LY HÔN RỒI, LIỆU CHÚNG TA CÓ THỂ QUAY LẠI


Trời đã tối, cuối cùng thì tính hiệu phòng cấp cứu của cô đã dừng lại.

Sở Đãng Nhân cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõng.

Bỗng anh lại tự cảm thấy cứ như lần mà cô sinh con, cơ mà hoàn cảnh bây giờ lại khác.

Lúc trước, anh phải lén la lén lút từ xa trông ngóng, nhưng lần này có thể quang minh chính đại đứng chờ rồi.

Cũng có thể nói là một bước tiến mới đó nhỉ?
Nghĩ mình xong thì liền quay ra nhìn Lâm Ngạn, vợ anh ấy vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật.

Đúng như anh nghĩ, cái thai đó không thể nào giữ nổi, chính anh Lâm đã phải lựa chọn giữ vợ ở lại và từ bỏ đứa con hơn 8 tháng tuổi.

Đàn ông thì cũng biết buồn chứ, cũng biết tuyệt vọng mà, nhưng ánh đèn phòng phẫu thuật từ lúc đó tới giờ vẫn chưa có chuyển biến gì, cũng chẳng biết là có thành công hơn nữa tại vốn ngay từ đầu nếu họ được đưa tới bệnh viện kịp thời thì đã người vợ đã không rơi vào tình trạng nguy kịch như vậy.
"Sở thiếu, tôi nói chuyện với anh được chứ?" Phó viện trưởng kiêm con trai của viện trưởng Chu - Chu An sau khi rời phòng phẫu thuật thì ra hỏi anh.
"À được, cậu cứ nói."
"Tình trạng của cô Diệp đã ổn định hơn, chỉ là hiện tại thì không thể bình phục ngay được, cần có thời gian.

Mà lịch trình của cô Diệp rất bận rộn, phiền anh nói lại với người nhà cô ấy nhé?"
"Được, không thành vấn đề.

Cảm ơn cậu đã cứu cô ấy."

"Không có gì, Sở thiếu khách sáo rồi.

Cứu người vốn là nghĩa vụ của tôi mà.

Được rồi, đêm đã muộn, tôi đi thăm những bệnh nhân khác.

À,...!anh cũng thay đồ đi, kẻo bị cảm lạnh."
Nghe Chu An nói vậy thì anh mới để ý.

Lúc nãy cấp bách quá chẳng kịp thay trang phục mà trực tiếp cùng bộ lễ phục ướt sũng này tới đây, tới rồi thì lo lắng không nguôi cho Diệp Thiễu Ngưng lên chẳng có tâm trạng gì liên quan đến vẻ về ngoài.

Đúng lúc đó, Phụng Kiêu Duẫn tay xách một túi đồ bước tới, đưa cho anh và nói: "Đây là đồ dự phòng ở trên xe anh, tôi vừa lấy từ trong xe.

Đi thay đi."
"Cảm ơn, bọn trẻ thế nào rồi."
"Tôi đã đưa cả 3 tới đinh thự Phụng gia rồi.

Để con gái cậu ở nhà một mình với bà mụ đó bây giờ thì chỉ có thể bị bà ta hành hạ mà thôi."
"Cảm ơn đã suy nghĩ hộ tôi." Nói rồi anh quay người đi tới phòng vệ sinh để thay đồ, còn Phụng Kiêu Duẫn cùng bác sĩ khác đưa cô về phòng.

Tới nơi, nhìn thấy khuôn mặt tái nét và yếu ớt của cô thì khiến anh không khỏi đau lòng, tâm tự hỏi: "Sao phụ nữ nhiều người lại nham hiểm đến vậy?" Vừa nói anh vừa vuốt v3 mái tóc đen dài óng mượt của cô.

Yên tĩnh quá khiến anh suy nghĩ nhiều, nghĩ tới chuyện ban nãy thì lòng lại có đôi chút tủi thân, dù sao thì anh hiện tại cũng là vị hôn phu của cô, quá khứ là người luôn đồng hành cùng cô mà.

Là thứ mình thích thì nào có thoải mái khi có ai đụng tới.

Nhìn căn phòng vip rộng lớn, anh cảm thấy có chút trống rỗng mà đích thân ra ngoài mua chút đồ.

Vài bông hồng, một chút trái cây và vài quyển sách cho coi nữa, như vậy thì không còn trống rỗng nữa rồi.

Tưởng là như vậy đã xong thì bỗng anh cầm một hộp nến, có vẻ là nến thơm mà thắp lên.

Đúng lúc đó, Sở Đãng Nhân đu vào, khó hiểu trước hành động đó mà hỏi:
"Nến thơm? Không phải trước đây cô ấy rất ghét nến thơm sao?"
"Thời gian qua cậu không ở cạnh cô ấy, dĩ nhiên đã có nhiều thứ thay đổi rồi."
"Ừm, tôi tồi thật."
"Nếu là Ngưng Nhi, chắc chắn cậu ấy sẽ không nói.

Nhưng… cậu đã biết Nhiêu Nhiêu là con gái mình rồi nhỉ?"

"Đến cả cậu cũng biết rồi sao?"
"Nghe cậu nói vậy chắc là Ngưng Nhi cũng biết rồi."
Hai người đàn ông ngồi gần cửa vì không muốn ảnh hưởng đến cô mà nói chuyện.

Phụng Kiêu Duẫn biết chắc với tình cách của cô thì sẽ không nói sự thật cho Sở Đãng Nhân mà sẽ giấu đi sâu thật sâu, sâu tận đáy lòng và sẽ không cho anh tìm ra.

Nhưng chuyện này không chỉ liên quan tới Thiễu Ngưng mà còn dính dáng tới cả quá khứ của Ngọc Nhiêu.

5 năm về trước, mấy tháng đầu khi cô biết mình mang thai.

Vốn tưởng rằng đứa con này sẽ kéo cô vực dậy nhưng sự thật này quá duỗi phũ phàng rồi.

Tâm lí phụ nữ khi mang thay vốn dễ lay chuyển, lại thêm đả kích từ vụ ly hôn trước đó nữa, không hôm nào cô ăn ngon ngủ yên cả, lâu dần dẫn tới bệnh trầm cảm.

Khiến cô từ một người hoạt bát, cởi mở dần thu mình so với mọi người hơn, lâu dần thì có hành động là đập phá đồ đạc và chửi bới.

Đỉnh cao của sự việc là lúc cô lựa chọn tự tử, nếu hôm đó không có người tuần tra trên hòn đảo đó thì không biết cô có còn sống được đến bây giờ hay không.

Từ nhỏ, Thiễu Ngưng đã không biết bơi lại sợ với những nơi sâu và tối, chẳng hiểu sao lại chọn nước là hình thức để đưa mình tới thế giới bên kia? Hay có lẽ, vì nước là thứ triệt để tất cả cơ hội sống nếu cô chọn tự tử, để nếu cô có hối hận thì cũng không thể quay đầu được nữa.

Kể từ khi được cứu, mấy chuyện hồ bơi hay bể nước đều đã in sâu trong tâm trí của cô, tạo ra một nỗi ám ảnh vô cùng lớn.

Để đứa trẻ và cô mẹ tròn con vuông thì mọi người trong gia đình đều ra sức khuyên ngăn.

May mắn có anh rể cô, Lục tổng mời được danh y về thì tâm trạng lúc đó của cô mới được ổn định.

Sau khi nhận thức được mọi thứ thì Diệp Thiễu Ngưng vô cùng trân trọng sinh mạng của mình và càng yêu thương con nhiều hơn.


Cái thai dần lớn, nhưng lạ lắm, cỡ này đâu phải cỡ thai bình thường? Nhìn như sinh đôi thì đúng hơn, nhưng đã bao nhiêu lần dò hỏi bệnh viện mà kết quả vẫn chỉ là thai có một em bé.

Lý do mọi người không muốn đi tới nơi khác kiểm tra nữa là lo sẽ có người lấy thông tin này rồi đăng lên mạng xã hội, vì vốn khi cô bị trầm cảm, anh rể mời danh y về đã gây ra một làn sóng dữ dội trên mạng xã hội rồi, nên những chuyện về sau càng kín tiếng hơn.

Chỉ có điều họ không biết, suy đoán là song sinh của họ là đúng, nhưng đã bị Sở Đãng Nhân và Khang Duật chen chân vào.

Tuy thấy ăn năn, day dứt và muốn nói hết ra nhưng anh không tài nào đủ dũng khí để nói được.

"Những năm này, cậu chăm sóc cô ấy vất vả rồi."
"Không có gì đâu, có ấy đáng nhận tình yêu thương nhiều hơn thế.

Cậu hiểu mà?"
"Ý..

ý cậu là sao, Phụng Kiêu Duẫn."
"Tôi biết cậu và cô ấy chưa một ngày nguôi ngoai nhớ về nhau mà.

Không cần che giấu đâu."
"Nhưng bây giờ cậu không phải?"
"Tôi không cho cậu tất cả, mà là đang muốn cạnh tranh."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi