Sáng hôm sau, Kiều An vẫn bình thản dậy nấu ăn sáng như mọi ngày.
Khi Phương Minh Trung còn đang uể oải thì gửi thấy mùi thơm của đồ ăn bay ra, anh đi vào phòng bếp định ăn sáng như mọi ngày, thế nhưng hiện thực đã làm Phương Minh Trung tỉnh ngủ hẳn.
Trên bàn ăn chỉ có một phần đồ ăn của Kiều An, còn cô cũng thong dong thưởng thức bữa sáng như thể chẳng nhìn thấy người vừa vào.
Khi Phương Minh Trung còn đang thả suy nghĩ trên trời thì Kiều An đã ăn xong.
Lúc bước ra ngoài cô còn không quên nhắn nhủ một câu.
" Tổng giám đốc Trung, hẹn gặp anh tại toà án lúc 9 giờ nhé".
Câu nói này như đã kéo được tâm trí Phương Minh Trung đang bay bổng trên trời về với chủ nhân của nó.
Chính là nhắc nhở anh nhớ đến đúng giờ để giải quyết việc li hôn của 2 người.
Cái bụng đói của anh như linh cảm được trên gương mặt anh tuấn của người đàn ông đang có biến đổi không hề nhẹ, nó không còn dám reo hò đình công như 5 phút trước nữa.
Phương Minh Trung nhếch môi cười khẩy, trong lòng thầm nghĩ:
Li hôn cũng tốt, dẫu sao cuộc hôn nhân này cũng không phải nguyện ý của anh.
Đã không thể dung hoà thì nên giải thoát.
Điều đó sẽ tốt cho cả 2.1
9 giờ sáng, chiếc xe đắt đỏ dừng lại trước toà án nhân dân.
Khi người bước xuống là Phương Minh Trung thì mấy phóng viên chuyên săn tin gần đó còn nghĩ hôm nay anh đến để đăng ký kết hôn.
Đám phóng viên trông ngóng, đợi chờ xem vị thiên kim nhà nào sẽ bước vào tiếp theo.
Khổ là họ đợi nửa ngày vẫn k thấy chiếc xe đắt đỏ thứ 2 nào dừng lại sau Phương Minh Trung.
Trong không khí yên tĩnh đến lạ thường, sự yên lặng đến nghe được cả tiếng ngòi bút đang di chuyển.
Hai người ngồi lặng lẽ ký tên.
Một thân ảnh cao lớn cùng bộ tây trang đắt tiền toát lên vẻ thành đạt, khí chất.
Một bóng dáng nhỏ bé đội mũ lưỡi trai lụp xụp, từ đầu đến chân tất cả đồ của cô đều mang nhãn hiệu " vẻ hè".
Thật khó để người ta liên hệ sự ràng buộc giữa 2 người này.
Dường như 2 người là của 2 thế giới khác nhau.
Phương Minh Trung nhìn cô tâm trạng có chút khó tả, cuối cùng anh vẫn hạ giọng mở lời:
" Tôi sẽ chuyển cho cô 2 tỉ và để cô đứng tên căn nhà đang ở, coi như là phí bồi thường li hôn"
Kiều An vẫn ngồi lặng lẽ, thậm chí chẳng buồn nhìn lên anh, giọng nói lạnh lùng như có như không.
" Không cần đâu, tôi sẽ không lấy gì hết dù chỉ 1 xu lẻ, những gì là của tôi mang đến thì tôi mang đi vậy thôi."
Trước thái độ này, Phương Minh Trung rất khó chịu, anh bắt đầu châm chọc.
" Bộ đồ này hợp với cô đấy, tôi muốn xem cô dựa hơi nhà họ Phương lâu vậy rồi, bây giờ ra ngoài sẽ chịu khổ được bao lâu"
Kiều An trước sau vẫn 1 thái độ cho Phương Minh Trung ăn bơ.1
Không phải cô vẫn nhút nhát không dám phản bác lại anh, mà là cô sợ tiếp lời chọc giận Phương Minh Trung sẽ gây khó dễ việc li hôn cho cô.
Cô chỉ muốn kết thúc cuộc hôn nhân này 1 cách nhanh chóng mà thôi.
30 phút sau, giấy chứng nhận li hôn đã được đóng dấu.
Cuối cùng cuộc hôn nhân nặng nề này cũng được giải thoát.
Cầm tờ giấy li hôn, trong lòng Kiều An có chút hụt hẫng thoáng qua nhưng rất nhanh sau đó cô đã lấy lại tinh thần:
" Như vậy cũng tốt".
" Trần Kiều An, mày đã nhu nhược đủ rồi"
" Ngày mai nhất định sẽ tốt hơn."
Nghĩ vậy cô thấy tinh thần phấn chấn hơn rất nhiều.
Vừa muốn nhấc chân rời đi thì 1 giọng nói quen thuộc truyền đến.
" Sau này cô tự lo liệu tốt cho mình đi".
" Trước giờ tôi vẫn luôn lo liệu tốt cho mình, không lẽ anh từng lo liệu cho tôi sao."1
Câu nói này của Kiều An làm Phương Minh Trung đắng họng, nhất thời không biết phải nói gì.
Đúng là trước giờ anh chưa từng quan tâm cô 1 chút nào.
Với cô anh chỉ thấy chán ghét, muốn chạy còn không được nói gì đến thương.
" Rời xa anh, nhất định tôi sẽ sống tốt."
" Tiện đây tôi cũng chúc anh hạnh phúc bên ánh trăng sáng trong lòng anh."
" À, mà quên không nhắc anh.
Sau này tình yêu của anh không màu nắng thì đừng tìm đến tôi ăn vạ.
Như vậy tôi sẽ rất cảm kích anh đấy."
Đúng là chọc cười chết anh rồi.
Phương Minh Trung anh là ai chứ, những bóng hồng vây quanh anh muốn đuổi đi còn không hết, anh lại phải chạy đi ăn vạ vợ cũ sao.
Chưa kể hai từ "ăn vạ" này cũng quá là chói tai rồi.
Lúc trước ở cùng anh, ngày nào cũng tỏ ra ngọt ngào, hiền dịu, nịnh nọt anh vậy mà vừa cầm tờ giấy li hôn trong tay lại dám dạy dỗ anh sao.
Cô lấy đâu ra cái dũng khí này chứ.
Trong lòng Phương Minh Trung thầm oán trách:
" Thật là...!tốc độ lật mặt của cô còn nhanh hơn cả tốc độ lật bàn tay của anh."1
Phương Minh Trung còn đang miên man suy nghĩ oán trách khi quay lại hiện thực thì Kiều An đã đi từ lúc nào, đến cái bóng cũng chẳng còn.
Phương Minh Trung: "..."
Shopee 5.5 Siêu Hội
Hoàn Xu
Shopee Tặng Bạn Mới
30K Nạp Điện Thoại.
Tải
Shopee, Mua Đơn Đầu…
Cài đặt.