LY HÔN RỒI, LIỆU CHÚNG TA CÓ THỂ QUAY LẠI


"Về chuyện em nghi ngờ lần chị ấy biến mất, anh nhớ chứ?"
"Vẫn nhớ, tới đặc vụ của Sở gia cũng không tìm ra."
"Em tìm ra được rồi."
"Cái gì?"
Thấy chỗ này nói chuyện không tiện, cô vội kéo anh đi một nơi khác để kể hết sự tình chuyện này với anh.

Nghe xong thì anh cũng rất bất ngờ.

Nhưng vì an toàn nên hiện tại cả hai chỉ có thể tạm thời chờ đợi tin tức trở về.


Quả đúng là như thế, tất cả những thứ trong căn nhà đó y như Lâm Ngạn đã viết trong thư đều chuẩn xác vô cùng.

Sau khi mang những đồ trong căn nhà dịch chuyển tới nhà của Thiễu Ngưng thì anh lập tức cho người phóng hỏa đốt cháy nơi đó.

Nhưng đã diễn thì diễn cho trót, Sở Đãng Nhân vẫn không quên dặn dò chân tay của mình ở lại ổn định tình hình, không cho đám lửa lan tới khu rừng phía sau.

Đồng thời, những ngày này cả cô đều dành quý thời gian cùng Sở Đãng Nhân thu thập chứng cứ của sự việc.

Nhưng có một điều dù có điều tra thế nào thì họ cũng không tìm ra được, chính là thân phận thật sự của cha Lâm Thế Duy.

Bất kể là bằng phương thức nào cũng không tra được manh mối nào hết.

Hơn nữa, anh ta không phải người bạn trai mà Diệp Hoan Ca từng đề cập tới, nguyên nhân vụ việc thì vẫn là một ẩn số đang chờ lời giải đáp.


Trong những ngày này cô bảo con và cháu gái mình khoan hãy nui tới bệnh viện và bảo bọn trẻ tiếp tục ở lại đinh thự Phụng gia ở Tân thành và để Phụng Kiêu Duẫn chăm sóc.

Cô ngoài việc điều tra những thông tin liên quan tới chị họ mình thì cũng tận lực chăm sóc đứa cháu trai Lâm Thế Duy này.

Cô không dấu diếm gì cả, trực tiếp kể lại cho Thế Duy.

Đơn giản vì nghĩ không nên che giấu trẻ con, và như những gì Lâm Ngạn đề cập trong thư thì những việc làm trong đó quả thực không dành cho trẻ em.

Có thể nói, tầm hiểu biết của cậu bé không như những đứa trẻ bình thường.

‘’Vậy theo họ Diệp, đồng nghĩa với việc theo họ của mẹ con.

Tên con nghĩ ra chưa? Có cần dì giúp gì không? Con muốn về thăm ông bà ngoại không?’’
‘’Nếu chính họ đã từng bỏ mặc mẹ con thì sao phải về với họ.

Con chỉ cần theo dì là đủ, nhưng, con cần một thân phận mới.

Còn về tên, thì cứ gọi là Diệp Thế Tuân đi ạ.

Tên mụ là A Tuân.’’
‘’Đúng, dì cũng nghĩ như vậy.

Vậy… giờ dì nhận con làm con nuôi của dì, thì như thế nào?’’
‘’Ông bà ngoại con sẽ không nghi ngờ chứ?’’ Cậu bé hoài nghi nhìn cô và hỏi.

‘’Chú thím có bao giờ rảnh rỗi tới nỗi quan tâm tới chuyện của dì đâu.

A Tuân, con cứ tin tưởng ở dì.’’
‘’Con dĩ nhiên là tin gì rồi ạ.

Chỉ là con vẫn không tin được, từ khi sinh ra đến giờ, bản thân cũng không biết thân phận thật sự của cha là gì.’’
‘’Không sao đâu, có gì chúng ta cùng tìm hiểu.’’
‘’Dạ, sau này khi khôn lớn.

A Tuân sẽ báo hiếu mẹ ạ.’’
‘’Được, vậy phải trông chờ thái tử nhà ta rồi.

Quên nói với con, cô có một người con gái là Diệp Ngọc Nhiêu, con gái bác Huyễn Chi của con là Lục Thanh Âm - thiên kim đích nữ đại tiểu thư Lục thị.’’
‘’Danh tiếng nhà họ Lục con cũng có nghe qua.

Không biết, chồng của mẹ có vấn đề gì sao mà em gái lại theo họ mẹ ạ?’’

‘’Mẹ ly hôn, Nhiêu Nhiêu sinh ra trong hoàn cảnh mẹ là một người mẹ đơn thân.

Nhưng bây giờ, mẹ đã có… vị hôn phu là Phụng Kiêu Duẫn rồi, có thể nói là cha dượng của con.

Nếu không thích, con có thể đổi cách xưng hô, cậu ấy không bắt ép đâu.’’
‘’Nếu đã là chồng tương lai của mẹ thì dĩ nhiên con phải gọi một tiếng cha rồi.

Không sao đâu ạ.

Còn về những khoản cá nhân khác như việc học thì con sẽ tự sắp xếp và nói với mẹ sau nhé?’’
‘’Được, không còn sớm nữa.

Ngủ đi.’’ Nói rồi cô thơm lên trán cậu một nụ hôn ngọt ngào y như một người mẹ.

Từ nay cậu đã không còn là Lâm Thế Duy rồi, mà bây giờ cậu là Diệp Thế Tuân - con trai của Diệp Thiễu Ngưng.

Tên mới, cuộc sống mới, mong rằng cuộc đời cậu sẽ có chuyển biến tích cực.


2 ngày sau, buổi sáng.

Tại phòng bệnh của Diệp Thiễu Ngưng.

"Mami, bảo bối mang cháo hầm mà mami thích nhất đây."
Mới sáng sớm, căn phòng bệnh vốn thường ngày yên tĩnh của cô nay đã trở nên nhộn nhịp.

Vì tình hình bên ngoài đã dần hạ nhiệt, cô của thể để lũ trẻ tới thăm mình dễ dàng hơn.

"Được rồi, cảm ơn mọi người nhé."
"Dì Ngưng, bánh táo của đồng chí Âm nè."

"Cảm ơn đồng chí Âm nhiều nhiều."
Khi mọi người đang vui vẻ nói chuyện thì từ xa Chước Nhiên vẫn đứng khép lép ngoài cửa, tay cầm một túi đồ và một bó hoa.

Vì ngại ngùng mà không dám vào.

Đúng lúc đó, Thế Tuân từ phòng kế bên đi sang, lắm bắt được tình hình thì liền kéo Chước Nhiên vào luôn.

Tuy tuổi còn nhỏ nhưng nhan sắc này quả thực khó cưỡng.

Đẹp trai sáng ngời, anh dũng tuấn tú nhìn thôi đã thấy thích rồi.

Mới nhìn vẻ bề ngoài, Thanh Âm đã chết mê chết mệt với chiếc nhan sắc này mà không biết người trước mắt mình là cậu em họ lưu lạc bao năm ngoài dòng đời xô bồ kia.

"Dì Thiễu Ngưng, dì kiếm đâu anh đẹp trai này thế?" Thanh Âm hai mắt mở to, long lanh mà chạy tới cạnh cô hỏi.

"Con đấy, med trai ít thôi.

Mới có tý tuổi… "
"Dì lại giống mẹ con.

Trai đẹp là để ngắm mà, thật không công bằng chút nào." Phụng phịu cô bé đáp.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi