LY HÔN RỒI ANH ĐỪNG MƠ TƯỞNG TÔI



Có lẽ, cô nói không sai!
Sâu trong lòng Trương Thiên Thành vang lên giọng nói ngăn cản bản thân anh.

Nhưng càng như thế, anh càng không thể giải thích được lí do vì sao trong một khoảnh khắc anh lại không khống chế được.

Trương Thiên Thành chưa bao giờ cảm thấy bản thân đã làm sai cái gì cũng rất nhanh tìm cớ để làm cho bản thân thoải mái hơn, anh nói thẳng: "Quả thật không có liên quan gì tới tôi, chỉ có điều, nếu người đàn ông kia là Trương Đức Phú, thì tôi tuyệt đối không cho phép."
"Cô cũng không tự nhìn xem, bản thân có cái đức hạnh gì? Người đàn bà hư hỏng mà tôi không cần, lại còn muốn gả vào nhà họ Trương lần nữa, cô cảm thấy có thể không?"
Sắc mặt Trương Thiên Thành khôi phục lại những cay nghiệt của trước kia, không chút lưu tình phá hủy chút tự tôn còn sót lại của Vũ Linh Đan.

Hết lần này tới lần khác, Vũ Linh Đan cực kỳ bình tĩnh, giống như là sớm đã tiếp nhận tất cả vậy.

Cứ như vậy, Trương Thiên Thành có hơi không quen, sắc mặt anh trầm xuống, đáy mắt hiện lên một tia nghi ngờ.

"Trương Thiên Thành, tôi hiểu, cho tới nay, trong lòng anh đã có người mà anh thích, anh cũng chưa từng thích tôi.

Bây giờ tôi tự do rồi, tôi chỉ muốn theo đuổi cuộc sống mà mình muốn, chẳng lẽ như vậy cũng sai hả?"
Vũ Linh Đan thản nhiên nói.

Bố mẹ ly hôn, cô cũng không biết bản thân đã làm gì sai.

Bị đuổi ra khỏi nhà họ Vũ, cô cũng không biết bản thân đã làm sai điều gì.

Ngay cả bây giờ bị người ta sỉ nhục, cô vẫn không biết bản thân cô đã làm gì sai.

Thật giống như, sự tồn tại của cô chính là một sai lầm!

Trương Thiên Thành ngẩn ra, yên lặng nhìn chằm chằm vào mắt của cô, đúng là có loại cảm xúc tràn ra khó có thể nói rõ được.

Không nặng không nhẹ, nhưng vô cùng khó chịu.

"Cô không có tư cách nhắc đến cô ấy"
Giọng nói của Trương Thiên Thành u ám, sắc mặt mang theo sức uy hiếp không thể khinh thường.

"Tôi biết."
Vũ Linh Đan cúi đầu, không nhịn được mà cười phá lên.

"Tôi nói rồi, trên này này bất kỳ người đàn ông nào cũng được, chỉ Trương Đức Phú là không."
Trương Thiên Thành nói xong, dường như là nhớ tới lời nhục nhã người khác của mình trước đó, nên rất nhanh bỏ thêm một câu vào phía sau: "Cậu ta không phù hợp với cô."
"Ha!"
Vũ Linh Đan bắt chước theo giọng điệu của Trương Thiên Thành, cười lạnh một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên.

Đôi mắt sáng trong và tươi đẹp bây giờ lại bị nước mắt ngấm dần đọng lại càng long lanh hơn: "Chẳng lẽ ly hôn rồi, tôi còn không có quyền lựa chọn cuộc sống của riêng mình sao?"
Trương Thiên Thành không còn gì để nói.

Khi anh tới gần sát lần nữa, Vũ Linh Đan không hề sợ hãi, nhưng mà theo bản năng, cô xoay người sang chỗ khác, không muốn nhìn thấy anh.

Trương Thiên Thành thừa nhận bản thân anh chưa từng nghiêm túc tìm hiểu người phụ nữ này, đương nhiên cũng là tìm hiểu với vẻ khinh thường.

Nhưng sau khi ly hôn, người phụ nữ này cứ làm anh ngạc nhiên hết lần này tới lần khác, thế cho nên anh càng không hiểu nổi cô.

Trương Thiên Thành đưa tay sang, nhẹ nhàng đụng vào vết thương, giọng nói mặc dù lạnh nhạt, nhưng đã khôi phục lại bình thường: "Làm sao vậy"
Vũ Linh Đan tránh tay anh ra, cũng không trả lời.

Trương Thiên Thành nhìn thấy đống thuốc trên bàn, anh không lên tiếng, chỉ kéo người phía sau ngồi xuống bên giường.

Đầu của anh nhìn hết chỗ này đến chỗ kia, sau đó tháo băng gạc ra.

Vũ Linh Đan vốn là muốn chống lại, cũng bị anh ngăn cản: "Đừng nhúc nhích, để tôi nhìn xem"
Xung quanh im ắng.

Đáy mắt Vũ Linh Đan ẩm ướt, cùng với khuôn mặt trắng nõn không tì vết kia, hiện ra rõ ràng trước mặt anh.

Tâm tư anh khẽ động, không hề yên lặng như trước kia.

"Người nhà họ Vũ làm à"
Rõ ràng là câu hỏi, nhưng Trương Thiên Thành lại dùng ngữ điệu khẳng định.

"Ha, không phải Trương Đức Phú làm sao."
Vũ Linh Đan không chịu yếu thế, trực tiếp nói đầy châm biếm.

Ánh mắt Trương Thiên Thành tối sầm lại, sắc mặt cũng tối sầm xuống.


Anh dán lại bằng gạc, đứng dậy nói: "Vũ Linh Đan, cho dù cô có tin hay không, tôi nhắc nhở cô là vì muốn tốt cho cô."
Vũ Linh Đan không hề lên tiếng.

Trương Thiên Thành không phải là người nói nhiều, anh bắt đầu sửa soạn lại bản thân, trước khi đi còn thoáng quay đầu nhìn lại, dáng vẻ của Vũ Linh Đan vẫn như cũ, ngồi im một chỗ không hề nhúc nhích.

Ánh mắt Trương Thiên Thành thuận thế lướt tới cái vali hành lý bên cạnh, cũng không biết là có chuyện gì với cô, anh chợt nói: "Nếu đã bị đuổi ra ngoài, thì dọn đồ sang đây ở đi."
Cuối cùng Vũ Linh Đan cũng có động tĩnh, khuôn mặt nghiêng qua nhìn anh có phần hơi mê man.

Thân hình Trương Thiên Thành thẳng tắp, anh chỉnh lại cà vạt, trên mặt xoẹt qua một tia mất tự nhiên, sau đó nói thêm: "Dù sao con chó kia của cô cũng đang ở đấy, có người trông nó cả ngày, tôi cũng yên tâm hơn."
Hóa ra là muốn cô tới chăm sóc con chó.

Vũ Linh Đan nhất thời cảm nhận được một loại nhục nhã, sắc mặt vừa mới hòa hoãn thì lần nữa cứng ngắc: "Không cần, tôi sẽ đến trông Coco đúng giờ"
"Vậy để tôi đổi khách sạn khác cho cô!"
Vẻ mặt Trương Thiên Thành không có biểu cảm gì, giọng nói bình tĩnh nhưng không cho phép người khác chất vấn.

Đến nỗi không đợi Vũ Linh Đan mở miệng, anh đã quay lại, cũng nhắc đến cái vali hành lý của Vũ Linh Đan.

"Ở đây rất tốt."
Vũ Linh Đan vội vàng cướp lời.

Cãi nhau với Trường Thiên Thành nhiều như thế, Vũ Linh Đan làm sao không rõ Trương Thiên Thành kiêng kị Trương Đức Phú.

Nhưng lúc này Vũ Linh Đan xác định không muốn có quan hệ dây mơ rễ má gì tới Trương Thiên Thành, nên tất nhiên sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.

Tay của cả hai người, đều đặt trên cái vali hành lý.

Bầu không khí im lặng xảy ra biến hóa.

Mặc dù Trương Thiên Thành chưa nói câu nào, nhưng từng hơi thở không hề tức giận của anh vẫn gây áp lực đến hô hấp của Vũ Linh Đan.

Thể nên Vũ Linh Đan thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn Trương Thiên Thành.


"Đừng để tôi lặp lại lần thứ hai, mặt mũi của Trương Thiên Thành tội cho, mà Vũ Linh Đan cô vẫn ném đi không nhận à!"
Trương Thiên Thành nghiến răng, nhắc nhở từng chữ từng chữ một.

“Ha, Tổng giám đốc Trương nói như vậy, chỉ e rất dễ khiến người khác hiểu lầm"
Vũ Linh Đan thay đổi chiến thuật, ngửa mặt lên vênh váo cười nhìn anh.

"Hay là nói, Tổng giám đốc Trượng vốn tình cũ khó quên đối với tôi, nên cố ý chuẩn bị một cách khiến tôi dây dưa không rõ với anh à"
Vũ Linh Đan tiếp tục được đằng chân lân đằng đầu.

Quả nhiên, Trương Thiên Thành nhướng mày, rất nhanh liền đẩy Vũ Linh Đan ra, đồng thời không chút che giấu chán ghét của bản thân: "Vũ Linh Đan, cô đừng có không biết xấu hổ"
"Chẳng lẽ những điều tôi nói không đúng à?"
Vũ Linh Đan cười híp mắt, cánh tay thon dài vô tình cố ý nhẹ nhàng trêu chọc cái cổ của anh, cuối cùng bị Trương Thiên Thành tóm lại.

Mặt mày anh thâm trầm, mạnh mẽ kiềm nén lửa giận: "Vũ Linh Đan, đây là thủ đoạn mà cô dùng để dụ dỗ đàn ông à?"
"Đúng vậy á, dù sao tôi cũng phải đáp lại Tổng giám đốc Trương mà, không phải sao?"
Có trời mới biết, tim Vũ Linh Đan đã đập nhanh đến mức suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hơi thở đang kiềm nén càng dồn dập, nhưng nét mặt vẫn là ý cười dịu dàng, đầy đẹp đẽ và mê hoặc.

Trương Thiên Thành nhanh chóng bỏ tay cô ra, hơn nữa còn nói: "Vũ Linh Đan, cô như thế này, thật làm cho người ta ghê tởm"
Nói xong, anh xoay người nghênh ngang rời đi.

Cơ thể Vũ Linh Đan mất đi trọng tâm, lảo đảo tới phía.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi