LY HÔN? ĐỪNG SUY NGHĨ!

Dịch: Mẫn Mẫn.

Đang chơi dở thì Đường Từ Từ bị đạo diễn hét về đoàn, nghe bảo là bối cảnh và đạo cụ xảy ra vấn đề, cần cô trở lại để dàn xếp. Đường Từ Từ cũng không còn cách nào khác, thế là chỉ đành rời đi.

Trước khi đi, cô có nói với Tô Miên một tiếng.

Tuy rằng Đường Từ Từ biết bạn thân nhà mình là người đáng tin, nhưng tóm lại vẫn không thấy yên tâm, bèn lại quay sang dặn dò Lâm Linh Nhi: “Tôi có việc gấp phải về trước.” Nói rồi, Đường Từ Từ giao phó trách nhiệm cho cô nàng, “Ở đây toàn là người mới quen thôi, dù mới chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn và cảm thấy con người họ rất tốt, nhưng có câu ở lâu mới biết lòng người, vẫn nên cẩn thận thì hơn. Vả lại, dù sao Miên Miên cũng là phu nhân nhà họ Tần…”

Đường Từ Từ nhìn Lâm Linh Nhi bằng ánh mắt thâm sâu khó lường.

Lâm Linh Nhi đã tham diễn không biết bao nhiêu bộ phim truyền hình thế gia, nghe một cái là hiểu ra ngay, cô ta vỗ ngực cam đoan: “Cô yên tâm, tôi sẽ không để cho bất cứ ai thừa cơ làm bậy đâu.”

Lúc này Đường Từ Từ mới yên lòng rời đi.

Lâm Linh Nhi được giao cho trọng trách to lớn chẳng dám mảy may dù chỉ một chút, nhất là khi nghĩ đến gương mặt cực kỳ đáng sợ của Tần Minh Viễn, cô ta xốc lại tinh thần, bám riết theo Tô Miên, một tấc không rời.

Người trong bữa tiệc cũng hay đến bắt chuyện với Tô Miên, khi thấy Lâm Linh Nhi cứ kè kè như vệ sĩ thì bật cười nắc nẻ, nảy ý trêu chọc cô ta, khiến cho Lâm Linh Nhi luống cuống đến độ mặt mày đỏ gay.

Tô Miên thấy thế, chỉ bằng vài câu đơn giản đã lẫn được vào trong đám người, kéo Lâm Linh Nhi trở về.

Có lẽ là vì tác dụng của rượu, Tô Miên thả lỏng hết toàn thân, lại cho rằng uống cocktail không say được, vị còn chua chua ngọt ngọt, nhấm nháp trong miệng có hương rượu, không kìm được cơn thèm, lại uống thêm.

Lâm Linh Nhi uống cocktail như nước lã, ngày thường bị chị Văn quản lý lôi đi xã giao cũng uống không vừa, luyện ra được tửu lượng cao ngất, vậy nên cô ta cũng không cho là cô uống quá chén, cho đến khi mặt Tô Miên đỏ lựng hết lên, Lâm Linh Nhi mới bàng hoàng nhận ra khác thường.

“Miên Miên?”

“Hửm?”

“Cô say rồi hở?”

“Nhảm nhí! Nhìn tôi giống say lắm à? Có ngàn ly tôi cũng không say nhá!”

Lâm Linh Nhi nghe mà đần mặt, Tô Miên trước mặt mình lúc này đây có hơi khang khác so với Tần phu nhân nhã nhặn dịu dàng, nhưng nhìn trông có vẻ hoạt bát hơn hẳn.

Cô ta hỏi Quan Vi Vi: “Cocktail pha cái gì vào thế?”

Quan Vi Vi đi sang, nhìn thấy năm ly rượu trống trơn mới ngạc nhiên hỏi: “Sao uống nhiều vậy? Bên trong hầu như đều là Vodka hạng nặng không đấy.”

Lâm Linh Nhi: “Thôi không sao, tớ nghỉ trước đây, tớ đưa Tần phu nhân về nhà đã.”

Quan Vi Vi gật đầu: “Ừm.”

Lâm Linh Nhi hỏi Tô Miên: “Cô còn đi được không?”

Tô Miên: “Đương nhiên là được rồi.”

Tô Miên đặt chân xuống sàn, nhưng hai bắp chân lại mềm nhũn, cô ngã ngồi về lại sofa, sau đó thao láo nhìn Lâm Linh Nhi: “Tôi đang dùng mông mình để đi này.”

Cô di chuyển mông mình trên ghế sofa, qua trái rồi lại qua phải, trông như con vịt con vậy.

Lâm Linh Nhi cũng không thể nâng Tô Miên dậy được, đương lúc cô nàng đang sầu não không biết có nên gọi cho Đường Từ Từ hay không, điện thoại của Tô Miên bất chợt vang chuông.

Màn hình hiển thị…

Chồng.

Biết tin Tô Miên xem kịch xong còn đi dự tiệc với đoàn kịch cùng bạn thân, Tần Minh Viễn liền thả Quý Tiểu Ngạn về nhà nghỉ ngơi.

Dưỡng thương gần một tháng trời, về cơ bản thì chân và xương sườn của Tần Minh Viễn cũng đã hồi phục ít nhiều.

Khi ở một mình, dù cho không có vật để chống thì anh vẫn có thể đi được bằng chân trái. Song vì có bà Tần, anh chưa bao giờ phải ở một mình cả, thế nhưng đêm hôm nay lại không có cô, Tần Minh Viễn chợt có cảm giác thật xa lạ.

Anh nằm trên giường trằn trọc không yên, hết xoay bên này lại lật người bên khác, muốn nhắn tin hỏi cô chừng nào thì tan tiệc, nhưng rồi cũng không làm.

Kim giờ chỉ số 12 giờ đêm.

Tần Minh Viễn hờ hững ngồi dậy, lấy điện thoại gọi cho Tô Miên.

Phải một phút đồng hồ sau mới có người nghe máy.

“Thầy… thầy Tần…”

Tần Minh Viễn thoáng sững sờ, anh nghi hoặc: “Lâm Linh Nhi?”

“Tôi… tôi đây, ờm, ừm… Miên Miên lỡ uống quá chén, say mất tiêu rồi.”

Tần Minh Viễn lập tức sầm mặt.

“Gửi địa chỉ cho tôi, phiền cô trông chừng cô ấy.”

Tần Minh Viễn lại gọi hồn Quý Tiểu Ngạn, đến khi hai người chạy đến club tư nhân thì lại thấy Tô Miên đang ghì vai Lâm Linh Nhi, nói cười rôm rả với một chàng trai lạ mặt.

“Vậy sao? Cậu có mắt nhìn thật đó!”

“Cậu đúng là thiên tài mà!”

“Tôi nói cho cậu nghe nhá, tôi biết khen người ta lắm đó, tâng bốc lên tận trời tôi cũng biết làm cơ mà, cậu học nói giọng Anh chuẩn thật đó.”

“Tuổi trẻ có tiền đồ, chị xem trọng cưng đấy.”

“Cậu mà gia nhập giới giải trí, chưa đến hai năm đảm bảo hot ngay cho mà xem, đến lúc đó sẽ có một đống cô nàng khóc lóc ỉ ôi hú hét với cậu rằng: “Anh àaa, ngộ ái nị!” Rồi lại có một đống cô nàng nằng nặc đòi sinh con cho cậu nữa! Linh Nhi, cô nói đi, cô ở trong giới này ngần ấy năm, có gặp được nam diễn viên nào đẹp trai hơn Ôn Mộ Sâm không?”



m0ngh04n4nk)

Lâm Linh Nhi run cầm cập nhìn Tần Minh Viễn đang đứng cách đó không xa.

Cô nàng kéo tay Tô Miên, thì thào bên tai cô: “Miên Miên à, chồng cô tới rồi.”

Tô Miên nghe thấy chữ “Chồng” chẳng khác gì sét đánh ngang tai, cô ngước mắt lên, tầm nhìn chuẩn xác bắt được hình bóng của Tần Minh Viễn.

Tô Miên tức thì ngậm chặt miệng, ngoan ngoãn khép nép ngồi yên.

Tần Minh Viễn chống nạng đi đến, đưa tay mơn trớn gò má cô, cất tiếng gọi: “Bà Tần?”

Tô Miên không đáp lại, chỉ giương đôi mắt long lanh mơ màng, thao láo nhìn anh.

Tần Minh Viễn thu tay về, ra lệnh Quý Tiểu Ngạn đang đứng đằng sau: “Dìu bà chủ về.”

Sau đó lại quay sang nói với Lâm Linh Nhi: “Làm phiền cô chăm sóc vợ tôi rồi.”

Anh nói với giọng bình bình, nhưng đến âm cuối thì lại nhìn Lâm Linh Nhi một cái thật sâu.

Lâm Linh Nhi sởn hết gai ốc.

Quý Tiểu Ngạn đứng kế bên thì lại nhìn cô ta với ánh mắt như có thù truyền kiếp.

Lâm Linh Nhi vội bào chữa: “Lúc đầu cũng có Từ Từ ở đây, nhưng cô ấy có việc gấp nên đi trước rồi, tôi… tôi không biết trong cocktail lại pha nhiều Vodka đến vậy, cũng không ngờ Miên Miên sẽ uống say…”

Lúc này Quan Vi Vi cũng đi đến: “Thầy Tần, lỗi tại tôi, trong cocktail có pha lượng Vodka hơn tỉ lệ thông thường những một nửa mà tôi lại không nói trước với cô ấy, tôi…”

Tần Minh Viễn xua tay: “Đi dự tiệc mà uống say là chuyện thường tình, cảm ơn các cô đã chiêu đãi vợ tôi. Vợ tôi uống kém lắm, mong rằng không gây thêm phiền phức cho mọi người.”

Quan Vi Vi cũng khoác tay lia lịa: “Không, không có đâu.”

Tần Minh Viễn: “Tôi đưa vợ về đây, mọi người cứ chơi vui vẻ.” Nói xong, Tần Minh Viễn đưa mắt nhìn Ôn Mộ Sâm cách đó không xa, nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi, sau đó đưa Tô Miên rời đi cùng Quý Tiểu Ngạn.

Quan Vi Vi bồi hồi: “Hôm trước nghe bảo ảnh đế Tần ngã ngựa, hiện đang dưỡng thương ở nhà, không ngờ lại chống nạng lặn lội đến đây đón vợ, quả nhiên là người đàn ông của gia đình đúng như lời đồn.”

Lâm Linh Nhi vẫn còn đắm chìm trong nỗi khiếp sợ.

… Không biết có phải ảo giác của cô ta không, nhưng Lâm Linh Nhi cho rằng ánh mắt Tần Minh Viễn nhìn mình có lẫn chút gì đó không mấy tốt lành.

Mà cũng ngay lúc này, với sự trợ giúp của Quý Tiểu Ngạn, Tô Miên được nhét vào ghế sau của ô tô.

Tần Minh Viễn thì ngồi kế bên cô.

Quý Tiểu Ngạn về lại ghế lái, khởi động động cơ xe, bon bon chở hai vợ chồng nhà này quay về Tử Đông Hoa Phủ.

Dù có bị ông chủ gọi hồn lúc nửa đêm, Quý Tiểu Ngạn sống lâu trong cái khổ cũng đã quen khổ rồi. Tiền lương cao hơn người khác thì sẽ khó tránh phải đánh đổi nhiều hơn.

Cậu ta trộm nhìn ông chủ và bà chủ thông qua gương chiếu hậu của ô tô, sau đó lại lặng lẽ dời mắt đi chỗ khác.

Từ lúc phu nhân nhìn thấy ông chủ là trở nên ngoan ngoãn đến lạ, lên xe mà cũng chẳng kêu ca lấy một câu, dù trông không khác gì so với trước đây, nhưng nếu nói đến cái “là lạ”, thì có lẽ là thời gian cô nhìn ông chủ có hơi lâu.

Trên thực tế, Tần Minh Viễn cũng phát giác ra được điều khác thường này ở Tô Miên.

Sau khi vào trong xe, cô lặng lẽ thắt dây an toàn cho mình, Quý Tiểu Ngạn lên xe rồi, cô lại nghệch đầu nhìn Tần Minh Viễn không rời, thấy mỏi thì chớp mắt, chớp xong lại tiếp tục nhìn, suốt cả quá trình chẳng nói lấy một câu.

Tô Miên xinh đẹp là chuyện đương nhiên, uống say xong cũng ngoan ngoãn nghe lời, hai mắt long lanh ngập nước, trông không khác gì chú nai con.

Tần Minh Viễn vốn có ý định mắng cô một trận rồi.

… Đi xem kịch với bạn thì được, tham gia party cũng được nốt, nhưng chơi high đến nỗi say bí tỉ thì còn ra thể thống gì nữa.

Nhưng khi đôi mắt long lanh ngập nước ấy nhìn mình đăm đăm, Tần Minh Viễn lại chẳng thể thốt nên lời.

Trên đường trở lại Tử Đông Hoa Phủ, vợ chồng hai người giữ im lặng suốt cả quãng đường đi.

Quý Tiểu Ngạn giúp Tần Minh Viễn đỡ phu nhân vào biệt thự xong mới đi về.

Tô Miên nhoài nửa người nằm trên sofa, đưa một tay lên che trán.

Tần Minh Viễn ngửi được hương rượu nồng gay mũi bám trên người cô, đầu mày khẽ nhíu lại, gọi một tiếng “Bà Tần”.

Tô Miên rề rà bỏ cái tay đang che trán đi, ngước nhìn anh bằng ánh mắt rất chi là kỳ quặc.

Tần Minh Viễn chưa từng nhìn thấy ánh mắt ấy bao giờ, nhưng cũng chỉ thấy hơi lạ lẫm chứ cũng chẳng nghĩ gì khác.

Anh hỏi cô: “Em có biết tôi là ai không?”

Tô Miên gật đầu, đáp: “Bới móc.”

Tần Minh Viễn tức thì ngơ ngẩn.

… Bới móc?

Anh nheo mắt quan sát vẻ mặt nghiêm túc đến độ không thể nghiêm túc hơn của cô, sau khi kết luận Tô Miên say mất lý trí, anh mới quay sang chống nạng đi vào phòng tắm, vắt một chiếc khăn nóng đem ra cho cô.

Tần Minh Viễn đưa khăn cho Tô Miên.

“Lau đi.”

Tô Miên nhích người ra sau, trừng to hai mắt: “Anh bảo tôi lau thì tôi sẽ lau à? Bới móc đúng là bới móc, lúc nào cũng chỉ biết chỉ tay năm ngón.”

Tần Minh Viễn càng chắc chắn rằng Tô Miên đã say quá đỗi nên cũng không thèm nói chuyện với cô, chỉ rướn người lau mặt cho Tô Miên. Ai ngờ đâu mới vừa chạm đến gò má, Tô Miên lại bắt lấy tay anh.

Sau đó im lặng nhìn mình.

Tần Minh Viễn: “Bà Tần?”

Tô Miên hé môi: “Tôi phải để cho anh ngửi shit thỏ đến nỗi nhập viện mới được, khi nào nhập viện rồi thì hẵng suy xét đến cách nhập viện sau, dù sao trong người anh bây giờ cũng đang mang bệnh kín.”

Tần Minh Viễn không nghe hiểu được chữ nào.

“Tô Miên?”

Tô Miên thình lình gạt tay anh ra, tự chống người lảo đảo đứng dậy, duỗi ngón tay thon dài trắng trẻo của mình chỉ vào mặt anh mắng: “Anh đừng có chạm vào tôi! Tôi không cho phép anh chạm vào tôi! Anh nghĩ mình là ai mà chạm vào tôi! Hạng người đứng đầu bệnh viện tâm thần như anh không có tư cách chạm vào tôi! Đồ trai thẳng của trai thẳng! Suốt ngày chỉ biết khi dể tôi thôi! Anh là cái đồ nắng mưa thất thường, lòng dạ ác độc, anh có buồn tôn trọng tôi đâu, gọi là đến đuổi là đi, ở ngoài thì giả danh quân tử đạo mạo, ở nhà không khác gì bạo quân! Có trời mới biết trong đầu anh đang nghĩ cái cóc gì. Mạch não uốn lượn 9981 khúc, tài xế lái xe kinh nghiệm đầy mình cũng không lái ra khỏi cái đường não của anh!”

“Khốn kiếp!”

“Biến thái!”

“Thần kinh!”

“Bạo quân!”

“Chả nem!”

(*) Tra nam đó mấy bà =)))

Tô Miên chỉ tay vào mặt Tần Minh Viễn mắng ngon lành.

Mắng đến nỗi gương mặt nhỏ bằng một bàn tay đỏ bừng hết lên.

Tô Miên mắng suốt nửa tiếng đồng hồ mới vừa lòng hả dạ, đến cái mũi cũng hất lên tận trời, cô hừ Tần Minh Viễn một cái, đưa ngón tay mảnh khảnh nhấn lên mũi anh, sau đó loạng choạng đi đến cầu thang, lần theo lan can để lên phòng ngủ tầng 2.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi