tần phu nhân xa lạ trên wechat dường như biến mất không thấy tăm hơi, và trở lại thành một Tần phu nhân quen thuộc.
Giọng nói của anh bỗng nhiên trở nên nhỏ nhẹ, nói: "Có đấy."
Tô Miên: "Đợi lát nữa ra khỏi sân bay, anh nhớ mặc áo khoác vào, bằng không dễ bị cảm lạnh lắm, mấy ngày nay lịch trình của anh rất dày đặc, nếu bị ốm nữa thì sẽ càng thêm vất vả."
Sau khi rời khỏi sân bay, Tô Miên tự tay đưa áo khoác cho Tần Minh Viễn mặc vào.
Hai vợ chồng nắm tay nhau ngồi vào xe bảo mẫu.
Những người hâm mộ đi theo phía sau đều hết sức cảm khái.
"A, Tô Miên đối xử với anh Viễn quá tốt!"
"Anh Viễn cũng rất tốt với Tô Miên, không thấy vừa nãy sao? Chúng ta còn chưa kịp phản ứng nữa, mà anh Viễn đã anh hùng cứu mỹ nhân rồi!"
"Trước đây tôi chỉ xem tương tác của họ qua weibo, lúc ấy chỉ cảm thấy không có gì, hôm nay được tận mắt chứng kiến, thật sự rất ngọt ngào!"
"Fan cp rất hài lòng!"
Sau khi lên xe, từ miệng Đàm Minh Phong Tô Miên mới biết tại sao Tần Minh Viễn lại đến sân bay đón mình.
Chủ nhân của ly cà phê tội lỗi đó là một cô gái mười bốn tuổi, tên là Mễ Hà, cha mẹ mất từ nhỏ, được để lại một số tài sản lớn, người giám hộ thì không quan tâm đến. Cô ta theo đuổi ngôi sao đến phát cuồng, cực kì mê luyến Tần Minh Viễn. Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng bản lĩnh thì rất khá, công cụ theo dõi chuyên nghiệp đến độ hai vệ sĩ của Tần Minh Viễn cũng phải kinh ngạc. Ỷ vào tuổi mình còn nhỏ, dáng vẻ thì như động vật vô hại, lại là chủ sở hữu căn hộ Trần Tây, cuối cùng vào một ngày lén lút mò vào phòng ngủ của Tần Minh Viễn. Khi nửa đêm anh tỉnh lại, vừa mở mắt ra chính là cô gái nhỏ đang đứng bên giường nhìn anh không chớp mắt.
Sau đó Mễ Hà bị đưa vào đồn kiểm soát trẻ vị thành niên.
Hai vệ sĩ của Tần Minh Viễn đều tự trách bản thân, hai người đàn ông gần sáu mươi tuổi bị một cô bé mới mười bốn tuổi lợi dụng. Từ đó về sau bọn họ rất cảnh giác với Mễ Hà. Sau khi cô ta ra khỏi đồn kiểm soát trẻ vị thành niên, họ đã phái người đặc biệt đi theo dõi hành tung của cô ta, cho nên mới biết được cô ta đang xuất hiện ở sân bay Thủ Đô để theo dõi cô.
Tô Miên thì không hay biết gì về chuyện này, bây giờ nghe xong, cô đoán trong lòng Tần Minh Viễn không chừng đã để lại một bóng ma tâm lý.
Bằng không, một người cuồng công việc như anh ta sẽ không bao giờ xin đạo diễn Trương nghỉ phép, chỉ để bắt tận tay phần tử quấy rối kia giao cho cảnh sát.
Nhưng nghĩ lại, nửa đêm nửa hôm mở mắt ra, nhìn thấy bên cạnh có một cô gái yếu ớt đang nhìn chòng chọc vào mình, tưởng tượng thôi cũng thấy sởn tóc gáy.
Đàm Minh Phong có việc cần làm, ngồi không bao lâu đã xuống xe.
Ghế lái và ghế sau được ngăn cách bằng một tấm chắn, nên giờ ở ghế sau chỉ có hai người là Tô Miên và Tần Minh Viễn.
Từ lần Tô Miên tát anh một cái thì đây là lần đầu tiên hai người ở một mình chung với nhau.
Sau khi Tần Minh Viễn thay cái áo sạch sẽ khác, anh nhắm mắt dựa nửa người trên ghế da, một câu cũng không nói, ngoại trừ lúc Đàm Minh Phong rời đi, anh mới hơi đáp lại.
Tô Miên lén lút nhìn Tần Minh Viễn vài lần.
Kì nghỉ của cô đang êm đẹp tự dưng bị cắt ngang, nên đương nhiên trong lòng không hề có cái gì gọi là vui vẻ, nhất là còn bị bắt lên sân khấu biểu diễn, thời gian thì cấp bách, điều đó có nghĩa là cô phải ngâm mình trong phòng thu âm mấy ngày liền, chờ tới năm mới cô và Tần Minh Viễn sẽ cùng nhau diễn tiết mục vợ chồng ân ái trên sân khấu.
Ngồi trên máy bay trở về, cô và Đường Từ Từ tức giận mắng suốt dọc đường.
Nhưng sau khi anh giúp cô chắn ly ca phê đó, sự phẫn nộ của cô đã vơi đi một nửa.
Nghĩ đến bản thân cô là một người rất yêu chồng mình, Tô Miên nhẹ nhàng nói: "Chồng ơi, anh thật sự không bị bỏng chứ? Lúc ly cà phê đó hất lên, em cảm thấy có hơi nóng đấy."
Đến mí mắt Tần Minh Viễn cũng không nâng, ngữ khí lãnh đạm: "Không có."
Tô Miên nghe thấy cái giọng điệu này của anh, lại nghĩ đến lý do vì sao kì nghỉ của mình bị đứt đoạn giữa đường, rốt cuộc vẫn thấy có chút khó chịu, nghĩ kĩ lại, sau khi cô tát anh một cái, rồi mới biết đó chỉ là hiểu lầm, cho nên lúc này Tần phu nhân phải cảm thấy xấu hổ mới đúng.
Tần phu nhân xấu hổ không nói lời nào.
Vì thế, Tô Miên ngừng nói.
Tô Miên im lặng chừng năm phút.
Tần Minh Viễn rốt cuộc cũng mở mắt ra, trực tiếp nhìn thẳng vào cô.
Tô Miên khẽ cúi đầu, hai tay xoắn lại vào nhau.
Cô ở vùng nhiệt đới mấy ngày liền cũng không bị rám nắng, cổ vẫn thon dài trắng nõn như cũ, năm ngón tay mảnh khảnh mượt mà và trong suốt, không biết là sơn móng tay màu gì, mà trông có chút ánh hồng sáng bóng.
Tần Minh Viễn mở miệng: "Nhận được tệp ghi âm Đàm Minh Phong gửi chưa? Có biết là hiểu lầm không?"
Tô Miên ho nhẹ, giọng nói rất nhỏ: "....Em biết."
Tần Minh Viễn: "Ngẩng đầu lên."
Tô Miên nhìn anh.
Tần Minh Viễn chỉ vào mặt mình: "Chỉ một lần này thôi, không có lần sau nữa đâu."
Tô Miên đúng lúc lộ ra vẻ mặt xấu hổ: "Được."
Nhưng mà trong lòng lại đang rất buồn bực. Được tát Tần Minh Viễn một cái, đúng là cực cực cực kì sảng khoái! Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, được quay về ngày hôm ấy, cô nhất định sẽ tát anh một cái cho hả giận thêm lần nữa!
Tần Minh Viễn khá hài lòng.
Anh lại nói: "Tôi đã nói chuyện với Joanna rồi, mấy ngày nay cô phải học hát với cô ấy."
Tô Miên gật đầu như gà mổ thóc.
"Vâng."
Một lát sau, cô như nhớ tới điều gì đó, liền hỏi: "Năm trước anh có cho em lên sân khấu hát với anh đâu, sao năm nay đột nhiên lại như vậy?"
Tần Minh Viễn liếc cô một cái, hỏi: "không vui?"
Tô Miên vừa định nói "không có", Tần Minh Viễn cười như không cười, nói: "Không vui là phải rồi, làm Tần phu nhân không dễ như cô tưởng tượng, không phải chỉ cần đi nghỉ phép rồi mua sắm là có thể trở thành một bà Tần tốt. Là vợ của tôi thì nên có nhận thức như thế."
... Chết tiệt.
...... Cô biết chắc tên đại móng gà thần kinh này chỉ đơn giản là không vui vì thấy cô đi nghỉ ở Maldives mà! Đầu tiên là "tiện đường" đi Paris mua túi, tiếp theo là đột nhiên bị triệu hồi về học hát!
Lúc này, xe dừng lại.
Tần Minh Viễn nói: "Tới rồi, xuống xe đi."
Cửa xe tự động mở ra.
Giọng của Tần Minh Viễn lại vang lên: "Đừng làm mất mặt Tần phu nhân."
Tô Miên hít một hơi thật sâu, dịu dàng thùy mị nói: "Chồng đừng lo, em nhất định sẽ không để anh mất mặt đâu."
Cửa xe đóng lại, Tô Miên cong môi lên.
Đường Từ Từ lên weibo coi mới biết chuyện xảy ra ở sân bay, cô ấy gửi tin nhắn hỏi thăm cô.
[Miên Miên: Ồ, cậu nên nghe giọng điệu của anh ta!]
[Đường Bảo Bối: Tớ xem kĩ rồi, Tần ảnh đế đi hai ba bước về phía trước, sau đó trực tiếp kéo cậu vào lòng, hành động cực kì nhanh và chuẩn xác, tốc độ anh vệ sĩ của cậu cũng không nhanh bằng anh ta!]
[Miên Miên: Vì đúng lúc thôi, vả lại, ở đó nhiều fan hâm mộ như vậy, đương nhiên anh ta phải duy trì phẩm chất vợ chồng hạnh phúc đằm thắm, anh ta chắn ly cà phê cho tớ, bảo đảm thế nào cũng lên hot search, cộng thêm một đám fan khen anh ta là bạn trai lực max! Giúp tớ chắn một ly cà phê, đổi lại được lên hotsearch, không lỗ vốn đâu! Cậu biết gì không, đại móng gà thừa nhận! Anh ta thấy tớ đi chơi vui vẻ thành ra khó chịu nên mới tìm chuyện quấy rối tớ rồi yêu cầu tớ trở về! Cuối cùng còn nhẹ nhàng bay bổng nói với tớ một câu, đừng có làm mất mặt Tần phu nhân!]
...
Tần Minh Viễn trở lại phim trường, xuống xe bảo mẫu.
Quý Tiểu Ngạn ra khỏi ghế lái, đi theo Tần Minh Viễn, hỏi: "Ông chủ, anh đi đón bà chủ, bà chủ vui lắm đúng không?"
Tần Minh Viễn liếc nhìn cậu một cái, nói: "Tôi đi bắt tội phạm."
Quý Tiểu Ngạn nghĩ thầm: Nhìn thế nào cũng giống đi đón vợ mà! Tề Phong đã nhận được tin nhắn từ lâu, cho dù ông chủ không đi, Tề Phong cũng có thể tự bắt được. Cậu xem video, trong video Tề Phong đứng kế bên người bà chủ, không có ông chủ thì căn bản ly cà phê kia cũng không lên người bà chủ được, ngược lại ông chủ tự nhiên xuất hiện, làm Tề Phong vụt mất thời cơ tốt nhất để bắt tên tội phạm đó.
Quý Tiểu Ngạn vừa suy nghĩ vừa đi theo Tần Minh Viễn vào phòng hóa trang.
Buổi chiều có cảnh quay, nên bây giờ phải bắt đầu trang điểm.
Chuyên viên trang điểm đã đợi sẵn bên ngoài.
Quý Tiểu Ngạn ôm trang phục diễn, nói: "Ông chủ, vừa nãy đạo diễn Trương có nói thiết bị bên WIA xảy ra vấn đề, ngày mai sẽ đổi sang..." đang nói đột nhiên im bặt.
Cậu nhìn vệt đỏ lớn trên vai Tần Minh Viễn, không khỏi sửng sốt.
"Ông... ông chủ...."
Tần Minh Viễn nói: "Chỉ là bỏng nhẹ, hơi sưng đỏ, không bị nổi mụn nước, lấy nước lạnh rửa sạch, sau đó quấn băng gạc vào, đừng làm ầm lên, không ảnh hưởng đến việc quay phim, không được nói với ai."
....
Tác giả có lời muốn nói:
Tần ảnh đế: Tôi đi cứu vợ, là bản năng của cơ thể.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi