LY HÔN RỒI ANH ĐỪNG MƠ TƯỞNG TÔI



Chỉ là chẳng biết tại sao, tiếng tăm của người phụ nữ này trong xã hội lại không tốt lắm.

"Em nhảy không tệ!"
Theo nhịp nhạc lên cao trào, cơ thể Vũ Linh Đan cũng kề sát lại với cơ thể Trương Đức Phú, tạo thành tư thế nửa ôm khá thân mật, Trương Đức Phú không nhịn được phải ghé vào tai cô khen ngợi một câu.

"Cậu nhảy cũng không tệ đâu!"
Vũ Linh Đan khen trả một câu, nhịp tim trong lồng ngực lại càng tăng tốc hơn, chẳng biết vì thẹn thùng hay vì nhiệt độ ở đây quá nóng, mà khuôn mặt cũng dần hiện lên hai áng mây hồng bắt mắt.

Trường Đức Phú không nhịn được phải nuốt cổ họng hơi khô khốc của mình, trong vô thức cậu ta đã ngắm người trước mặt đến ngây dại.

"Ngại quá!"
Trương Đức Phú nhảy chậm một nhịp, thể là Vũ Linh Đan
nối theo giẫm trúng chân cậu ta, từng bước nhảy sai nối nhau, bước chân của Trương Đức Phủ cũng dần hơi rối loạn, kéo theo ảnh hưởng tới bước nhảy của Vũ Linh Đan.

Cuối cùng, Vũ Linh Đan vẫn tiếp tục giảm thêm một giấm lên chân Trương Đức Phú.

Cơ thể vội vàng dừng lại động tác, ngay lập tức Trương Đức Phú cũng đổ nhào sang, hai người ôm nhau thật chặt.

Sâu trong mắt Trương Đức Phú có cảm xúc lo lắng vụt qua, vào khoảnh khắc này, cậu ta đã thật sự lo lắng rằng Vũ Linh Đan sẽ ngã sấp mặt xuống.


"Không sao đâu!"
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bị hoảng sợ bao trùm, Trương Đức Phú cũng dịu dàng an ủi một câu.

Đầu óc Vũ Linh Đan bắt đầu trống rỗng từng mảng như băng gặp đoạn trắng, nhưng sau khi kịp phản ứng với tình huống này, cô lại vội vàng tách ra một khoảng cách nhất định với Trương Đức Phú.

"Thật sự ngại quá."
Vũ Linh Đan nói.

“Không sao đâu!”
Trương Đức Phú vừa bất lực vừa thấy ngại vì mình sai.

Bỗng nhiên xung quanh vang lên từng tràng vỗ tay nhiệt liệt, khiến Vũ Linh Đan lại càng bối rối hơn nữa, tình huống thế này ngược lại còn khiến người ta nghĩ cô đã chấp nhận mối quan hệ với Trương Đức Phú.

Cô luồn lách từ trong đám đông ra ngoài, đột nhiên cảm nhận được sau lưng phát lạnh, không nhịn được phải ngoảnh đầu lại kiểm tra, quả nhiên, trên cửa sổ lầu hai có một đôi mắt hung ác nham hiểm đang nhìn cô chằm chằm như đục lỗ sau lung.

Cho dù anh không để lộ khuôn mặt, nhưng chỉ từng đó đã đủ cho Vũ Linh Đan xác định trăm phần trăm rằng người này chính là Trương Thiên Thành.

Từ đầu đến cuối anh vẫn luôn trốn ở trên lầu, lén lút quan sát mình chòng chọc.

Loại cảm giác không rét mà run nhanh chóng quét qua cả người cô, Vũ Linh Đan vội vàng ngoảnh đầu lại, nhấc từng bước chân cứng ngắc về phía phòng nghỉ, ngồi xuống nghỉ ngơi.

Sau khi nhập một miếng rượu Champagne, Vũ Linh Đan mới nhận ra đôi chân của mình đã run rẩy mất kiểm soát từ lâu rồi.

"Linh Đan, em không sao chứ."
Trường Đức Phú nhanh chóng đuổi tới đây, thấy cô ngồi ở
đó, vẻ mặt như bình thường thì mới thở phào một hơi, sau đó thả chậm bước chân rồi ngồi xuống bên người cô, cầm ly rượu Champage chạm ly với cô.

"Có phải là bởi vì anh trai của tôi không..."
Trương Đức Phú hơi lo lắng.

Vũ Linh Đan chỉ cười cười lắc đầu, cũng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc khá hơn: "Không có chuyện gì, tôi đã ly hôn với anh ta rồi, bây giờ ở bên ai là quyền tự do của tôi."
Trương Đức Phủ gật đầu với vẻ đồng tình, biểu cảm trên mặt cũng thoải mái hơn trước: "Em có thể nghĩ như vậy thì tôi cũng yên tâm rồi, thật ra em không cần tạo áp lực quá lớn cho mình làm gì, mặc dù ngoài kia có nhiều dư luận mang ý xấu, nhưng chỉ cần tối cây ngay không sợ chết đứng, cũng không có gì cần phải lo lắng cả"
Trương Đức Phú muốn Vũ Linh Đan được thoải mái hơn.


Chỉ là trong câu nói lại có hàm ý khác nữa, khiến Vũ Linh Đan lờ mờ có cảm giác lo lắng trong lòng, cô bắt đầu hỏi lại: "Rốt cuộc bao giờ chúng ta mới công bố"
Trương Đức Phú nhìn đồng hồ, nở nụ cười như thường lệ: "Cũng không hơn kém bao nhiêu nữa, em chuẩn bị sơ qua một chút đi, một lúc nữa tôi sẽ gọi em"
Trong một căn phòng khác không có người.

Trương Đức Phú đút hai tay vào túi quần, vẻ mặt tươi cười, mặc dù trên trán còn vết thương vừa hình thành, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng chút nào tới vẻ đẹp trai của Trương Đức Phú.

"Lợi dụng một người phụ nữ, cậu có còn liêm sỉ không vậy?"
Vẻ mặt Trương Thiên Thành nặng nề, trên khuôn mặt thâm thúy không hề tồn tại bất cứ biểu cảm thừa thãi nào.

Trương Đức Phủ cười khẽ một tiếng, khắp khuôn mặt cậu ta toàn là biểu cảm châm chọc: "Lúc trước bố đã quyết định giao toàn bộ Tập đoàn Á Đông cho em quản lý, nhưng kết quả thì sao, anh vừa về đã đòi tiếp nhận quyền quản lý, chẳng phải lúc trước anh ra đi rất khảng khái sao, nói không muốn đụng vào dù chỉ là cái móng tay của Tập đoàn Á Đông, giờ thì sao, bây giờ vứt hết khí thế năm xưa rồi hả?”
Trương Thiên Thành thoắt cái lao lên, suýt chút nữa thì bóp trúng cổ Trương Đức Phú.

Trương Đức Phú lùi về phía sau hai bước, đưa tay vuốt phẳng những nếp nhăn lờ mờ trên bộ vest, biểu cảm trên mặt vẫn bình tĩnh không suy chuyển: “Bây giờ còn muốn ra tay cơ, chỉ sợ không còn quyền chủ động cho anh nắm nữa đâu”
"Tôi trở về Tập đoàn Á Đông chỉ là lấy lại những phần đáng.


lý thuộc về mình, còn những cái khác, một xu một hào tôi cũng không cần!”
Trương Thiên Thành nhíu mày, nặng nề nói một câu.

Trương Đức Phú đứng bên cạnh không khỏi vỗ tay tán thưởng, vừa vỗ tay vừa bày ra biểu cảm khâm phục.

“Câu này nói hay quá, chính nghĩa nghiêm trang quá, nhưng...!Ai mà tin được đây.


Chỉ có thể nói rằng, Trương Thiên Thành này, mãi cho đến hôm nay thì anh vẫn đang xem Trương Đức Phú em là kẻ ngu để đùa cợt, đúng chứ?”
Trương Thiên Thành không nói câu nào.

Chẳng mấy chốc Trương Đức Phú lại cười ồ lên cực kỳ ngạo mạn, tiếp tục tự hỏi tự trả lời: “Nhưng mà bây giờ...!Vũ Linh Đan càng tin tưởng em hơn, chứ không phải là anh”
“Nếu như cô ấy có thể khiến anh cảm thấy thống khổ, vậy có lý do gì để em không làm chứ"
Lần này, Trương Đức Phú vừa nói hết câu thì Trương Thiên Thành đã thành công bóp chặt lấy cần cổ cậu ta, vẻ mặt nặng nề bắt đầu xuất hiện chút xúc động muốn giết người: "Cậu dám động vào cô ấy một chút nào, thì tôi sẽ để cậu chết không lành lặn”
“Ồ, anh trai này, anh uy hiếp đấy ư, ai không biết chắc còn
tưởng anh thật sự yêu cô ấy, lúc trước sao lại ly hôn thế, bây giờ lại đóng vai kẻ si tình, ai tin nổi đây, em sẽ tin tưởng, hay là mọi người sẽ tin tưởng, hay chính anh đang hy vọng Vũ Linh Đan sẽ tin điều này.”
Trương Đức Phú nhẹ nhàng nói ra một câu dài, rất tự nhiên gỡ tay anh ra, vẻ mặt vẫn không hề có chút biểu cảm sợ hãi nào: “Anh trai à, cuộc chiến giữa hai chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”
Trương Thiên Thành hừ lạnh một tiếng, tiếng hừ thể hiện thái độ cực kỳ khinh thường.

“Hôm nay cũng đúng lúc lắm, Vũ Linh Đan đồng ý ở bên em, mà ngay đêm nay, em định sẽ thông báo với tất cả mọi người về quan hệ của mình và Vũ Linh Đan.”
“Cậu cứ thử xem!"
“Có gì mà không được!”
Trong căn phòng rộng lớn như thế, bầu không khí hết sức căng thẳng, hai anh em ai cũng trợn mắt mặt dữ tợn nhìn người còn lại, khí thế cả người toát ra như muốn nuốt chửng lẫn nhau.

Trương Thiên Thành nhíu mi tâm, nói lại lần nữa: “Trương Đức Phú, cậu không cần giở trò mèo với tôi, cậu muốn gì thì tôi cũng biết rõ, chỉ là một Vũ Linh Đan mà thôi, có sức nặng gì đáng nói chứ?
Trương Đức Phú siết hai tay lại với nhau, vẻ mặt bất đắc dĩ trả lời anh: “Vậy thì tốt, chẳng bao lâu nữa anh sẽ thấy hai chúng em ở bên nhau cực kỳ âu yếm và ngọt ngào, em còn hy vọng anh sẽ không ghen đấy!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi