LY HÔN RỒI, LIỆU CHÚNG TA CÓ THỂ QUAY LẠI


‘’Có gì người lớn nói với nhau, mẹ lôi con bé vào làm gì?’’
‘’Thì tao nói sai à?’’
‘’Đã có bao giờ mẹ nói đúng sao?’’ Không nể mặt mẹ mình, anh quay ngắt đi luôn mặc cho mẹ mình tức điên máu dưới nhà.

Vào phòng Nhiên Nhiên, anh đặt cô bé xuống giường.

Nhanh chóng, cô bé vội lau đi những giọt nước mắt trên má.

‘’Nhiên Nhiên đừng để ý lời bà nội.

Mẹ của con là người phụ nữ tuyệt vời và vĩ đại nhất trên đời thì mới sinh ra một thiên thần đáng yêu như con được chứ.

Con có thể vì cha mà tạm bỏ qua về những chuyện lúc nãy không? Con đừng buồn, cha sẽ nói chuyện với bà nội.’’
‘’Con không sao đâu, lúc nãy cha lớn tiếng với bà là không phải.

Cha đã nói, phải luôn tôn trọng tiền bối mà đúng không ạ?’’
‘’Vậy, giờ cha đi xin lỗi bà nhé.


Con cũng đi ngủ sớm, đêm cha làm việc xong sẽ qua.’’ Chước Nhiên nở một nụ cười, đợi cha đi rồi thì mới gục xuống khóc.

Cô bé khóc trong âm thầm, không một ai hay biết.

Khóc hết cho những tủi nhực mà cô bé phải trải nhưng cớ sao nó chẳng phai mờ đi.

Bà nội, luôn là người mà cô bé muốn được dành tình yêu thương nhất.

Trong nhà ngoài cha thì có bà là người mà cô bé thường xuyên gặp nhất, hay đụng mặt nhất nhưng lại là người thường xuyên gây khó dễ với cô bé nhât.

Bà luôn nói, mẹ cô là loại phụ nữ bần tiện, xấu xa, bỉ ổi không xứng đáng nên mới bị ông trời trừng phạt.

Bà cũng từng nguyền rủa cho cô bé chết sớm để bà an nhàn hơn.

Nếu nói đây là một người bà thì có ai tin không? Không, nó quá nỗi khó tin rồi.

Vì sao lại có thể ruồng rẫy và khinh miệt một đứa trẻ không có mẹ từ nhỏ như vậy chứ? Quậy phá đã đành, nhưng Chước Nhiên luôn ngoan ngoãn và nghe lời mà, có bao giờ bất hiếu với bà đâu.

Chạnh lòng lắm, buồn lắm nhưng cô bé chẳng dám than vãn với cha nhiều.

Cô bé hiểu rõ công việc của cha mình ra sao, bận rộn như thế nào mà.

Nên cứ mỗi lần như vậy thì đều cắn răng khóc 1 lần cho qua.

Cứ thế, ngày qua ngày những lời nói đó đã đào sâu vào trong tâm lý của cô bé một cái hố đen mãi không thể lấp, khiến cho một đứa trẻ 4 tuổi bình thường không được tự tin vui đùa như bao bạn bè khác, luôn phải dè chừng, xem xem, mình có làm phật ý ai không.

Thế mới nói, nên đôi khi người ngoài lại mang cho ta một niềm vui đến khó tả.

Vì là người xa lạ, người không thân thiết nên khi kể ra những tâm sự sâu bên trong thì họ sẽ lắng nghe giúp mình và cho mình những lời khuyên.

Khóc xong, Chước Nhiên lủi thủi ôm chú gấu bông trên tay tới gần bàn học.

Lôi giấy và màu ra để vẽ, đây cũng chính là một sở thích cũng chính là một biệt tài mà cô bé luôn giấu mọi người xung quanh.

Căn bản, như cô bé nghĩ thì đây chỉ là một sở thích bình dị, không phải vì nó không có chất lượng mà là trong nhà này, chất lượng của nó không được công nhận.

Nếu nói, cô bé thích kiểm tra sổ sách hay kiếm tiền thì nó mới chính là thứ mà mọi người sẽ ủng hộ, chứ không phải mấy thứ vẽ vời như thế này.

Cầm màu bút sáp sặc sỡ trên tay, cô bé tự vẽ cho mình một người mẹ như trong trí tưởng tượng của bản thân.

Chước Nhiên vẽ mẹ mình mặc một chiếc váy xanh cốm thướt tha, khuôn mặt hiền dịu mà trìu mến nhìn cô bé, nước mắt cứ thế mà lã tã rơi trên giấy.

Buồn thật, sao ước mơ gặp mẹ của cô mãi chẳng được thế? 1000 con hạc giấy, 1000 ngôi sao, cô bé đều đã thử cả rồi.

Hay có lẽ, mẹ đã xuất hiện mà cô bé không biết chăng?
‘’Mẹ ơi, mẹ về với Nhiên Nhiên.’’ Cô bé nấc lên vài tiếng rồi nói tiếng, cổ họng nghẹn ứ khó nói thành lời tiếp theo ‘’Mẹ về mẹ nói với bà mẹ không quyến rũ đàn ông, mẹ về mẹ nói bà đừng mắng Nhiên Nhiên nữa được không?’’
‘’Con biết, con là một cô… bé hư nên mới không được gặp mẹ.

Nhưng mẹ ơi, con cũng muốn có mẹ mà.

Con cũng muốn nằm trong vòng tay mẹ, được mẹ vuốt v3 an ủi và vỗ về.

Nếu Nhiên Nhiên ngoan thì mẹ sẽ về đúng không? Đúng không mẹ ơi?’’
Tự nói chuyện, cô bé tựu khóc.


Tay ốm lấy bức tranh vào trong lòng ngực.

Khuôn mặt mếu máo, nước mắt cứ tuôn lại tuôn không dừng được, cứ lúc lúc lại nấc lên theo từng đợt.

4 năm rưỡi sống trên đời, là 4 năm cô bé sống không có mẹ, là 4 năm cô sống trong sự ghẻ lạnh của người trong nhà.

Mấy ai thương, mấy ai hiểu cho cô bé đâu chứ?
Nếu nói tiểu thư Sở gia muốn gì, chắc hẳn mọi người sẽ đoán là hàng loạt thứ đồ đắt tiền và xa xỉ, hay những món hàng độc đáo.

Nhưng có ai biết, ước mơ của cô bé đó vừa lớn lại vừa nhỏ, vừa dễ tìm lại vừa khó thấy, nhưng chỉ gói gọn trong một từ ‘’Mẹ’’.

‘Mẹ’’ là ước mơ lớn nhất của Sở Chước Nhiên.

Người đời sống để ở cạnh mẹ, còn cô bé thì vì mẹ mà sống.



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi