LY HỒN KÝ

Chuyện của Lam Như Vân làm Kim Thu mặt ủ mày chau, Vệ Thiên Hành là người đàn ông vô cùng dứt khoát, một phần tình cảm cũng không lưu lại, nhưng cô không thể như vậy.

"Anh ta vừa hy vọng chị Lam có thể lao lực cống hiến "bản thân" cho mình, vừa không muốn duy trì đoạn tình cảm nguy hiểm này với chị ấy!" Kim Thu nói với Bạch Tuyên, "Từ xưa đến nay mọi chuyện đều khó có thể vẹn cả đôi đường, đâu dễ dàng giải quyết như vậy, hơn nữa anh nghĩ anh ta như thế có cặn bã không?"

Bạch Tuyên hơi suy nghĩ, nhưng không đồng quan điểm với cô: "Anh ta cũng không tính là quá xấu chứ nhỉ."

"Vì sao?"

"Ít nhất anh ta cũng không lừa gạt ai, giao dịch chính là giao dịch, anh ta trả tiền, bọn họ đưa cơ thể ra, anh nghĩ vì vậy anh ta phải nhanh chóng xác định rõ quan hệ với Lam Như Vân, có lẽ bởi vì nhận ra chị ấy cũng không phải kiểu người gặp dịp thì chơi." Năng lực phân tích của Bạch Tuyên trong chuyện của những người khác rất mạch lạc, "Anh ta vốn cho rằng chị ấy muốn tiến lên phía trước, muốn nhận được một chức vị tốt, gặt hái được nhiều thành công, cho nên anh ta đồng ý, nhưng dần dần anh ta phát hiện chị ấy đối với mình đã thật sự trả giá bằng tình cảm, nhưng sẽ không có kết quả, cũng không phù hợp với kế hoạch ban đầu của anh ta, nên đành dừng lại thôi."

Kim Thu vẫn đang nghe: "Là như vậy sao?"

"Anh nghĩ là vậy." Bạch Tuyên ra vẻ nói, "Đàn ông dù sao vẫn hiểu đàn ông hơn phụ nữ, anh ta không tính là người xấu, ít nhất anh ta không muốn lừa dối và cản trở chị ấy nữa."

Cũng đúng, nếu Vệ Thiên Hành muốn, hoàn toàn có thể lừa Lam Như Vân bán mình bán lực, vì hắn bôn ba đến chết, nhưng hắn không làm vậy, hắn hy vọng Lam Như Vân có thể nhận rõ sự thật hắn là một tên cặn bã, hy vọng quan hệ của bọn họ có thể khôi phục lại thành cấp trên cấp dưới đơn thuần như trước đây.

"Vậy sẽ rất khó." Kim Thu nhớ tới dáng vẻ si tình của Lam Như Vân đối với Vệ Thiên Hành, lại thêm một lần đau đầu nữa.

Thì ra làm thư ký của Vệ Thiên Hành, cô không chỉ cần phải xử lý tốt công việc của mình, mà còn phải phụ trách công việc giao tiếp với mấy cô tình nhân của ông chủ hay sao? Cũng đúng, đây hình như là khả năng mà mỗi thư ký phải chuẩn bị.

Kim Thu thở dài từ đáy lòng, quyết định tạm thời án binh bất động, chờ đợi thời cơ.

Nhưng Vệ Thiên Hành là một người cương quyết dứt khoát, cô còn đang dự định hoãn lại, hắn cũng đã bắt đầu hành động, hoặc nói hắn không cần làm gì cả, chỉ cần để Quách Đình ngồi trong phòng khách chờ một lúc, sau khi ăn trưa về Kim Thu cũng đã nghe được mấy câu bàn tán.

Sự khâm phục tốc độ lan truyền bát quái mãnh liệt trong công ty của cô ngày càng tăng lên rồi. Cô vừa bước vào thang máy, một em gái lúc trước cùng phòng làm việc với cô liền thần thần bí bí sáp lại hỏi: "Kim Thu à, nghe nói bạn gái mới của Vệ tổng còn chưa thành niên sao?"

"À," Lĩnh hội được ý muốn của boss, Kim Thu chỉ có thể vô cùng khốn khổ mà tận lực thúc đẩy tin đồn này lan xa, "Thành niên rồi, người ta nhìn hơi nhỏ tuổi mà thôi."

Một bác gái lớn tuổi khác cũng không chịu tỏ ra yếu kém, lặng lẽ hỏi: "Đang là học sinh sao? Nhìn qua vẫn rất trong sáng mà."

Quách Đình vẫn luôn ở tầng cao nhất, các người đến cùng làm sao thấy được hả? Kim Thu giật giật khóe miệng: "Có lẽ vậy."

Dường như không hài lòng với thái độ của cô, đồng nghiệp vừa tỏ ra thân thiết lúc nãy đột nhiên giã một trận pháo vào mặt cô: "Kim Thu à, có phải sau khi đến chỗ Vệ tổng cô liền cảm thấy chúng tôi không xứng làm bạn với cô nữa đúng không, đến nói chuyện cũng úp úp mở mở như vậy, cô khinh thường chúng tôi thì nói thẳng ra là được, dù sao chúng tôi cũng không có bản lĩnh lớn như cô, cô nói xem vì sao lúc trước Vệ tổng lại thăng chức cho cô hả?"

"Bởi vì tôi dùng thời gian mà cô phung phí để nói mấy lời vô ích này vào công việc thôi." Kim Thu cười khẽ nói lại.

Sắc mặt cô gái kia ngay lập tức thay đổi màu sắc liên tục như mâm ngũ quả.

Kim Thu cười một tiếng: "Người đố kị ta mỹ, áp ta trời sinh tiện... Cổ nhân, thật sự nói không sai."

"Đinh", thang máy đến tầng trệt, những người xung quanh đều rời đi, Kim Thu vào thang máy lên tầng cao nhất, vừa bước ra liền vừa vặn thấy Lam Như Vân đi vào với vẻ mặt tái nhợt.

"Chị Lam?" Kim Thu muốn gọi chị ấy, nhưng Lam Như Vân hoàn toàn không thèm nhìn cô, tông cửa xông ra, Vệ Thiên Hành đứng cách đó không xa thở dài: "Cô đi xem giúp tôi, khuyên nhủ cô ấy một chút đi."

Kim Thu khéo léo nói: "Tôi đi theo như vậy không được hay cho lắm, mọi người sẽ suy đoán lung tung, buổi tối ra ngoài ăn với chị Lam tôi sẽ nói."

Vệ Thiên Hành suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Cô nói có lý."

Một buổi chiều nhanh chóng trôi qua, Kim Thu xuống lầu hẹn Lam Như Vân đi ăn, chị ấy đang họp với cấp dưới, Kim Thu đứng bên ngoài chờ, sau khi buổi họp kết thúc cô liền mang khuôn mặt tươi cười tiến lên nghênh đón: "Chị Lam, cùng đi ăn cơm đi?"

Nào ngờ cơn tức lúc trưa tích đọng lại của Lam Như Vân liền bạo phát, nâng tay cho cô một bạt tai: "Cô cho cô là ai, cô đến cười nhạo tôi sao, tôi nói cho cô, nằm mơ đi!"

Kim Thu ngây ngốc, cô hoàn toàn không thể tin được Lam Như Vân sẽ đánh cô, dù sao quan hệ ngay từ đầu của bọn họ rất tốt, Lam Như Vân vẫn hướng dẫn chiếu cố cô, cô lúc nào cũng ghi nhớ ân tình của chị ấy, dù cho Lam Như Vân hoài nghi cô, nhưng không phải đã sớm làm sáng tỏ rồi sao?

Bạn thời đại học lúc trước cũng đã chia tách ra, mỗi người một phương, cô rất quý trọng Lam Như Vân, xem chị ta như một người bạn, nếu không cô cũng sẽ không vì chị ta tốn nhiều tâm tư như vậy, Kim Thu tự nhận mình không làm gì có lỗi với chị ta, đúng là có rất nhiều chuyện cô không thể nói cho Lam Như Vân, có lẽ bởi vì tính giữ mồm giữ miệng của cô.

Trong khoảnh khắc đó trong đầu Kim Thu xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng ra khỏi miệng chỉ có một câu: "Chị Lam, chị điên rồi sao?"

""Chị", ai dám nhận một chữ "chị" của cô, thật không nhìn ra cô lợi hại như vậy, gây xích mích chia rẽ, bây giờ cô hài lòng chưa? Có bạn trai rồi còn chân đứng hai thuyền?" Lam Như Vân liên tục cười khẩy, những người khác thấy có kịch vui, chân cũng không bước nữa, một đám vểnh tai nghe bát quái.

Kim Thu nhưng bình tĩnh lại, cô không nói hai lời liền cầm cốc nước cạnh bàn hất lên mặt chị ta, Lam Như Vân nháy mắt giận dữ: "Cô, cô dám!"

"Để chị tỉnh táo một chút." Kim Thu lùi ra sau hai bước, để tránh Lam Như Vân xông vào đánh, "Tôi không biết chị đang nói lung tung cái gì, từ trước đến giờ tôi chưa làm gì trái với lương tâm, gây xích mích chia rẽ, tôi gây xích mích chia rẽ ai với ai, tôi có bản lĩnh lớn như vậy gây xích mích chị cùng ai, chính chị ngẫm lại những việc tôi đã từng làm đi, tôi đã làm gì có lỗi gì với chị chưa, chị nghĩ lại xem, nếu tôi làm vậy có ích lợi gì không?"

"Thứ hai, chân đứng hai thuyền hoàn toàn là tội danh bịa đặt, chị nói xem tôi đã mập mờ với ai?" Kim Thu hít thở sâu, cảm thấy trên mặt đau nhức, "Tôi đã cùng với người mà chị nghĩ kia ôm nhau rồi sao, hôn nhau rồi sao, hay ngủ với nhau rồi sao? Vu khống, chị có chứng cứ không, không có, bởi vì đây hoàn toàn là vô căn cứ."

Lam Như Vân dường như thay đổi thành một người khác: "Cô cho rằng nói như vậy tôi sẽ tin sao?"

"Tôi không cần chị tin, bởi vì tôi không làm, không thẹn với lương tâm." Kim Thu nghĩ thầm nhiệm vụ hôm nay có lẽ sẽ không thể hoàn thành, hơn nữa nhìn điệu bộ này, Vệ Thiên Hành muốn làm êm chuyện e rằng không thể rồi.

Cô lên lầu trở về phòng làm việc, Vệ Thiên Hành thấy cô ôm mặt trở lại liền vô cùng kinh ngạc: "Cô sao vậy?"

Kim Thu cười khổ kể lại mọi chuyện, trong lòng nghĩ không biết đến khi tan tầm chuyện này truyền khắp công ty, sẽ xuất hiện những phiên bản gì đây.

Điều duy nhất cô dám cam đoan là, chuyện của Quách Đình hôm nay chắc chắn sẽ không được lên đầu đề chuyên mục bát quái của công ty rồi.

Vệ Thiên Hành nghe xong, cảm thấy vô cùng lạ lùng: "Sao A Vân có thể làm chuyện này?"

"Tôi cũng không biết, tâm trạng của chị ấy rất không ổn định." Kim Thu cũng buồn bực, Lam Như Vân tuy rằng hơi cố chấp với chuyện của Vệ Thiên Hành, nhưng chị ấy không phải người không biết phân biệt đúng sai, sao hôm nay có thể ầm ĩ ngay tại công ty, thật sự không hề giống phong cách bình thường chút nào.

Vệ Thiên Hành nhìn bên má sưng lên của cô, cảm thấy hơi áy náy: "Oan ức cho cô rồi, chuyện này cô không cần để ý đến nữa."

Kim Thu tan tầm về nhà, Bạch Tuyên thấy vậy liền vô cùng đau lòng, cầm túi chườm đá giúp cô chườm, cô không sao, nhưng viền mắt anh cũng đã đỏ: "Có đau không?"

"Vẫn không sao." Kim Thu không đành lòng để anh quá lo lắng, trái với lương tâm nói, "Anh ngồi xuống đi, em kể chuyện cho anh nghe."

Cô kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối hôm nay cho anh, cuối cùng hỏi: "Anh có cảm thấy kỳ lạ không?"

Cái nhìn của Bạch Tuyên với Lam Như Vân nháy mắt liền rơi xuống ba nghìn dặm, tức giận nói: "Có gì kỳ quái chứ, người phụ nữ xấu xa!" Kim Thu dở khóc dở cười, nhưng vẫn cảm thấy chuyện hôm nay thật sự rất kỳ quái.

Nói sao nhỉ, lúc đó không cảm thấy, nhưng bây giờ nghĩ lại, nhớ đến vẻ mặt bạo phát của Lam Như Vân, hơi mơ hồ khác với ngày thường, nhưng chính xác khác ở đâu cô hoàn toàn không biết.

Mà lúc này, Vệ Thiên Hành đang ở nhà Lam Như Vân cố gắng thương lượng: "Hôm nay em sao vậy, vì sao vô cớ trút giận lên người Kim Thu, ầm ĩ ở công ty như thế có khó coi không?"

Lam Như Vân cắn môi: "Anh chỉ giỏi bao che cho cô ta, ngay từ đầu đã muốn chuyển cô ta qua, bây giờ dọn đường vì cô ta đúng không, anh nói không có ý gì với cô ta, có chết em cũng không tin!"

Vệ Thiên Hành tức giận: "Em có bệnh à, nếu tôi không chuyển một cấp dưới có năng lực qua, công ty cũng sẽ không chuyển nữ nhân viên khác sao?"

Hắn thật sự không hiểu, hắn đã sắp xếp chuyện Quách Đình như vậy, Lam Như Vân phát điên cái gì mới liên tưởng đến Kim Thu? Đúng, hắn thừa nhận mình cũng có cảm tình với cô, nhưng người ta đã có bạn trai rồi, hắn còn có thể chia rẽ hay sao, hơn nữa, hắn chưa bao giờ xuống tay với một cô gái như vậy, cảm giác quá áy náy.

"Vậy anh với Quách Đình kia lại là chuyện gì?" Lam Như Vân miễn cưỡng buông tha Kim Thu, nhưng hoàn toàn không nhịn được cơn tức với Quách Đình, "Cô ta cũng đã tìm đến cửa rồi."

Vệ Thiên Hành không nói dài dòng thêm nữa: "Em phải hiểu rõ một việc, em là gì của tôi, em có tư cách gì khoa tay múa chân với tôi? Em không là gì cả, em chỉ là cấp dưới của tôi, tôi ở bên ai không cần em đồng ý, hôm nay tôi đến để nói với em một việc, chúng ta sau này, cứ duy trì quan hệ cấp trên cấp dưới thì tốt hơn."

Lam Như Vân sửng sốt: "Anh có ý gì?"

"Chính là ý mà em đã hiểu." Vệ Thiên Hành thở sâu, bình tĩnh lại, mở cửa, "Tôi cho em một ngày nghỉ, nghĩ lại cho kỹ đi, nếu không muốn tiếp tục làm việc, cũng tùy em."

"Rầm" một tiếng đóng cửa, Lam Như Vân đứng ngốc một lúc, sau đó ngã ngồi trên sô pha, cảm thấy đầu óc rất hỗn loạn, cô nằm mơ cũng không ngờ Vệ Thiên Hành sẽ nói chia tay.

"Nhìn xem, đàn ông cũng không phải thứ tốt." Một giọng nữ ngọt ngào nỉ non bên tai cô, dịu dàng như vỗ về tình nhân, "Bạn bè cô cũng vậy, trước mặt một dạng sau lưng một dạng, chỉ biết ngáng đường cô."

Lam Như Vân trừng lớn mắt, miệng thì thào tự nói: "Đúng, bọn họ đều không phải thứ tốt, ai cũng lừa dối tôi."

"Nhưng cô có thể tin tưởng tôi." Giọng nữ kiều mị kia nhẹ nhàng cười, mê hoặc cô, "Tôi vĩnh viễn sẽ không lừa gạt cô, tôi vĩnh viễn là bạn của cô."

Lam Như Vân hơi ngửa ra sau, mặt hướng lên trần nhà, đôi mắt đảo lên, giọng điệu ngây ngốc: "Đúng, tôi chỉ có thể tin tưởng cô."

"Như vậy thì..." Giọng nữ ôn nhu tình cảm dụ dỗ, làm cô cam tâm tình nguyện nghe theo mệnh lệnh, "Cho tôi đi, cô cho tôi thứ tôi muốn, tôi sẽ cho cô lại thứ cô muốn."

Ngay tại lúc đó, Vệ Thiên Hành vẫn chưa đi xa, ngay dưới lầu, hắn nổi giận đùng đùng mà đi, đi được nửa đường phát hiện đã để quên di động ở đó, cái khác không nói, nhưng không mang theo di động rất phiền phức, vì vậy hắn ngồi trong xe cân nhắc một lúc, quyết định quay lại cầm về.

Hắn có chìa khóa nhà Lam Như Vân, trực tiếp mở cửa đi vào, nào ngờ vừa bước đến phòng khách, da đầu hắn liền tê dại.

Bởi vì Lam Như Vân nửa nằm trên sô pha, một con dao gọt hoa quả rơi trên bàn trà, cổ tay trắng như tuyết của cô đang không ngừng chảy máu, nhiễm đỏ cả váy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi