Trong ánh mắt nghi hoặc của Vũ Linh Đan, Trương Đức Phú tiếp tục nói: “Tôi biết, cô vẫn luôn muốn tách khỏi anh cả tôi, khoảng thời gian này tôi cũng đã chứng kiến cô phải trải qua không ít những đau khổ, thực lòng mà nói thì chuyện này cũng khiến tôi vô cùng khó chịu, về dự án Thành Đức lần này, nếu như cô không muốn chạm trán với anh cả tôi thì tôi sẽ gửi đơn cho công ty để xin việc này sẽ do tôi phụ trách”
Rõ ràng là tiếp xúc với Trương Đức Phú sẽ dễ dàng và thoải mái hơn rất nhiều so với việc qua lại với Trương Thiên Thành.
Nhưng không biết bởi vì lí do gì, mà trong lòng Vũ Linh Đan lại không hề đồng ý với cách này.
“Như vậy quá là phiền phức rồi, Trương Đức Phú, thật ra cậu không cần thiết phải lãng phí quá nhiều công sức đối với tôi đâu?
Những lời không đáng vẫn chưa kịp nói ra thì đã bị Trương Đức Phú lắc đầu phủ nhận: “Chuyện này cũng không phải chỉ bởi vì riêng cô, mà còn là vì chính bản thân tôi nữa, thực ra chúng ta không cần che giấu cho nhau, từ sau khi anh cả tôi quay về, tôi bắt đầu chuỗi ngày ăn không ngồi rồi trong công ty, quả thực tôi cũng rất muốn làm vài chuyện giúp cho Tập đoàn Á Đông”
“Chuyện này.”
Vũ Linh Đan gật đầu tỏ ý mình đã hiểu, cô cũng không thể tham gia quá nhiều vào các vấn đề của Tập đoàn Á Đông, bèn nói: “Nếu như đây là nguyện vọng của Tập đoàn Á Đông thì tất nhiên tôi cũng không có ý kiến gì, chỉ có điều bây giờ...”
“Cô yên tâm, tôi sẽ lập tức gửi đơn xin công ty.
Còn về phần anh cả của tôi...!Linh Đan, nếu như cô thực sự muốn vứt bỏ tất cả mọi thứ một cách sạch sẽ với anh ấy, thì cách tốt nhất là cô phải hạ lòng quyết tâm, một chút liên quan dính líu cũng không được có.
Trong lúc cần thiết có lẽ sẽ phải sử dụng đến vũ khí pháp luật, làm như vậy thì mới có thể bảo vệ cô đến cuối cùng được.”
Lời nói của Trương Đức Phú có ý vị sâu xa.
Lúc ăn cơm, Vũ Linh Đan vẫn chưa nghĩ ra được cách gì, đợi sau khi Trương Đức Phú đưa mình trở về phòng, cô nếm thử lại mùi vị thì mới hiểu được hàm ý của Trương Đức Phú là gì.
Tình huống giống như vậy lại xảy ra thêm một lần nữa, khi đó cũng là do Trương Đức Phú chủ động nhắc tới, đáng tiếc lại bị Trương Thiên Thành làm cho rối lên, vậy thì lần này...
Sự xuất hiện của Trương Đức Phú thực sự là quá đúng lúc rồi.
Chuông cửa vang lên.
Vũ Linh Đan còn cho rằng rượu vang đỏ mà mình đặt đã được đem tới, trực tiếp mở cánh cửa ra.
Lúc này, Lê Minh Đức đang đứng ngay trước mắt cô, anh ta khoác một chiếc áo vest màu đen bên ngoài và choàng một chiếc khăn quàng cổ mỏng bằng lông cừu, còn chai rượu trong tay người phục vụ thì đã nằm trong tay của Trương Thiên Thành.
Sau khi lấy lại phản ứng, Vũ Linh Đan nhanh chóng đóng cửa, nhưng cô vẫn chậm một bước so với anh.
Trương Thiên Thành chỉ cần dùng một chút lực đã có thể nghiêng người đi vào phòng.
“Trương Thiên Thành, anh đang làm cái gì vậy!”.
Sau đó, Vũ Linh Đan mới nghĩ ra, lúc trước không phải là cô bị hoa mắt, mà là Trương Thiên Thành thực sự đã xuất hiện ở dãy ghế ngồi đặc biệt trong phòng diễn kịch.
“Nhìn bộ dạng này, có vẻ như cô đã có một bữa tối không tệ đó chứ, bây giờ còn muốn uống một chút rượu vang để giải trí nữa.
Quả thực là không biết cô tới đây để làm việc hay là để nghỉ phép đây”.
Đối mặt với Vũ Linh Đan, từ trước đến nay Trương Thiên Thành chưa bao giờ che giấu cảm xúc chán ghét và khinh thường của bản thân mình dành cho cô, bình thường anh đều hay lấy những ác ý lớn nhất để phỏng đoán Vũ Linh Đan.
Nhiều lần như vậy, Vũ Linh Đan cũng đã quá quen với chuyện này rồi, cô muốn giành lấy chai rượu từ trong tay anh, ấy mà lại bị người ở phía sau nâng cao lên.
“Vũ Linh Đan, cô không có chuyện gì muốn nói với tôi hay sao?”
Mặt mũi Trương Thiên Thành trùng xuống, biểu cảm hoàn toàn biến mất, anh lạnh giọng hỏi.
“Tôi không có chuyện gì để nói với anh cả”
Vũ Linh Đan vẫn muốn lấy lại chai rượu.
Ở cửa, Trương Đức Phú nhét tay vào trong túi, cậu ta xuất hiện ở hành lang với những bước đi thong dong, mấy phút sau, Trương Đức Phú gọi điện thoại gọi cho phóng viên.
Ngay lúc Trương Thiên Thành và Vũ Linh Đan đang giằng co nhau, Vũ Linh Đan đã thỏa hiệp, từ tận đáy lòng cô vẫn là lựa chọn tin tưởng Trương Thiên Thành, nói: “Trương Đức Phú muốn tôi tiếp tục kiện anh”
“Vậy còn cô?”
“Tôi làm sao?”
Vũ Linh Đan giống như một con nhím xù lông, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Trương Thiên Thành.
Một tay Trương Thiên Thành cầm lấy chai rượu vang đỏ, tay còn lại đút trong túi quần, từ trên cao hạ xuống, từ từ bước về phía Vũ Linh Đan, cho đến khi anh dồn cô lùi vào góc tường, cô lộ ra vẻ hoảng loạn, dáng vẻ này của cô khiến anh nở nụ cười thỏa mãn rồi nói: “Tôi muốn biết thái độ của cô”.
Trong nháy mắt Vũ Linh Đan cảm thấy mình đang bị sỉ nhục.
Cô dồn sức để đẩy anh ra rồi duy trì khoảng cách an toàn tối đa với anh, nghiêm túc nói: “Trương Thiên Thành, tôi sẽ bảo lưu quyền lợi của mình”
“Vậy cô nói cho tôi biết đi, lại là vì sao nữa?”
Hình như Trương Thiên Thành đã nắm được điểm sơ hở của Vũ Linh Đan, anh bắt đầu dương dương tự đắc.
Vũ Linh Đan nhất thời không nói lên lời, hung dữ nhìn chằm chằm vào Trương Thiên Thành rồi nói: “Nếu như có thêm một cơ hội nữa, tôi tuyệt đối sẽ lựa chọn không bao giờ nói cho anh biết”
Cho dù là Trương Đức Phú muốn đối phó với Trương Thiên Thành, vậy thì chuyện này cũng chẳng có liên quan gì tới cô cả.
“A, đáng tiếc là cô chẳng còn cơ hội nào nữa rồi”
Sắc mặt Trương Thiên Thành lạnh đi, khóe miệng cũng nhếch lên lộ ra một nụ cười nhạt, anh lấy ra cái dụng cụ mở rượu, trực tiếp mở chai rượu vang ra, rót vào hai ly đã được đặt trên bàn rồi tự mình cầm lên một ly, tự do tự tại ngồi xuống ghế sô pha để thưởng thức ly rượu.
Vũ Linh Đan miễn cưỡng ngồi xuống phía đối diện, đồng thời trong mắt cô luôn luôn duy trì sự cảnh giác với anh.
“Tôi thừa nhận Trương Đức Phú mà anh nói đến quả thực có vấn đề, vì vậy tôi mới lựa chọn nói cho anh biết, còn về việc tôi có kiện anh hay không, trừ khi anh đáp ứng một điều kiện của tôi”
“Từ trước đến nay, con người tôi không thích người khác ra điều kiện với mình”
Trương Thiên Thành không khách sáo mà từ chối lại.
Vũ Linh Đan nén lại ngọn lửa giận đang bùng cháy trong lồng ngực mình, cô chỉ vào giấy tờ đang đặt trên bàn rồi tiếp tục nói: “Tôi cần giấy tờ xác thực của dự án Thành Đức”
“Có lẽ câu trả lời này lại không phải là điều mà cô mong muốn”
Trương Thiên Thành nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu hồng ngọc trong cái ly thuỷ tinh rồi nhẹ nhàng nói.
Khóe miệng Vũ Linh Đan thoáng qua một tia châm biếm, cô cúi thấp đầu xuống nói: “Mấy vị quan chức cấp cao này đang thông đồng với nhau, không cần nghĩ cũng biết rằng sẽ có chuyện bẩn thỉu xảy ra, nhưng mà bất kể như thế nào thì tôi cũng muốn tóm tất cả bọn họ lại”
“Tại sao?”.
Lần đầu tiên, Trương Thiên Thành rất nghiêm túc đặt một câu hỏi cho cô.
Anh nhớ rằng, ngày hôm qua khi anh đang ở nhà họ Vũ, Vũ Linh Đan đã nói với bản thân anh rất rõ ràng rằng cho dù Tập đoàn Bạch Đằng có phá sản đi chăng nữa thì cũng không có liên quan gì đến cô hết, vậy thì tại sao cô lại phải quan tâm đến dự án Thành Đức chứ.
Vũ Linh Đan xoay người lại, nhanh chóng lau khoé mắt còn đang vương vài giọt lệ, sau đó khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh sáng suốt như ngày thường, nhẹ giọng nói: “Anh không cần biết tại sao, anh đồng ý giúp tôi lấy giấy tờ, tôi giúp anh đề phòng Trương Đức Phú”
“Cô nghĩ tôi cần..”.
“Anh không cần cũng phải cần, nếu không thì bây giờ tôi lập tức thông báo cho phóng viên biết và phơi bày mọi chuyện giữa hai chúng ta”
.