7.
Tôi phát hiện ra bản thân hoàn toàn không hiểu Lục Tự.
Anh làm một bàn đầy ắp đồ ăn, món ăn phong phú lại toàn là món ăn yêu thích của tôi.
“Đồ ăn lên đủ rồi, còn muốn ăn gì nữa không?” Lục Tự ngồi trước mặt nghiêm túc nhìn tôi.
“Đủ rồi đủ rồi.”
Tôi cầm đũa lên nếm thử một miếng, có lẽ là vì tối qua uống rượu lại còn nôn thế nên miệng rất đắng, ăn một miếng sườn xào chua ngọt đã làm kích thích các nụ vị giác trong miệng tôi.
Đúng là… mỹ vị!
Nhưng mà tôi muốn làm khó anh để anh biết khó mà lui: “Chẳng ra làm sao cả.”
Có thể thấy trong phút chốc cảm xúc của Lục Tự sa sút.
“Vậy em muốn ăn món gì? Anh làm lại cho em.”
Lục Tự hiếm khi ngoan ngoãn như vậy, anh đeo chiếc tạp dề trên người mang tới một cảm giác gợi cảm khác biệt.
Tôi lẩn trốn ánh nhìn chăm chú của anh, thở dài một hơi rồi bắt đầu nói:
“Sườn xào chua ngọt không đủ độ chua, em thích ăn chua, cá diếc kho tàu mặn quá, ăn mặn nhiều sẽ dẫn tới xơ cứng động mạch! Lại nhìn món trứng xào cà chua của anh đi, bề ngoài thì ra gì và này nọ đấy nhưng mà mùi vị chẳng ra làm sao cả.”
Tôi nhíu mày, bới lông tìm vết: “Không nuốt nổi.”
Trời ơi tôi đúng là quá đáng quá đi, bắt ảnh đế đích thân xuống bếp nấu ăn thì cũng thôi đi, đằng này còn soi mói anh nữa, nhìn vẻ suy sụp, thất vọng này của anh đi, tôi sắp mềm lòng mất rồi.
Suýt nữa thì tôi nói câu “Em không ly hôn nữa” ra khỏi miệng rồi.
“Là do anh làm không ngon, nhưng em không thể để bụng đói được, em thích ăn món gì để anh ra ngoài mua.” Lục Tự cởi tạp dề ra, không những không tức giận mà còn mỉm cười với tôi nữa.
“Em muốn ăn quẩy xoắn bán ở đường Khai Minh.” Năng lực làm khó người khác của tôi đúng là không ai sánh bằng: “Chỉ là xếp hàng cũng mất một tiếng, Lục Tự anh là ảnh đế đó, nếu như xếp hàng lâu thì e rằng sẽ bị người ta…”
“Anh đi mua.”
Lục Tự thuộc phái hành động, không nói hai lời cởi tạp dề ra rồi lái xe đi mua luôn.
Đường Khai Minh cách biệt thự của anh tận hơn 50 km, một yêu cầu vô lí như vậy mà anh cũng có thể nhịn được á?
Tôi nhìn bóng lưng của anh mà lòng chua xót.
Rất nhanh hotsearch ảnh đế xếp hàng mua bánh quẩy ở đường Khai Minh đã bùng nổ.
Thậm chí còn có cả phỏng vấn trên phố nữa.
Nội dung là.
Người qua đường: “Aaaaaaa, là Lục Tự đó! Lục Tự, sao anh lại mua đồ ở đây? Gần đây anh không cần quay phim sao?”
Lục Tự (Vẻ mặt tươi cười): “Ừm, gần đây đang nghỉ phép ở nhà cùng vợ.”
Thế nên hotsearch
#Lục Tự kết hôn# cũng bùng nổ rồi.
Rồi sau đó lại là hotsearch của Bạch Nguyệt Hoa.
Hotsearch Bạch Nguyệt Hoa về nước mấy ngày trước lại được đà lần nữa leo lên, chẳng bảo lâu từ khóa
#Phim mới của Lục Tự Bạch Nguyệt hoa cũng leo lên hotsearch.
Nhiệt độ này cứ lên mà lên men.
Chậc, xem ra là tôi ra tay chưa đủ độc, phải mau chóng ly hôn thôi!
8.
Kiều Kiều cũng đọc được hotsearch, cô ấy lén gọi một cuộc điện thoại qua cho tôi.
Kiều Kiều kích động lên tiếng: “Chuyện hôm qua là thế nào? Trần Vũ nói nhìn thấy mày bị người ta vác đi, người đó là Lục Tự à?”
“Ừ.”
“Tao đã nói ít nhiều gì thì Lục Tự cũng có tình cảm với mày mà, chắc chắn là mày đề nghị ly hôn với anh ấy nên khiến anh ấy cảm thấy tiếc đó.” Kiều Kiều không kìm được nụ cười: “Anh ấy đi mua đồ rồi thẳng thắn thừa nhận mình đã kết hôn, Tề Dao à, hay là mày cho anh ấy thêm một cơ hội nữa đi?”
Tôi cười giễu cợt: “Ngay cả thời kì hòa giải anh ấy cũng tra xong rồi, là vì sợ có lỗi với tao nên mới đi tìm tao thôi, tối qua tao còn nhìn thấy anh ấy ở cùng với Bạch Nguyệt Hoa nữa đấy.”
“Tao đoán có lẽ anh ấy sợ tao đề nghị ly hôn, sợ bản thân có lỗi với tao, sợ tao kích động rồi chạy đi vạch trần anh ấy.”
“Dù sao thì trong tay tao có nhiều ảnh chụp dáng ngủ của anh ấy lắm.”
Kiều Kiều: “??? Vậy mày nói xem việc gì anh ấy phải tiết lộ bản thân đã kết hôn chứ?”
“Có lẽ là muốn lót đường cho Bạch Nguyệt Hoa thôi, mày đã xem hotsearch chưa, họ đã dự định hợp tác phim mới rồi kia kìa! Tối hôm qua hai người họ gặp mặt bàn chuyện phim mới, chuyện này đã không còn là bí mật nữa rồi.”
Nói không thất vọng thì là giả, thậm chí tôi còn muốn đánh lừa bản thân rằng trong lòng Lục Tự có tôi thế nên mới nói tới thời kì hòa giải đó.
Hiện giờ xem ra là do bản thân tôi tự mình đa tình rồi.
Nghe thấy tiếng mở chìa khóa ở cửa lớn, dư quang liếc thấy đôi chân dài đó đang đi về phía mình, tôi lén cất điện thoại đi, đối diện với ánh mắt của Lục Tự, cặp mắt của anh đẹp, thực sự rất đẹp.
Đúng thật là chỉ một ánh nhìn thôi là có thể hoàn toàn bị anh thu hút, đắm chìm vào trong vẻ đẹp đó.
“Anh mua quẩy về rồi.” Anh đặt túi bánh quẩy thơm phưng phức ở trước mặt tôi, trên trán còn lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.
“Nhưng mà em không muốn ăn nữa.” Tôi thâm trầm liếc nhìn một cái rồi cười với anh: “Nhạt miệng quá, em muốn uống nước dừa ở Hải Nam.”
Thế này cũng quá đáng quá rồi, nếu lúc này muốn đi tới Hải Nam thì phải đi máy bay đó.
Nhưng mà đúng là tôi đã xem thường Lục Tự mất rồi.
Anh mua máy bay ở ngay trước mặt tôi luôn, lại còn mua tận hai vé nữa chứ, anh vừa đặt vé lại vừa nghiêm túc nhìn tôi: “Ừm, anh đặt vé máy bay rồi, chúng ta tới đó uống.”
“???” Tôi có đồng ý sẽ đi Hải Nam à! Tôi phải vẽ tranh, tôi đã đồng ý với các fan là sẽ vẽ tranh rồi!
Tôi lên máy bay.
Lục Tự đã mua hai vé máy bay hạng nhất, tôi sợ người khác nhận ra mình thế nên cả chuyến bay đều đeo kính râm giả vờ ngủ say.
Tôi nghĩ đây là chuyến du lịch ly hôn thôi, cũng không phải không được.
Thuận tiện tôi còn xin các fan của mình nghỉ phép: Tui đang đi du lịch ly hôn, các bảo bối đợi thêm chút nhé!
May mà các fan của tôi rất thấu tình đạt lý, lại còn vô cùng chu đáo mà an ủi tôi nữa.
9.
Máy bay vừa mới hạ cánh thì tôi đã uống được nước dừa rồi.
Lục Tự đã đặt phòng khách sạn xong, tôi thì đi phía sau anh còn anh thì ung dung kéo hai chiếc va li đi đằng trước và đã làm xong thủ tục.
Trong 3 năm kết hôn với Lục Tự tôi chưa từng đi du lịch một mình cùng với anh.
Không những chưa tổ chức đám cưới mà cũng chẳng có du lịch tuần trăng mật gì cả.
Sau khi nhận giấy đăng kí kết hôn xong thì anh đã vào đoàn quay phim, tôi biết hoàn cảnh gia đình anh không được tốt lắm thế nên mới cố gắng quay phim kiếm tiền, chính là vì muốn để mẹ anh được sống những ngày tháng sung túc hơn.
Anh vô cùng nhiệt huyết với công việ của mình, nhiệt huyết với việc quay phim, nhưng tôi lại là ngoại lệ duy nhất.
“Sao còn ngây người ở cửa vậy, vào trong đi.” Lục Tự mở cửa ra, ánh mắt rơi trên người tôi.
“Lục Tự, em đói rồi.”
Tôi nhìn chằm chằm anh, bị dày vò lâu như vậy bụng thì trống rỗng, biết sớm vậy thì đã mang túi quẩy kia đi cùng rồi, không nên trơ mắt nhìn anh đem đi cho người ta được.
“Ừ, vậy em vào trong trước đã.” Lục Tự gật đầu.
Tôi thuận thế đi vào trong cùng anh, vừa mới định đặt món rồi bảo anh đi nấu thì anh lại bước lên trước ấn tôi vào trong tường.
Khuôn mặt tuấn tú đó sáp lại gần “đánh lén” tôi.
Chặn miệng tôi lại khiến cho tôi không kịp đề phòng.
Vãi!
Chuyện gì thế này!
Tôi là người muốn ly hôn cơ mà, sao anh lại có thể làm vậy chứ?!
Đợi tới lúc tôi tỉnh táo lại thì mặt trời bên ngoài đã xuống núi rồi.
Ánh mắt Lục Tự đỏ bừng nhìn tôi: “Đã no chưa?”
Ha, đã đói đến mức không dậy nổi nữa rồi, chuyện vừa mới xảy ra này ít nhất cũng khiến cho tôi giảm được năm cân, tương lai giảm cân có hi vọng rồi.
“Em muốn ăn sườn xào chua ngọt, cá diếc kho tộ, mì trộn rau và trứng xào cà chua.” Tôi nhìn lên trần nhà đầu óc choáng váng.
Huhu, lẽ ra buổi trưa nên ăn chút gì đó, nhìn thấy bàn đồ ăn toàn mĩ vị đó mà lại không ăn đúng là báo ứng của tôi mà!
“Em đói bụng ư.” Dường như lúc này Lục Tự mới chợt nhận ra, thân hình cao lớn của dịch ra mép giường sau đó mặc quần áo vào: “Lời em nói có nhiều nghĩa.”
Vãi, này thì có nhiều nghĩa gì? Rõ ràng là anh có vấn đề ấy!
Lục Tự đặt nguyên liệu nấu ăn ở bên ngoài, cộng thêm căn phòng anh đặt này là biệt thự, các dụng cụ nhà bếp đều đầy đủ cả, rất nhanh anh đã nấu đồ ăn xong rồi đặt ở trước mặt tôi lần nữa.
Tôi ăn như hổ đói vồ mồi, đúng là quá quá quá quá ngon, đặc biệt là ăn lúc bụng đói meo, thực sự không thể khống chế mà cứ ăn, ăn tới nỗi bát đĩa sạch bóng luôn.
“Ngon à?” Lục Tự nhìn tôi rồi hỏi.
“Ngon ạ!”
“Không mặn quá cũng không chua quá à?” Anh nhíu mày
Tay tôi đang cầm miếng sườn xào, nuốt một miếng cơm, lúc này mới phát hiện ra bản thân thất thố, khẽ ho một tiếng rồi nói: “Miễn cưỡng có thể ăn được.”
Rồi lại bổ sung thêm một câu: “Em đói bụng nên vơ quàng.”
Giây sau trong mắt Lục Tự xẹt qua gì đó, tôi vô cùng nghi ngờ hình như anh đang nhìn chằm chằm vào bụng tôi.
10.
Tôi ăn xong, Lục Tự ngoan ngoãn thu dọn hết bát đĩa trống không ở trên bàn kia đi rửa, tôi nhìn bóng lưng anh mà cảm thấy hoảng hốt.
Dường như tôi đang có một người chồng “hiếu thuận” vậy.
Anh bằng lòng chuyện gì cũng nghe theo lời tôi, anh yêu tôi sâu sắc, bằng lòng cho tôi tất cả mọi thứ, thích tôi tới nỗi mặc kệ tôi đưa ra những yêu vầu vô lý đến thế nào anh cũng đều thực hiện một cách hoàn hảo.
Cho tới khi tiếng điện thoại rung lên cắt đứt tưởng tượng của tôi.
Là em trai đó.
Tay tôi run rẩy, không cẩn thận ấn nhận cuộc gọi video của Trần Vũ.
“Chị à.” Giọng nói trẻ trung, đầy sức sống của cậu ấy truyền từ đầu bên kia video sang: “Em đọc được bài đăng trên tường của chị rồi, chị đi Hải Nam à? Đúng lúc em cũng đang chụp ảnh ở đây, chị có muốn tới xem em làm việc không rồi tiện thể em có đồ muốn đưa cho chị.”
“?” Thế này cũng hơi bị trùng hợp quá rồi, trước đây tôi cũng từng nghe Kiều Kiều nói Trần Vũ làm mẫu ảnh.
“Thực ra, tôi…”
Lời tôi còn chưa nói xong thì đã nghe thấy Lục Tự vội vội vàng vàng đi về phía tôi, mặt mũi đen xì.
“Đương nhiên là được!” Tôi đồng ý rồi giương khóe môi lên: “Chị tới xem cậu, cậu gửi địa chỉ chụp hình cho chị đi.”
Sau đó cúp điện thoại ngay trước mặt Lục Tự.
“Lại là cậu ta.” Lục Tự nhàn nhạt lên tiếng, chiếc khăn lau trong tay sắp bị anh xé rách tới nơi rồi.
“Em phải đi xem cậu ấy chụp ảnh, anh dọn dẹp lại nhà cửa đi.”
Tôi mỉm cười với anh rồi đứng dậy đi vào phòng thay một bộ đồ khá là mát mẻ, lúc định ra ngoài thì bị anh chặn lại ở cửa lớn.
“Dọn dẹp nhà cửa xong rồi, anh đi cùng em.” Anh cởi tạp dề ra.
“Không cần, em tự đi.” Tôi cau mày: “Chẳng phải anh nói trong thời gian hòa giải sẽ biểu hiện cho tốt sao, biểu hiện tới khi nào em hài lòng mới thôi cơ mà? vậy hiện giờ em muốn anh ngoan ngoãn đứng ở đây không được động đậy!”
Lục Tự đúng là rất nghe lời, tôi bảo anh không được động đậy anh thực sự không cử động chút nào.
Mà tôi thì lái xe ra chỗ Trần Vũ chụp ảnh.
Trần Vũ nhìn thấy tôi tới thì vô cùng nhiệt tình, vừa đúng lúc được nghỉ giải lao cậu cầm lấy đồ uống ra cho tôi.
“Chị à, trùng hợp nhỉ, không ngờ hôm nay em vừa mới tới Hải Nam thì chị cũng tới đây.” Trần Vũ là một chàng trai rực rỡ, thoải mái, lúc cười lên môi hồng răng trắng.
“Đúng vậy, trùng hợp thật.”
“Chị tới đây một mình ư?”
“Không phải, tôi đi cùng chồng… phì, đi cùng người đàn ông sắp trở thành chồng cũ.” Tôi uống một ngụm nước, trong đầu hiện lên ánh mắt ấm ức tủi thân của Lục Tự đột nhiên tôi cảm thấy hơi không hiểu anh.
“Là Ảnh đế Lục sao?” Trần Vũ cười: “Hôm đó em nhìn thấy anh ấy rồi, người thật còn đẹp trai hơn trên phim nhiều, chỉ là ánh mắt không được thân thiện lám.”
“Đúng vậy, hơi lạnh lùng.”
Tôi đã quen với sự lạnh lùng của Lục Tự từ lâu rồi thế nên những hành động mấy ngày qua của anh khiến tôi thấy khó hiểu hơn.
11.
“Chị này, nhìn ra được ảnh đế Lục rất quan tâm chị đấy, tôi lướt thấy video mà anh ấy đi mua đồ rồi, nói là đi mua cho vợ mình, đây chẳng khác nào là tuyên bố đâu.” Trần Vũ gãi đầu cười cười: “Hiện giờ hotsearch bùng nổ rồi, đang suy đoán xem vợ của ảnh đế là ai đó.”
Chẳng phải mọi người đoán là Bạch Nguyệt Hoa sao? Bỗng nhiên tôi lại cảm thấy phiền không rõ nguyên nhân.
“Nhưng mà chị yên tâm, chị Kiều Kiều đã dặn em rồi, em sẽ không để lộ ra đâu.” Trần Vũ nhìn thấy tôi cau mày thì lập tức giải thích: “Còn nữa trước đó chị uống say nên quên mang túi về, chị Kiều đưa túi cho em rồi, chị ấy bảo em đưa cho chị.”
Con bé Kiều Kiều này thì ra là nhờ Trần Vũ trả túi sách cho tôi.
“Cảm ơn nhé, ngày mai tôi mời cậu ăn bữa cơm.”
“Chị làm vậy có phải không thích hợp lắm không, em thấy hình anh anh Lục rất bất mãn với em.” Trần Vũ hoảng hốt xua tay.
“Sao cậu biết anh ấy bất mãn?” Có lẽ hôm đó Lục Tự không thể hiện rõ ràng thế đâu nhỉ?
“Kìa, ảnh đế Lục đang trừng em kia kìa.”
Thân hình 1m8 của Trần Vũ đang run rẩy, ánh mắt thì ra hiệu bảo tôi nhìn về phía sau.
Tôi vừa quay đầu qua thì nhìn thấy Lục Tự mặt dài như cái bơm, ánh mắt lạnh lùng đang đứng cách đó không xa.
Bảo anh ấy không được động cơ mà, sao lại đi theo tôi qua đây rồi!
Tôi còn chưa kịp hỏi tội anh thì đã nhìn thấy Lục Tự đi về phía mình, dừng bước trước mặt Trần Vũ.
Lục Tự nhìn từ trên cao xuống rồi lên tiếng: “Tề Dao là vợ tôi, đã đăng kí kết hôn rồi, là vợ chồng hợp pháp.”
Nói xong thì đưa tay ra kéo tôi đi về một hướng khác, từ bãi cát đang chụp ảnh đi thẳng tới biệt thự.
Anh trầm mặt không nói nửa lời, chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa nặng nề “rầm” một tiếng.
Trong biệt thự lặng ngắt như tờ.
Không ai lên tiếng.
Một lúc sau chiếc điện thoại đặt trên bàn uống nước của Lục Tự không ngừng vang lên, tôi quét mắt qua nhìn thì thấy là tin nhắn của Bạch Nguyệt Hoa, tin này nối tiếp tin kia, không ngừng gửi tới.
Lục Tự đưa tay về phía điện thoại, mà chiếc điện thoại đó lại bị tôi một cước đá bay đi xa.
Anh không cho tôi nói chuyện với Trần Vũ, vậy thì cũng đừng hòng nhận điện thoại của Bạch Nguyệt Hoa trước mặt tôi.
“Nhìn em làm gì? Em gặp mặt Trần Vũ mà anh cũng đi theo, đừng có mà tiêu chuẩn kép như vậy chứ.” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh: “Hoặc là hiện giờ anh có thể đi kí tên vào đơn ly hôn, em và anh hoàn toàn không còn quan hệ gì hết lúc đó anh muốn nhận phim của ai em cũng không có ý kiến.”
“Nhà sản xuất là ai em cũng mặc kệ, anh yêu ai em cũng không quan tâm, cho dù anh có ngoại tình thì em cũng không rơi một giọt nước mắt vì anh.”
“Chắc chắn không làm loạn!”
Tôi nói như vậy có lẽ anh cũng hiểu rồi chứ? Tôi sẽ không tung mấy tấm ảnh lúc ngủ của anh lên mạng, thế nên anh có thể hoàn toàn yên tâm.
Nhưng mà sao sắc mặt của Lục Tự lại càng ngày càng đen thế này?
12.
“Em ghen rồi à?” Một lúc sau Lục Tự mới nói ra câu này, ánh mắt thì nhìn tôi đầy nặng nề: “Bởi vì Bạch Nguyệt Hoa sao? Anh và chị ấy…”
“Ghen á? Em thấy người ghen là anh mới đúng, nhìn sắc mặt nặng nề đen xì của anh đi, em mới nghe điện thoại của Trần Vũ thôi mà anh đã vội vội vàng vàng đuổi theo sau, rồi còn bắt em về nhà nữa.” Tôi lạnh lùng nhếch miệng cười: “Lại còn một tháng hòa giải gì nữa, bới móc ra các loại chuyện chẳng phải là vì muốn giữ em à!”
“Đúng.”
Một chữ, Lục Tự nói ra rất mạnh mẽ, không chút do dự.
Nhưng lại khiến cho tôi ngây người, hai tai ong ong, anh vừa mới nói gì vậy? hả? đúng?
Chắc chắn là tôi nặng tai rồi, anh sao có thể trả lời dứt khoát như vậy được, sao anh không vặn lại lời tôi?
Chẳng lẽ không phải anh sợ tôi hành động bừa bãi nên mới tới giám sát tôi à?
“Tề Dao, anh rất tức giận.” Lúc anh nói thì nắm chặt hai tay lại thành nắm đấm, ánh mắt ngơ ngác nhìn tôi: “Rốt cuộc anh có chỗ nào không bằng cậu ta? Cậu ta đẹp trai hơn anh, cao hơn anh? Hay là nhiều tiền hơn anh?”
“Cậu ấy non nớt, trẻ trung hơn anh!” Tôi không chịu yếu thế, tôi cũng đâu có kém hơn Bạch Nguyệt Hoa đâu, lúc sự nghiệp của anh chưa có thành tựu gì chẳng phải là do tôi ở bên cạnh anh sao.
Lúc Lục Tự gãy chân cũng là tôi ở bên anh, chẳng phải vào ngày Bạch Nguyệt Hoa về nước đó anh còn đi gặp cô ta ư?
“Trần Vũ chỉ nhỏ hơn anh một tuổi, nhỏ hơn em ba tháng mà trẻ trung hơn anh rồi ư?” Lục Tự cau mày khó hiểu: “Tề Dao, trông anh già chỗ nào vậy?”
“…” Vãi! Sao cả chuyện người ta bao nhiêu tuổi anh cũng điều tra rồi thế!
“Không già, nhưng mà anh đâu có thuộc về em, Lục Tự em thực sự mệt mỏi rồi, em hối hận, em không muốn trở thành người phụ nữ sau lưng anh, không muốn không có danh phận nữa. Em rất mệt, làm vợ của anh áp lực lớn quá, em không gánh vác nổi! em muốn từ chức!”
Chính vào giờ này phút này trên mạng vẫn còn một đống người đang gọi Bạch Nguyệt Hoa là chị dâu kia kìa.
“Chức vụ” với áp lực ngàn cân này tôi không làm được.
Thế nên tôi đạp cửa phòng ngủ, vùi vào trong chăn ngủ mất, tôi thích ngủ nhất, lúc ngủ có thể giảm bớt đi được áp lực của bản thân.
Nhưng mà tôi lại không hề nghĩ tới chuyện sáng ngày hôm sau tỉnh dậy.
Hotsearch lại bùng nổ lần nữa, mức độ còn cao hơn cả lần Bạch Nguyệt Hoa về nước nữa, cả app hotsearch đều đang trong trạng thái sập.
Bởi vì Lục Tự tuyên bố rồi.
Đăng thẳng giấy chứng nhận kết hôn lên còn kèm caption: “Đúng vậy, tôi kết hôn rồi, không phải ai khác, cô ấy tên là Tề Dao.”
May mà may mà người tên Tề Dao có hàng tá ngoài đường,
Cái tên phổ biến như vậy chắc sẽ không có ai biết là tôi đâu.
Nhưng mà ở dưới đã có fan điên cuồng bình luận rồi: “A, tôi có biết một họa sĩ tên là Tề Dao, chẳng lẽ là vợ của ảnh đế ư!”
Fan A: “Ồ! Rất có khả năng đó, chị Tề Dao còn có một bộ truyện tranh nói về các chuyện vặt thường ngày của ảnh đế cơ! Hình tượng giống hệt với Lục Tự luôn!”
Fan B: “Đồng ý! Chắc chắn là chị Tề Dao!”
Toang rồi, mặt nạ của tôi sắp rớt rồi.
Trước đó tôi phải nhanh chóng tìm được Lục Tự bắt anh xóa bài công bố này đi mới được!
13.
Tôi nhìn thấy Lục Tự ở tiệm café cách căn biệt thự không xa.
Không chỉ có mình Lục Tự mà còn có cả Trần Vũ nữa, hai người họ ngồi đối diện với nhau như đang bàn bạc chuyện gì đó.
Lục Tự không hổ danh là ảnh đế, chỉ mặc một chiếc áo phông màu trắng phối thêm một chiếc quần lửng màu xám đơn giản nhưng khí chất vô cùng sạch sẽ, thu hút ánh mắt của người nhìn. Trần Vũ với vai trò là một mẫu ảnh hoàn toàn không thể so được với anh.
Tôi đi vào trong quán café, vừa định đi tới đưa Lục Tự đi xóa bài đăng weibo thì lại nghe thấy đối thoại của hai người.
“300 vạn, rời khỏi Tề Dao.”
Giọng điệu của Lục Tự vô cùng chân thật.
“Không đủ à? Vậy thì 500 vạn, 1000 vạn, chỉ cần cậu có đưa ra con số tôi đều có thể chấp nhận.”
“?” Lục Tự điên rồi à? rốt cuộc anh đang làm gì vậy?
“Hoặc là tôi có thể cung cấp cho cậu rất nhiều tài nguyên, cậu hiện giờ đang làm mẫu ảnh, nếu như muốn gia nhập giới giải trí thì tôi có thể giúp cậu đi đường tắt, chỉ cần cậu nói với Tề Dao là hai người không có khả năng.”
Lục Tự vẫn đang nói, còn tôi thì âm thầm ngồi xuống vị trí sau lưng anh.
Có nghe lời trong lòng của anh hay không không phải trọng điểm, chủ yếu là tôi muốn biết trong lòng anh tôi đáng giá bao nhiêu tiền.
“Tôi và chị vốn dĩ không có khả năng mà.” Về khí thế thì Trần Vũ đã thua rồi.
“Vậy cậu gọi điện thoại nói với cô ấy, ngây bây giờ.” Lục Tự có hơi mất kiên nhẫn rồi.
“Ảnh đế, tôi và chị thực sự có gì, anh hiểu lầm thật rồi!” Trần Vũ cật lực giải thích.
“Vậy ai cho phép cậu gọi cô ấy là chị? Cô ấy, là gái đã có chồng rồi!”
Lúc Lục Tự kích động thì gõ gõ bàn: “Tình cảm của tôi và Tề Dao rất tốt, người bình thường không thể phá vỡ được đâu, trong lòng cô ấy đều là tôi, vì tôi mà cô ấy đã từ bỏ giới giải trí.”
ồ, anh còn biết cơ đấy?
“Ba năm này ngày nào cô ấy cũng ở bên tôi, chính là vì muốn đợi tôi trở về. Ồ, đúng rồi bố mẹ vợ còn rất thích tôi đấy, chúng tôi dự tính năm nay sẽ sinh em bé.”
Lục Tự nói năng y như thật vậy, nếu như tôi không phải là đương sự thì tôi còn tin rồi đấy.
“Nhưng mà chị nói anh sắp thành chồng cũ rồi.” Trần Vũ nhìn thấy tôi trong phút chốc liền hiểu ý của tôi.
Nhưng mà dường như cậu hơi quá nên đã kích thích Lục Tự.
“Đó là cô ấy gây sự với tôi thôi, lúc cô ấy không vui thường thích cố ý gây sự với tôi.”
Giọng nói của Lục Tự nâng cao lên vài tông: “Nhưng mà tình yêu của chúng tôi là tình yêu học đường, từ khi tôi nhập học thì cô ấy đã thích tôi, từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, tôi đã thích cô ấy rồi.”
“Hai chúng tôi không thể chia tách được.”
“?” Ồ, tên này càng nói càng hăng rồi, còn lần đầu tiên nhìn thấy tôi đã thích rồi, vậy còn Bạch Nguyệt Hoa thì sao? Bạch Nguyệt Hoa thì là gì?
“Vậy còn Bạch Nguyệt Hoa thì sao? Bạch Nguyệt Hoa thì là gì?”
Trần Vũ như thể có thuật đọc tâm vậy, cậu hỏi ra câu hỏi ở trong lòng tôi còn không quên ném cho tôi một ánh mắt: “Sao tác hotsearch như vậy, chẳng lẽ ảnh đế không nhìn thấy ư?”
“Bạch Nguyệt Hoa?”
Lục Tự chầm chậm rít từ kẽ răng ra ba chữ này, tiếp theo đó cười mỉa mai: “Chị ấy là ai tôi không cần phải giải thích với cậu.”
14.
Có mà không giải thích được thì có!
“Là không giải thích được đúng chứ?”
Vãi, quả nhiên Trần Vũ là cái miệng nói thay của tôi, sao mà tôi nghĩ gì cậu ấy cũng biết hết thế!
“Là tôi không cần giải thích với cậu, tôi nói lần cuối cùng, cách xa tề Dao, nếu không tôi sẽ không để yên cho cậu ở trong giới đâu.” Lục Tự đứng dây, quanh người tỏa ra một tầng băng lạnh lẽo: “Tôi nói được làm được, thủ đoạn nào tôi cũng có thể làm ra.”
“Vậy anh yêu Tề Dao không?”
Trần Vũ cũng đứng lên theo, hai người đàn ông cao lớn nhìn đối phương, dường như ngay giây sau thôi sẽ lao vào đánh nhau vậy.
Không đáng, không đáng, tôi và Trần Vũ chẳng có dính dáng gì tới nhau cả!
Nhưng mà hỏi xong câu này dường như không khí ngưng đọng lại, trong quán café yên tĩnh tới đáng sợ.
Tôi đi lên trước muốn phá vỡ tình cảnh này thì lại nghe thấy Lục Tự khẽ cười ra tiếng: “Nói thừa, nếu không thì tôi tìm cậu làm gì? Tới tán dóc với cậu ư?”
Lục Tự nói xong câu này thì quay đầu lại.
Quay đầu đói diện với tôi, ngây ngẩn bốn mắt nhìn nhau.
Bầu không khí trong quán café lại ngưng đọng lần nữa.
“…”
“…”