LY HÔN RỒI ANH ĐỪNG MƠ TƯỞNG TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Chuyện hạnh phúc cả đời của con không phiền người khác quan tâm.

Bây giờ việc quan trọng nhất là giải quyết vấn đề của dự án Thành Đức.

Bố nói xem có đúng không?"
Lời nói của Vũ Linh Đan rất cẩn trọng, khiến người khác khó có thể chê trách.

Vũ Phong Toàn gượng cười một tiếng, đáy mắt ông ta vốn đã tối sầm lộ vẻ nham hiểm từ lâu, nhưng đối mặt với Trương Thiên Thành, ông ta không thể nói toạc ra, chỉ có thể kiên nhẫn thuyết phục Vũ Linh Đan: “Ý tứ của Tổng giám đốc Trương tôi luôn hiểu rõ, việc này đã khiến công ty thu hút sự chú ý lớn rồi, Linh Đan, con đừng quản nữa”

Vũ Linh Đan cau mày.
Cô vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp nụ cười đùa giỡn của Trương Thiên Thành, trái tim cô trùng xuống, không nói câu nào.
Trương Thiên Thành không đợi Vũ Linh Đan phải cầu xin, kịch cũng đã xem đủ rồi, Trương Thiên Thành hắng giọng rồi thản nhiên nói: “Ngay từ đầu Vũ Linh Đan đã là người phụ trách dự án Thành Đức, nếu đổi người lúc này thì e là quá không hợp lý”.
Trương Thiên Thành vừa bày tỏ thái độ xong, Vũ Phong Toàn lập tức nhanh chóng phản ứng lại, khóe miệng nở nụ cười: “Nếu Tổng giám đốc Trường đã nói vậy, hãy để Vũ Linh Đan tiếp tục phụ trách việc này, như vậy Tổng giám đốc Trương cũng có thể yên tâm”
Trương Thiên Thành không đáp lại, anh chỉ hứng thú nhìn về phía Vũ Linh Đan, nhưng vẻ mặt cô vẫn luôn lạnh nhạt, không nhìn ra chút vui vẻ nào.
“Được rồi, ăn cơm trước đi, khi nào chúng ta đến công ty sẽ bàn chuyện công việc sau”
Vũ Phong Toàn phá vỡ không khí căng thẳng.
Vũ Linh Đan buông đũa, trực tiếp đứng dậy: “Tôi cảm thấy hơi mệt, tôi lên lâu trước”
“Đứng lại!”.
Cô còn chưa bước được hai bước, tiếng quát của Vũ Phong Toàn từ phía sau đã vang lên, sau đó ông ta lấy lại phong thái của một người bố, lộ ra nét nghiệm nghị cùng chút bất đắc dĩ.

“Bình thường bố dạy con đối đãi với người khác như thế nào? Trong nhà bây giờ còn có khách, con nói đi là đi như vậy còn ra thể thống gì nữa!”.
"Đúng vậy, cũng may Tổng giám đốc Trương không phải là người ngoài, nếu như chuyện này bị truyền đi, thể diện nhà họ Vũ chúng ta sẽ bị mất sạch”
Nguyễn Kim Thanh nhân cơ hội thêm dầu vào lửa, vừa nói vừa liếc về phía Trương Thiên Thành.

Trương Thiên Thành vẫn thoải mái ngồi tại chỗ, anh chưa đụng đũa đến một miếng đồ ăn nào trước mặt.

Lúc trước từng đến nhà họ Vũ, anh lại không phát hiện ra người nhà họ Vũ có thể diễn kịch tốt như vậy.
“Đầu của Vũ Linh Đan bị thương, đau cũng là chuyện bình thường, Tổng giám đốc Vũ, ông nói xem có đúng không?”
Trương Thiên Thành nhàn nhạt nói.
Lúc này Vũ Linh Đan cũng đã đi lên lầu mà không thèm quay đầu nhìn lại, Vũ Phong Toàn đã quên mất vết thương của Vũ Linh Đan từ lâu, nghe thấy Trương Thiên Thành nhắc đến, ông ta không khỏi lúng túng.

Cũng không biết Vũ Linh Đan có nói gì với Trương Thiên Thành hay không.
"Sao Tổng giám đốc Vũ không hỏi vết thương của Vũ Linh Đan là từ đâu mà có?"
Trương Thiên Thành như nhìn thấu suy nghĩ của Vũ Phong Toàn, cố ý hỏi.

Trong nháy mắt xung quanh lặng ngắt như tờ, chỉ có Trương Thiên Thành vẫn ung dung thoải mái, sau khi thay đổi tư thế ngồi, liền cười nhạt rồi bắt đầu ăn cơm.
Nguyễn Kim Thanh cúi đầu nháy mắt với Vũ Phong Toàn, tình hình bấy giờ rốt cuộc là như thế nào?
Vũ Phong Toàn cũng không thể đoán ra Trương Thiên Thành đang nghĩ gì, ông dùng ánh mắt ra hiệu cho hai người tập trung ăn cơm và đừng gây thêm rắc rối nữa.
Sau khi ăn xong, Vũ Phong Toàn vốn muốn giữ Trương Thiên Thành ở lại, nhưng bị anh trực tiếp từ chối.
Ánh mắt của ông ta hướng lên lầu hai, định bụng gọi Vũ Linh Đan đi xuống, lại bị Trương Thiên Thành ngắt lời: “Vũ Linh Đan đang không thoải mái, để cô ấy nghỉ ngơi cho tốt”
"Tổng giám đốc Trương quan tâm đến Linh Đan nhiều như vậy, tôi cũng yên lòng”
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi