LY HÔN RỒI, LIỆU CHÚNG TA CÓ THỂ QUAY LẠI


‘’Yên tâm, chị đây sẽ nghĩ cách giúp em.

Có chị ở đây, em không phải lo chuyện gì cả.’’
Nhiêu Nhiêu cười nhẹ và gật đầu đồng ý, rồi cả hai xuống ăn bữa tối cùng mọi người.

Cả đêm đó, hai chị em Thanh Âm và Nhiêu Nhiêu đã ngồi vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào để giúp cô và Sở Đãng Nhân làm lành.

Đúng lúc không biết làm thế nào thì chiếc vòng cổ nhỏ của Ngọc Nhiêu khẽ kêu vang động cả căn phòng, thu hút sự chú ý của Thanh Âm.

‘’Vòng của em hả? Lạ thế, chị chưa thấy bao giờ.’’
‘’Đúng rồi chị Thanh Âm.

Đây là vòng chú Sở bí mật tặng cho em, nói đây là chiếc vòng của chú đã có từ lâu, chỉ cần cho người thân cận nhìn thấy là sẽ có thể giúp đỡ hay làm bất cứ thứ gì mà em muốn.’’
‘’Ấy, mai Dì Ngưng có lịch trình ra ngoài từ sớm, ban nãy ăn cơm chính dì đã nhắc tới.


Mai lại là chủ nhật, em được nghỉ nữa mà dì Ngưng không cho em gặp chú Sở… ‘’
‘’Chúng ta có thể tận dụng cơ hội này tới Sở thị tìm chú ấy.’’
‘’Chính xác, cơ mà tìm cách nào mới có người đưa chúng ta đi đây? Chúng ta đều là trẻ con, ra ngoài nguy hiểm lắm.’’
Thế là cả hai chị em lại ngồi suy nghĩ, suy nghĩ rồi suy nghĩ, nghĩ mãi nghĩ mãi tới nửa đêm vẫn chưa đi ngủ.

Sáng hôm sau thức dậy thì đã là gần trưa, Thiễu Ngưng đã ra ngoài trước, vì nhìn thấy hai đứa trẻ ngủ ngon như vậy, không nỡ đánh thức nên bảo với bảo mẫu cứ để cả hai ngủ cho đã, dù gì hôm nay cũng là cuối tuần.

Thanh Âm là người dậy sớm nhất, thấy ánh nắng gắt chói chang thế kia là thấy có điềm rồi, khi nhìn qua đồng hồ thì đã là hơn 9 giờ sáng.

Mắt chữ ô mồm chữ a mà lôi em gái mình thức dậy trong uể oải.

Thay trang phục và vệ sinh cá nhân xong thì đi ra ngoài nói với bảo mẫu rằng ,muốn tới chơi cùng bạn, chứ không nói rõ là ai.

Vốn định không cho hai cô chủ nhỏ đi và định gọi điện để xác nhận với Diệp Thiễu Ngưng, nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị sự đáng yêu trời đánh của haI cô bé quyến rũ tới nỗi xao xuyến luôn rồi.

Tuy vậy, trước khi đi vẫn chuẩn bị chút đồ uống nhẹ và đeo cho Nhiêu Nhiêu và Thanh Âm mỗi người một chiếc đồng hồ thông minh, để có gì, khi xong chỉ việc gọi với số của bảo vệ có trong danh bạ đồng hồ, không cần đợi chờ.

Được đồng ý như thế thì Thanh Âm vô cùng đắc ý với kế hoạch đã vạch ra của mình.

Tới nơi, hai đứa trẻ tận dụng quán ăn cạnh Sở thị, khi đã đánh lạc hướng thành công thì mới đi vào.

Bên trong, không gian rộng lớn, người qua kẻ lại tấp lập vô cùng khiến cả hai cô bé đều choáng váng trước sự phồn vinh của nhà họ Sở.

Đúng như Thanh Âm nói, nếu đem so với nhà của cô bé là nhà họ Lục thì quả nhiên vẫn hơn vài phần.


Dẫu sao người ta cũng là người làm ăn mà.

Tìm được quầy lễ tân, hai cô bé vội bước đến, luồn lách qua dòng người đông đúc một hồi thì mới được.

Thấy hai chị em thì lễ tân còn cười đùa và bảo hai cô bé đi về vì tưởng là trẻ con tới trêu đùa, chứ hai đứa trẻ, một đứa tầm 4, 5 tuổi, một đứa nhỉnh hơn 2, 3 tuổi thì tới tìm tổng tài của một công ty lớn làm gì? Mãi cho tới lúc, Nhiêu Nhiêu tháo chiếc vòng mà Sở Đãng Nhân trên cổ thì tiếp tân mới tin, vì đây không phải một trang sức bình thường, mà là bảo vật có biểu tượng của nhà họ Sở.

Hơn thế còn được đính kết với đá quý đặc trưng của nhà họ Sở, chính là pha lê trắng.

Nhưng lạ ở chỗ là họ chưa từng gặp những đứa trẻ này, càng không biết hai cô bé với nhà họ Sở có quan hệ mật thiết ra sao mà lại có món đồ quý giá như vậy trên người.

Vội vàng, cô tiếp tân gọi cho trợ lý của Sở Đãng Nhân, bảo anh xuống dưới để xác nhận người chứ không dám trực tiếp nói với anh.

Vì sợ, nếu không phải thì họ sẽ mất việc như chơi.

‘’Đây… hai vị tiểu thư đây là… ‘’ Nhìn thấy trợ lý của anh ra, hai đứa trẻ chẳng nói gì nhiều, lập tức đưa sợi dây chuyền ở chỗ tiếp tân cho cậu xem.

Kiểm chứng đã xong, quả nhiên là đồ thật thì hai cô bé bèn theo trợ lý đi vào.


Xuyên suốt quá trình Ngọc Nhiêu và Thanh Âm đã thấy được nhiều thứ, thấy được cách làm việc nghiêm khắc và sự chăm chỉ của mọi người ở Sở thị.

Đi thang máy lên tầng thứ 23, đây chính là tầng dành riêng cho Sở thiếu, vị trí làm việc của anh.

Không hiểu vì soa tuy đã đến nơi rồi nhưng chú trợ lý mãi ngập ngừng chưa chịu mở cửa, sợ chưa kịp gặp anh thì đã bị lôi xuống nên Nhiêu Nhiêu làm liều, xông thẳng vào bên trong.

Vào rồi mới hiểu lý do tại sao chú trợ lý mãi không dám gõ cửa, vì bên trong đam có cuộc họ quan trọng, hơn thế nữa trên khuôn mặt anh có vẻ là không vui.

‘’Chú Sở… ‘’’ nói chưa hết câu thìa ánh mắt của mọi người trong cả căn phòng đều dồn về phía cô bé như muốn hỏi Đứa trẻ này là ai? Sao lại vào được đây? Toàn ánh mắt của người có quyền nên khiến Nhiêu Nhiêu bé nhỏ nổi gia gà nhẹ và có phần hơi hối hận với hành động ban nãy của mình.

Vốn định tạo bất ngờ cho chú Sở đẹp trai, ai ngờ… chính mình là người bất ngờ.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi