LY HÔN - THẦN VỤ QUANG

Toàn thân Lâm An Nhàn như mới từ trong nước đi ra, ướt đẫm mồ hôi, mơ mơ màng màng nhìn biểu tình vặn vẹo của Quý Văn Nghêu, kháng cự không được, lung tung gật đầu.

Quý Văn Nghêu như dã thú thoát khỏi ràng buộc, khẩn cấp giữ chặt hai chân Lâm An Nhàn quanh eo mình, hít sâu một hơi hung hăng tiến vào.

“Thực ngoan, An Nhàn, vợ yêu, anh nhất định sẽ hảo hảo hầu hạ em!” Quý Văn Nghêu nói năng có chút lộn xộn.

Lâm An Nhàn bị Quý Văn Nghêu không ngừng thôi tiến, hô hấp trở nên ngày càng khó khăn, đầu óc mê muội cảm nhận từng đợt khoái hoạt.

“An Nhàn, cảm giác được không? Được không?” Quý Văn Nghêu ám ám nhìn hai luồng phong nhủ bắn lên nhảy xuống theo nhịp điệu ra vào của hắn, lập tức lại tăng thêm lực đạo, hai tay chụp lấy không ngừng nhu miết.

Một lát sau, Lâm An Nhàn cảm giác được một cổ nhiệt lưu không ngừng theo bên trong cơ thể tuôn ra, nhưng lại ứ đọng như bị cái gì thô to kiềm giữ.

Ánh mắt Quý Văn Nghêu mang theo tơ máu, toàn thân áp sát vào người Lâm An Nhàn, thở gấp nói: “Tiếp tục như vậy thật có án mạng! An Nhàn, gọi tên anh, gọi lão công!”

Đầu Lâm An Nhàn phe phẩy, muốn khóc cảm nhận từng đợt tra tấn không ngừng.

Nửa thân trên Lâm An Nhàn theo nhịp tiến công điên cuồng của Quý Văn Nghêu hầu như đã treo bên ngoài giường, Quý Văn Nghêu gắt gao ấn thắt lưng Lâm An Nhàn vào sát bộ vị, như cũ chấp nhất: “Ngoan, gọi anh đi nào, gọi lão công, chúng ta liền giải thoát!”

Lâm An Nhàn vô lực bấu víu cánh tay Quý Văn Nghêu, có chút sợ hãi nhìn Quý Văn Nghêu như muốn ăn tươi nuốt sống cô, từng trận tê ngứa không ngừng ập tới, hít một hơi khinh thanh: “Lão công.”

Quý Văn Nghêu gầm nhẹ một tiếng, mãnh liệt trừu động, cúi đầu hung hăng hôn môi Lâm An Nhàn, gắt gao phóng xuất ra tinh dịch.

Lâm An Nhàn đã sớm không còn ý thức, qua hồi lâu mới thanh tỉnh.

Cố gắng nhích người khỏi thân hình trầm trọng của Quý Văn Nghêu, hữu khí vô lực nói: “Anh đứng lên.”

Quý Văn Nghêu lười biếng nở nụ cười: “Anh luyến tiếc.”

Lâm An Nhàn không thèm nhắc lại, đẩy đẩy người hắn.

Quý Văn Nghêu kéo tay Lâm An Nhàn hôn: “An Nhàn, lão bà, vừa rồi em đã đáp ứng anh, không được đổi ý đâu đấy.”

Nghe Quý Văn Nghêu nói, Lâm An Nhàn nhất thời cảm thấy không ổn, nhưng không biết không ổn chỗ nào nên đành im lặng.

“Em không nói có nghĩa là đồng ý. Chúng ta tắm một chút rồi ngủ tiếp, ngày mai cứ ngủ thoải mái, dậy anh lại mang em đi chơi.”

“Ngày mai em muốn về.”

Quý Văn Nghêu không đồng ý: “Em đã đáp ứng anh, thế nào còn muốn về, em ở Phó gia có cái gì đáng giá đều bỏ, anh sẽ mua cho em thứ khác tốt hơn.”

Lâm An Nhàn nói: “Anh trước đứng lên đi, như vậy không có biện pháp nói chuyện.”

Quý Văn Nghêu lại nhu nhéo Lâm An Nhàn vài cái mới không cam tâm tình nguyện đứng lên, dùng khăn tắm lau lau thân thể hai người.

“Anh cho em thời gian, một số việc em muốn nghĩ kỹ, anh không thể như vậy bức em.” Lâm An Nhàn mệt mỏi nói.

“Anh không bức liệu em có thể dứt khoát được không! Anh sẽ cho em thêm thời gian, nếu vẫn là những lý do kia thì anh không tiếp thụ, em đã đồng ý thì phải giữ lời.”

Lâm An Nhàn nghiêng người đưa lưng về phía Quý Văn Nghêu: “Đến lúc đó nói sau, anh đi tắm đi, em mệt mỏi không muốn động nữa.”

Quý Văn Nghêu áp sát lồng ngực vào lưng Lâm An Nhàn, hôn lên vai cô, hơi chút nghiêm nghị nói: “Em ngủ đi, anh cũng không muốn động. An Nhàn, em đừng có ý nghĩ gạt anh, nhất định phải ly hôn biết không?”

Lâm An Nhàn không muốn tiếp tục suy nghĩ, mệt mỏi nhắm mắt rất nhanh liền ngủ.

Hôm sau tỉnh lại nhìn đồng hồ đã gần giữa trưa, vội vàng chạy vào toilet tắm rửa, mặc quần áo.

Quý Văn Nghêu chậm rì rì … ngồi dậy, lấy quần áo mặc chỉnh tề,… đến khi Lâm An Nhàn thật muốn tức giận mới ôm cô ra ngoài.

Đưa Lâm An Nhàn đến cửa tiểu khu dặn đi dặn lại chuyện ly hôn, mới an tâm lái xe đi.

Lúc mở cửa vào nhà, tâm Lâm An Nhàn không yên, lo lắn tìm lý do thỏa đáng giải thích ca trực đột ngột đêm qua.

Kết quả, sau khi vào cửa, thấy Vương Thu Dung đang ngồi ở phòng khách chuyện phiếm với Dương Quân, đành lên tiếng chào hỏi.

Vương Thu Dung kiềm nén tức giận, đay nghiến nhìn Lâm An Nhàn, dù sao Quý Văn Nghêu đã tìm người điều tra, mình chỉ cần chờ chứng cớ vạch mặt cô ta cũng không muộn.

“Chị đi đâu về vậy, nghe dì Hai nói hôm qua chị trực đêm, đến giờ này mới về sao, công ty chị áp bức nhân viên quá, sức khỏe sao chịu được.”

Lâm An Nhàn đành nói: “Không phải, đã sớm tan tầm rồi, nhưng mệt quá nên ở lại công ty nằm nghỉ một lát, không ngờ ngủ quên đến bây giờ.”

Dương Quân cười cười, đối Vương Thu Dung nói: “Dì Hai, cháu vào phòng chị dâu tâm sự một chút.”

“Người trẻ các cháu có nhiều chuyện bí mật để nói, dì cũng về phòng ngủ trưa.”

Chờ Vương Thu Dung vào phòng, Dương Quân cũng đứng dậy theo Lâm An Nhàn vào phòng.

Dương Quân tùy ý ngồi trên giường hỏi: “Có thật chị ngủ lại công ty không?”

Lâm An Nhàn gật gật đầu.

Dương Quân phốc xích, bật cười: “Chị còn xem tôi như con ngốc, kỳ thật tôi đã biết mọi chuyện.”

Lâm An Nhàn khẩn trương, nuốt nước miếng: “Chị không rõ em đang nói cái gì.”

Dương Quân giận tái mặt, nhìn chằm chằm Lâm An Nhàn nửa ngày, chậm rãi nói: “Không rõ? Tôi sẽ nói cho chị rõ. Tôi chẳng những biết chị và Quý Văn Nghêu lén lút qua lại, còn biết nhất thanh nhị sở!”

Đầu Lâm An Nhàn nhất thời trống rỗng, há miệng thở dốc, nói không ra lời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi