LY HÔN RỒI ANH ĐỪNG MƠ TƯỞNG TÔI



Trương Thiên Thành làm thế vì muốn mình đến cầu xin anh ta.
Nghĩ như vậy, bước chân của Vũ Linh Đan không khỏi chậm lại.

Sắc mặt của cô cũng trở nên nặng nề theo, cô quay đầu lại nói: "Chuyện này...!Hay là bố đổi người khác đi đi."
"Còn đổi ai được nữa, con nói thử xem...!Ban đầu còn có Phùng Thanh Thảo đi được, bây giờ cả phòng kế hoạch còn có ai có thể nhận đâu."
Vũ Phong Toàn chỉ nói một câu mà thở dài hết ba lần, trong lời nói có ý trách móc rất nặng.

Vũ Linh Đan nghe xong thì không nói lời nào, cuối cùng đành phải quyết định tự mình đi.
Đến dưới lầu của Tập đoàn Á Đông, Vũ Linh Đan vừa nói tên ra, nhân viên lễ tân đã ngay lập tức giúp cô ẩn thang máy.

Quả nhiên Trương Thiên Thành đã biết trước rằng cô sẽ đi qua tìm anh.

Khóe miệng của Vũ Linh Đan lướt qua một nụ cười lạnh lùng, kế hoạch của Trương Thiên Thành cũng không tệ!
Thư ký gõ cửa, đợi sau khi trong phòng truyền ra tiếng động Vũ Linh Đan mới đi vào.

Lúc đó, Trương Thiên Thành đã thả bút trong tay ra, hai tay khoanh trước ngực, cười như không cười, nhìn chằm chằm cô.
Trần Đức Bảo lúng túng ho hai tiếng, định đi ra ngoài.
"Công việc là công việc, việc riêng là việc riêng.

Tôi nghĩ chắc hẳn là Tổng giám đốc Trương sẽ phân biệt được hai chuyện này rõ ràng hơn cả tôi".
Vũ Linh Đan vẻ mặt lạnh lùng, thái độ giận dữ, vừa đi lên đã ngay lập tức đặt tài liệu Vũ Phong Toàn đưa cho mình trước mặt Trương Thiên Thành, không hề giấu diếm cảm xúc, không khoan nhượng chút nào: "Chẳng lẽ đây chính là phong cách làm việc của Tập đoàn Á Đông?"
Vừa mới gặp mặt đã ngập tràn mùi thuốc súng, Trần Đức Bảo hãi hùng khiếp vía.

Mắt anh ấy chớp liên tục, sau đó ngay lập tức bước nhanh hơn.
Trương Thiên Thành vẫn ngồi bất động tại chỗ, cũng không hề có ý định xem tài liệu.


Anh cười lạnh một tiếng: "Trương Thiên Thành tôi làm việc như thế nào, còn phải để Tập đoàn Bạch Đằng các cô đến dạy tôi sao?"
"Vậy xin Tổng giám đốc Trương cho tôi một lời giải thích hợp lý.

Nếu không, dựa theo hợp đồng, Tập đoàn Á Đông không có lý do để rút vốn"
Thái độ của Vũ Linh Đan rất kiên quyết, cô không hề do dự nói.
"A...!Tôi là nhà đầu tư lớn nhất của dự án Thành Đức.

Bây giờ tình hình kinh doanh kinh doanh xảy ra vấn đề.

Tôi tìm người người thay tôi tìm hiểu một chút cũng có vấn đề à
Trương Thiên Thành đảo mắt, lấy việc công để báo thù riêng mà anh vẫn có thể nói thành một chuyện rất bình thường.

Đồng thời, thân thể anh lùi ra sau, bày ra tư thế thoải mái nhất, hai tay khoanh trước ngực, mỉm cười đầy xảo quyệt.
Vũ Linh Đan không nghĩ rằng Trương Thiên Thành cũng có bộ mặt vô lại như vậy.

Đối phương đã nói như vậy, Vũ Linh Đan cũng không thể cãi lại nữa.

Cô hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên bình thường, hỏi: "Được rồi, Tổng giám đốc Trương muốn biết những gì.

Tôi biết rất rõ những chuyện có liên quan đến dự án Thành Đức!".
Thế nhưng, Trương Thiên Thành lại nói rằng: "Chuyện cần biết tôi đã biết hết rồi.

Bây giờ tôi chỉ muốn xem thử thái độ và năng lực của Tập đoàn Bạch Đằng các cô xem có đáng để tôi tiếp tục hợp tác không!"
"Trương Thiên Thành, anh!"
Đây rõ ràng là đang đùa giỡn cô.
Vũ Linh Đan đứng bật dậy, tức giận đến mức đỏ cả mặt.
Trương Thiên Thành cũng đứng lên, trong đôi mắt nặng nề sắc bén cũng không còn vẻ tươi cười vô lại như khi nãy, anh gằn giọng quát to: "Vũ Linh Đan, tôi nói cho cô biết.


Đây là Tập đoàn Ả Đông, không phải là nơi để cô khóc lóc om sòm!"
"Tiễn khách đi!"
"Thật xin lỗi, Tổng giám đốc Trượng.

Khi nãy do tôi kích động, tất nhiên nếu đã hợp tác..."
Sau khi Trương Thiên Thành nổi giận, Vũ Linh Đan ngay lập tức trở lại trạng thái bình thường.

Anh nói rất đúng, đây là Tập đoàn Á Đông.

Nếu Trương Thiên Thành không muốn tiếp tục đầu tư, vậy anh vẫn có thể nghĩ ra cách khác để hủy bỏ hợp đồng.
Mục đích cô tới đây là để giải quyết vấn đề tiền bạc của dự án Thành Đức, không phải để cãi nhau.
"Tổng giám đốc Trương, chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi."
Vũ Linh Đan chân thành nói.
Đối phương cười lạnh, khịt mũi coi thường câu nói này, căn bản không thèm nhìn cô.
Vũ Linh Đan đứng cứng ngắc tại chỗ không nhúc nhích.

Bầu không khí cũng lâm vào tình thế bế tắc.

Mấy giây sau, vẫn là Vũ Linh Đan mở miệng trước: "Nếu như Tổng giám đốc Trương
muốn tìm lý do rút vốn thì tôi cũng không còn cách nào khác.

Nhưng tôi vẫn hi vọng Tổng giám đốc Vương có thể suy nghĩ thật kỹ.

Dù sao chính Tổng giám đốc Trương cũng đã nói, ngài biết rất rõ về tình hình tiêu thụ của dự án Thành Đức"

Vũ Linh Đan nói xong, cũng không muốn cầu xin Trương Thiên Thành nữa, xoay người rời đi.
"Tôi nghe nói trong việc quản lý nội bộ của dự án Thành Đức xuất hiện một vấn đề rất lớn.

Doanh thu buôn bán giảm sút cũng có liên quan rất lớn đến việc điều chỉnh nhân sự.

Giám đốc Vũ, cô định giải thích như thế nào về chuyện này."
Trương Thiên Thành lại tấn công lần nữa.
Lúc đầu, Vũ Linh Đan đã đi tới cửa rồi.

Nghe xong câu này, cô lập tức quay trở lại, cau mày nói: "Tổng giám đốc Trương, câu này của anh có ý gì."
Khóe miệng của Trương Thiên Thành thoáng hiện lên một nụ cười trào phúng, nói thẳng với Vũ Linh Đan: "Giám đốc Vũ đừng hiểu lầm, tôi không có ý định can thiệp vào nội bộ của Tập đoàn Bạch Đằng...!Chuyện này hẳn cũng nằm trong phạm vi rủi ro mà chúng ta đã giao ước"
"Tôi biết rồi"
Vũ Linh Đan mặt đen thui nói xong rồi mới bỏ đi.
Không ngờ rằng lúc cô xuống lầu lại gặp phải Trương Đức Phú.
Vẻ tươi cười trên mặt Trương Đức Phú vẫn chưa biến mất.

Cậu ta đi thẳng tới chỗ cô trước mặt tất cả mọi người.

Cả người cậu ta mặc một bộ vest màu xanh làm tôn lên dáng người cao lớn, đã cao càng thêm cao, rất quyến rũ.

Cậu ta nở một nụ cười vui mừng, nói: "Linh Đan, sao cô lại ở đây."
Không biết từ khi nào, cách xưng hô Trương Đức Phú đối với Vũ Linh Đan đã ngầm thay đổi.
"Không có gì, tôi tìm Tổng giám đốc Trương nói ít chuyện công việc"
Những ánh mắt vô ý, cố tình xung quanh đều đang nhìn vào hai người.

Dù Vũ Linh Đan có bình tĩnh, lúc này cũng xấu hổ không tả nổi.

Cô mỉm cười rồi nói luôn: “Cậu còn có việc, vậy tôi đi trước nhé"
"Xong hết rồi."
Trương Đức Phú nói rồi nâng cổ tay lên ngang mắt nhìn đồng hồ, cười nói tiếp: "Tôi cũng sắp tan làm.


Hay là chúng ta ăn cơm trưa với nhau đi."
"Không"
Linh Đan còn đang nói thì cửa thang máy bỗng nhiên mở ra.

Trương Thiên Thành đi ra đầu tiên, anh mặc một bộ vest màu đen làm cho khuôn mặt lạnh lùng của anh càng thêm vẻ nghiêm túc và lạnh lùng.
Chỉ thấy anh nghênh ngang đi tới chỗ hai người, cũng không thèm nhìn cả hai mà nói thẳng: "Mới này không phải Giám đốc Vũ còn có chuyện chưa kịp nói xong à, đi thôi"
"Hửm?"
Trong đầu Vũ Linh Đan xuất hiện một cái dấu chấm hỏi to lớn.
Trương Đức Phú cũng nhíu mày theo, rõ ràng là Trương Thiên Thành đang rảnh rỗi quá nên đi kiếm chuyện.
"Chẳng lẽ Vũ Linh Đan bỏ luôn đầu tư vào dự án Thành Đức rồi?"
Trương Thiên Thành đi hai bước, thấy người nọ không nhúc nhích thì mới quay đầu lại, cười lạnh với Vũ Linh Đan một tiếng, trông vô cùng châm chọc.
"Vậy tôi đi trước nhé Đức Phú"
Dù Vũ Linh Đan không muốn chấp nhận lời mời của Trương Đức Phú, nhưng nhưng làm như thế sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi của anh ta, cô cảm thấy vô cùng có lỗi.
Nhưng Trương Đức Phú lại rất rộng lượng.

Cậu ấy lộ ra vẻ mặt hiểu rõ và cảm thông, tránh đường cho cô, còn làm một tư thế mời.
"Còn không đi nhanh lên!"
Ở cửa chính của Tập đoàn Á Đông có một người giục cô.
Vũ Linh Đan tức giận lên xe, sắc mặt còn hơi đỏ.

Trần Đức Bảo chào hỏi xong đang muốn khởi động động cơ thì đã nghe Vũ Linh Đan khó chịu nói: "Ăn cơm thì không cần, Tổng giám đốc Trương còn có ý kiến gì về Dự án Thành Đức không, nói ở đây luôn là được rồi."
"Xem ra Giám đốc Vũ vẫn còn cảm thấy không thích tôi, không đồng ý cùng tôi thảo luận nghiêm túc.

Nếu đã như vậy thì tôi cũng không ép cô, chúc cô hẹn hò vui vẻ!"
Trương Thiên Thành cố ý gần hai chữ hẹn hò, khóe miệng tuy đang cười nhưng đáy mắt sớm đã trở nên rất lạnh lùng.

Giống như chỉ cần Vũ Linh Đan bước xuống xe thì cả người cô sẽ ngay lập tức biến thành tro bụi.
Sao Vũ Linh Đan lại không hiểu uy hiếp của Trương Thiên Thành cho được.

Tối hôm qua cũng thế, cũng không biết người đàn ông này phát điên lên vì cái gì..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi