LY HÔN

Từ Hiểu Tuyền tuy không thông minh, nhưng ngu đến đâu ả cũng biết, lên giường ông chủ và bán đứng chuyện cơ mật của ông chủ, đây vốn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Dựa vào tính cách Tưởng Khâm, nếu là chuyện đầu tiên thì chắc chắn anh sẽ không thèm bận tâm đến ả, dù sao với địa vị của Cận Viêm, phụ nữ bên ngoài muốn chọn ai chẳng được, không có ả cũng sẽ có người khác. Tưởng Khâm muốn xử lý thì phải xử lý Cận Viêm mới đúng.

Nhưng nếu là chuyện sau, chỉ cần lộ ra chút xíu gì, chắc chắn ả sẽ bị nhà họ Cận giết chết! Dù cho Cận Chí Hải có thắt cổ thật thì cũng không cứu được ả!

“Không phải tôi! Không phải tôi thật mà!” Từ Hiểu Tuyền gào lên thất thanh: “Tôi không biết chuyện gì cả, không biết gì thật mà!”

“A Chương,” Tưởng Khâm hỏi, “Bình thường khi gặp phải những đứa cứng đầu cứng cổ thì các cậu xử lý thế nào?”

A Chương cười nói: “Chuyện này còn phải xem đã. Lấy cắp tiền của công ty mà không chịu thừa nhận thì chặt hai ngón tay là xong. Dối trên lừa dưới gây mâu thuẫn nội bộ thì lôi ra đánh một trận. Còn như cô Từ Hiểu Tuyền ăn cây táo rào cây sung đây thì nghiêm trọng hơn nhiều, nếu là Quan đại công tử, chắc chắn sẽ bị ném trôi sông rồi.”

“Tôi thật sự không biết gì cả, không phải tôi đâu! Tôi có gan cũng không dám bán đứng Cận tổng mà!” Từ Hiểu Tuyền khóc to ôm lấy cổ chân Cận Chí Hải: “A Chí anh nói giúp em đi, em là người thế nào anh còn không biết sao? A Chí anh nói giúp em vài câu đi mà!”

Cận Chí Hải không đành lòng, muốn nói lắm nhưng đã bị A Chương bịt miệng lại, chỉ có thể phát ra âm thanh ư ử.

“Từ tiểu thư và Cận Viêm từng qua lại với nhau, nên tôi cũng không nỡ ác độc quá,” Tưởng Khâm nói xong thì hơi hơi cười, có lẽ chính anh cũng cảm thấy nói những câu này rất thú vị, “Vậy đi, Từ tiểu thư, cô thật thà trả lời câu hỏi của tôi, xem câu trả lời thế nào rồi quyết định nên thả cô ra hay ném cô xuống sông, được không?”

Từ Hiểu Tuyền ròng ròng nước mắt: “Tôi nói, tôi nói, tôi nói hết…. Nhưng chuyện bán đứng Cận tổng tôi thật sự không làm đâu…..”

Cô ả khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem, hình tượng ngọc nữ coi như đã bị phá hủy rồi. Cận Vệ Quốc nhìn mà cũng không thể tưởng tượng nổi, Cận Viêm uống nhầm thuốc hay sao mà vừa mắt loại đàn bà này? Khí chất thì không có, hình tượng thì giả vờ, cái mũi dường như đã được chỉnh sửa, gặp chuyện thì trừ khóc ra chẳng làm được gì, phải chăng Cận Viêm bị áp lực tâm lý lâu ngày do vợ mình quá hoàn mỹ nên mới tìm ả thay đổi khẩu vị?

Tưởng Khâm ấn nhẹ lên cánh tay trái bị trật khớp của mình, một lúc sau mới thờ ơ hỏi: “——Trước đây giữa cô và Cận Viêm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“…..Cận….. Cận tổng say, chỉ có một đêm…..”

“Nói dối.”

Thật sự chỉ có một đêm, hôm đó mời cơm nhà quảng cáo, ở trong câu lạc bộ đêm….”

“Không phải câu này, câu trước đó.”

Từ Hiểu Tuyền sững sờ, co rúm lại nói: “Cận tổng say, là sự thật.”

“Có lẽ tôi nên kéo cô ra sông[1] để dầm nước mấy lần.” Tưởng Khâm thở dài, “Đến lúc này rồi mà còn ảo tưởng lừa gạt tôi.”

[1] Sông này có tên gọi chung phiên âm ra Hán Việt là Hoàn Thành Hà (Hoàn: vòng tròn Thành: thành phố Hà: sông), có nghĩa là con sông bao quanh thành phố theo hình cái nhẫn. Mình không tìm được từ tương đương nên chỉ viết đơn giản là sông thôi.)

Sắc mặt Từ Hiểu Tuyền thay đổi lớn, ngay cả khóc cũng quên, “Anh, anh làm sao biết được? Tôi thề tôi chỉ làm có một lần, thuốc đó…. Thuốc đó hoàn toàn không hại người, chỉ khích thích….”

Cận Vệ Quốc như thể xúc động đến nỗi phun máu lên tận trời. Lão lén nhìn Tưởng Khâm dò xét, thấy anh vậy mà vẫn không tỏ vẻ gì, khuôn mặt băng giá như thể đã biết trước mọi việc.

“Thuốc đó là ai đưa cho cô?”

“Tôi mua ở trên mạng, nghe nói có tiệc là đã bắt đầu chuẩn bị. Cận tổng vừa trẻ vừa đẹp trai lại giàu có, hơn hẳn nhà quảng cáo kia nhiều, tôi nghĩ đến sau này mới….”

Lúc ả nói câu ‘vừa trẻ vừa đẹp trai vừa giàu có’, Tưởng Khâm lắc nhẹ đầu, cảm thấy hơi buồn cười.

“Sau đó Cận tổng đưa tiền bảo tôi không được nói với ai, nếu không sẽ giết tôi, nhưng tôi nhanh chóng phát hiện mình có thai…. Tôi nhất thời kích động, trộm được số điện thoại của anh, muốn thử nghiệm một lần…..”

“Tại sao lại thử nghiệm tôi, Cận Viêm bắt cô bỏ?”

Từ Hiểu Tuyền nghẹn ngào gật đầu, có lẽ là không ngờ trên đời lại có tên đàn ông tuyệt tình với cốt nhục của mình đến vậy.

“Cô đã có thai, anh ấy bắt cô phá, vậy chắc hẳn sau đó sẽ lại cấp tiền cho cô, mà còn cấp không ít.” Tưởng Khâm cân nhắc vài giây, bỗng hỏi: “Tiền cấp cho cô sau này là lấy từ trong phòng kế toán nội bộ?”

Từ Hiểu Tuyền rụt rè nói: “Tôi thật sự không biết nội bộ gì cả….Phòng kế toán, tôi thật sự không biết gì….”

“Nói dối.”

“Tôi không có….” Tiếng Từ Hiểu Tuyền từ từ nhỏ lại, trong phòng yên ắng đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng nghe được, một lúc sau ả mới ấp úng rằng: “Cận tổng nói ngoài tiền ra thì không thể cho bất cứ thứ gì, sau này không được xuất hiện trước mắt anh ấy nữa, rồi gọi người đưa tôi đến bộ phận tài chính chuyển khoản. Đi được nửa đường bỗng nhiên anh ấy bảo kế toán quay về, nói….. nói là đưa tôi đến một phòng kế toán ‘khác’, vì sổ sách thâm hụt quá lớn, sẽ, sẽ….”

“Sẽ bị tôi phát hiện.” Tưởng Khâm nói, “Thảo nào tôi không tìm được hai khoản tiền đã chuyển cho cô trong sổ sách của Thời Tinh.”

Từ Hiểu Tuyền sụp đổ toàn bộ: “Làm sao anh biết được?”

“Tôi không biết gì cả, chỉ đoán thôi.”

Từ Hiểu Tuyền ngã xuống đất co quắp, trong lòng không sao tin được.

“Cô nàng ngớ ngẩn.” Tưởng Khâm mỉm cười nói: “Rồi cô ôm hận Cận Viêm trong lòng, vậy nên lúc Phương Nguyên tìm được, cô liền đem chuyện phòng kế toán nội bộ cho hắn biết? Chuyện cơ mật bên trong Thời Tinh cũng là do cô báo cho cảnh sát?”

“Tôi không có! Tôi không nói với cảnh sát! Tôi không dám, tôi không dám đâu!”

“Hèn gì Cận Viêm đã không cho cô xuất hiện trước mặt anh ấy, cô còn tìm được đường chui vào Thời Tinh. Có phải là để thám thính chuyện cơ mật của Thời Tinh để mang đi bán?”

“Tôi không có! Tôi thật sự không có!” Từ Hiểu Tuyền thét lên: “A Chí em xin anh cứu em với, em vô tội mà, em không có thông đồng với cảnh sát!”

Cận Chí Hải ư ử khó chịu, giống như đang rất tuyệt vọng, nhìn Tưởng Khâm bi phẫn.

Tưởng Khâm lắc đầu cười: “A Chí, tôi khuyên cậu đừng phí công vô ích. Cậu nghĩ tôi với người cha vô dụng của cậu đều ăn bám người họ Cận như nhau sao? Nhà họ Cận trừ cậu Hai của cậu ra, tôi thấy ai cũng chướng mắt. Cậu xem cậu Cả của cậu đã đứng lâu lắm rồi, tôi có mở miệng cho ngồi chưa?”

Lúc này Cận Vệ Quốc mới ngộ ra là mình còn đang đứng, vẻ mặt liền rạng rỡ lên.

A Chương biết ý, nhanh chóng tìm ghế đưa qua.

Tưởng Khâm nhìn Cận Vệ Quốc như người tàng hình, khẽ cười: “A Chí, bây giờ giết hay không giết tâm can bảo bối của cậu chỉ do một câu nói của tôi thôi, dù cho mẹ cậu có ở đây lúc này, tôi cũng vẫn làm thịt Từ Hiểu Tuyền cho cậu xem. Cậu muốn tự sát thì cứ việc tự sát, vương giả ở thành phố H xưa nay như nấm, bọn công tử đại gia có thêm cậu cũng không nhiều hơn, mà không có cậu cũng chẳng ít đi. Nếu cậu không thể cắt cổ tay được, thì để ‘cậu’ giúp cho một nhát, được không? Nghĩ thử xem nào?”

Vừa nói câu này anh vừa cười, ngữ khí lại chắc chắn vô cùng, giống như vào giây tiếp theo có thể hất đầu ra lệnh: A Chương mang dao ra đây.

Cận Chí Hải chảy mồ hôi lạnh đầy người, một mắt trợn lên nhìn Tưởng Khâm đến nỗi sắp nứt ra, mắt còn lại hơi run lên.

Tưởng Khâm không quan tâm đến nó, quay lại hỏi Từ Hiểu Tuyền: “Sao nào, còn chưa chịu nói thật?”

“Tôi thật sự không có, thật sự không có…..” Từ Hiểu Tuyền tưởng như khóc hết nước mắt: “Tôi thật sự không có nói cho cảnh sát, tôi quay lại Thời Tinh chỉ vì muốn Cận tổng nhìn thấy tôi, nhớ lại tình cũ, tôi về được cũng rất vất vả….”

Tưởng Khâm im lặng không nói, nhìn chằm chằm ả cả buổi, bỗng hỏi: “Những gì cô nói với tôi ở buổi họp thường niên là học ai?”

“Nói…. nói gì?” Từ Hiểu Tuyền sững sờ, không thể che giấu vẻ chột dạ trên gương mặt: “Tôi không nhớ, không học theo ai cả….”

Tưởng Khâm khẽ cười, vẫn nhìn ả chằm chằm, như đã nắm được trong tay điều gì.

Ánh mắt ngày không mang theo chút cảm tình nào, giống hệt đồ vật vô cảm.

“Thật ra là tôi tự mình nghĩ ra,” Từ Hiểu Tuyền ấp úng nói, “Xin lỗi Tưởng tổng, đầu óc tôi ngu muội, tôi ghen tị….. Chuyện cấu kết cảnh sát không phải do tôi làm, cho tôi mượn một lá gan tôi cũng không dám đâu! Thời Tinh Giải Trí là của ông chủ tôi, Cận tổng nếu bị bắt thì tôi có ích lợi gì? Tôi thật sự không làm mà!”

Cận Vệ Quốc bấy giờ đã không còn chịu đựng được: “Tao thì thấy chính là mày! Cậm Viêm mắt như mắt chó, nếu không giữ lấy mày bên cạnh làm gì! Tưởng Khâm, con này ra ngoài sẽ gây họa, anh Cả giúp em xử lý được không?”

Tưởng Khâm sờ vào vết thương bên trái cánh tay, một lúc sau mới nói: “Không phải ả.”

Cận Vệ Quốc giật mình tức khắc.

“Cô ả này rất ngu, sẽ khiến Phương Nguyên ngứa mắt.”

Tưởng Khâm thoải mái điều chỉnh tư thế ngồi của nàng, vô tư nói: “Anh Cả, anh nghĩ Thời Tinh là đâu, ả muốn vào thì có thể vào được sao? Từ cái hôm họp thường niên ả tới uy hiếp tôi thì tôi đã thấy có gì không đứng rồi, hành động này rất ngu ngốc, mà lời nói lại rất hay, không giống ả tự nghĩ ra lắm.”

Cận Vệ Quốc hồ đồ: “Vậy ả….”

“Ả chỉ là một quân cờ, còn có người khác điều khiển ả. Chuyện phòng kế toán nội bộ là do ả nói cho người đó, người đó lại cấu kết với Phương Nguyên. Còn về chuyện Thời Tinh bị khám xét, có lẽ hôm nay ả mới biết.”

Từ Hiểu Tuyền ngơ ngác nghe theo, nét mặt đã chứng minh hết thảy.

Cận Vệ Quốc khó mà tin được: “Làm sao em biết được chuyện này?!”

“Tôi không biết gì cả, chỉ đoán thôi.” Tưởng Khâm bình thản nói: “Bây giờ cô đã có thể nói cho tôi biết chưa, Từ tiểu thư? Người sai khiến cô bỏ thuốc Cận Viêm, đưa số di động của tôi cho cô, viết lời thoại cho cô nói, từ miệng cô biết được phòng kế toán nội bộ rồi báo cho cảnh sát…. rốt cuộc là ai?”

Từ Hiểu Tuyền vẫn không động đậy, như thể vì sợ hãi quá mà đã hóa thành đá.

Trong phòng ngoại trừ âm thanh hô hấp của ả thì không còn âm thanh khác, bầu không khí căng thẳng đến phát cháy. Nếu bây giờ có ai châm lửa, chắc chắn sẽ lập tức nổ tung.

“Tôi…. Tôi không biết….” Ánh mắt Từ Hiểu Tuyền do dự: “Xin anh đừng hỏi tôi nữa, tôi không thể nói….”

Bỗng Cận Vệ Quốc đứng lên, đi đến đánh ả. A Chương thấy tình hình không ổn, ra sức ngăn lão lại, thét lên: “Cận lão đại, anh bình tĩnh lại đi! Bình tĩnh lại đi!”

“Buông ông ra! Ông chặt đứt mười ngón tay nó, xem nó nói hay không!”

“Cận lão đại đừng kích động quá! Tưởng tổng, Tưởng tổng——-“

Tưởng Khâm lạnh lùng nhìn chăm chăm vào Từ Hiểu Tuyền, với đôi mắt mang vẻ áp bức, ánh đèn chiếu vào con ngươi màu hổ phách lạnh lẽo nhưng rực sáng.

“Tôi thật sự không thể nói, tôi không biết gì cả….” Từ Hiểu Tuyền như phát điên lên rồi, co quắp trên mặt đất khóc rống: “Để cho tôi chết đi, rõ ràng tôi không làm gì cả, tôi không biết gì cả….”

Tưởng Khâm buông hàng mi dài xuống, một lúc sau mới nâng tay lên gọi, thủ hạ cúi người bước đến nhanh chóng: “Tưởng tổng ra lệnh gì ạ?”

“Đưa Từ Hiểu Tuyền đi, trở về công ty.”

Thủ hạ lập tức tóm lấy Từ Hiểu Tuyền, nhét khăn vào miệng ả, nhanh gọn bước ra cửa.

Cận Chí Hải vùng vùng vẫy vẫy, Tưởng Khâm dùng mắt ra hiệu, thả người ra. Vị thiếu gia này mặt đỏ lên vì vết hằn, tóc rối tung, cả người thảm hại, hổn hà hổn hển cả buổi mới nghẹn ngào nói: “Sao có thể như vậy, tôi không tin! Hiểu Tuyền không phải người như vậy!”

Tưởng Khâm lắc đầu thở dài, nói: “Anh Cả, không phải tôi đã nói với anh là giáo dục của nhà họ Cận là đồ bỏ rồi sao…. Mà, thật may là Lê Mông tự tay tôi dạy dỗ.”

Cận Vệ Quốc trào máu ra khỏi cổ họng, thầm nói rằng chuyện này đâu liên quan gì tới ông! Tưởng Khâm rốt cuộc mi cũng không tôn trọng ông một tí nào! Đúng là cầm súng nhắm thẳng ông mà bang bang bang mà!

A Chương cung kính đẩy xe lăn, đưa Tưởng Khâm ra ngoài. Cận Vệ Quốc nghĩ đi nghĩ lại, ác khí xông lên đỉnh đầu: “Chờ đã! Tưởng Khâm đừng đi, chúng ta nói chuyện….”

Tưởng Khâm sốt ruột quay đầu lại: “Một giờ sau tôi còn phải đi gặp mấy vị quan chức thành phố, đến tối gặp trưởng ban họ Thẩm của tỉnh ủy, giữa hai buổi gặp này có nửa tiếng rảnh thì đã gọi bác sĩ đến nắn lại mắt cá chân. Văn kiện mấy hôm nay chưa phê duyệt đã cho người mang đến văn phòng, đêm nay Quan Phong gọi điện để nói về chuyện thẩm định chứng cứ phạm tội, điểm tâm sáng mai có hẹn với lãnh đạo của sở cảnh sát, còn thời gian thì phải đi thẩm vấn Từ Hiểu Tuyền đầu óc mơ màng kia nữa. Anh Cả anh muốn nói gì? Nếu không quan trọng thì nói nhanh lên.”

Cận Vệ Quốc ngại ngùng nói: “Cũng, cũng không phải chuyện gì lớn….”

“Tưởng tổng, hình như trên đường về có nơi bị kẹt xe, nếu muốn đến đúng giờ thì chúng ta phải đi thôi.” A Chương ngắt điện thoại, hỏi: “Hay là gọi cho người ta hoãn lại nửa giờ sau?”

“Cứ từ từ, nghe xem anh Cả muốn nói gì.”

Mọi người trong phòng đều nhìn vào Cận Vệ Quốc chăm chú.

“……….” Cận Vệ Quốc nghẹn lời một lúc, bỗng lao ra mở cửa, cười tươi như hoa nở: “Không có gì đâu, không có gì, anh Cả muốn mở cửa cho em thôi! Đi thong thả nha!”

Tưởng Khâm nhíu mày liếc nhìn lão, biểu cảm trên mặt như muốn nói “đầu óc lão có vấn đề chắc”.

Vì vậy A Chương phẩy tay gọi thủ hạ, đẩy xe cho Tưởng Khâm, nghênh ngang bước qua mặt Cận Vệ Quốc. Đi ra xa rồi mà còn nghe thấy tiếng lão ở đằng sau: “Đi thong thả nha! Khéo kẻo ngã!——– Rảnh rỗi thì đến chơi nha!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi