LY HÔN

Triệu Tuyết sống lâu như vậy, lần đầu tiên biết được mình là con riêng.

Cô ta hoảng hốt nhớ lại, trước đây Triệu Thừa Cường không ở nhà thường xuyên, dựa vào lời nói của cha mẹ cô ta đoán mình còn có anh chị ở nơi khác. Lớn thêm một chút cô ta mới biết, người ở nơi khác kia mới chính là vợ hợp pháp của Triệu Thừa Cường, được cưới gả đàng hoàng.

Nhưng Triệu Tuyết không quan tâm. Bởi vì khi đó mẹ cô ta làm người thứ ba rất thành công, hơn một nửa thời gian Triệu Thừa Cường đều sống cùng họ, lâu lâu mới về thăm gia đình của mình. Cái gọi là vợ chính thức cùng con cái, tựa như những người họ hàng xa xôi, hoàn toàn không cần để ý nhiều.

Sau đó vào năm bảy tám tuổi, có lần họ hàng đồn rằng Triệu Thừa Cường muốn ly hôn, muốn bỏ rơi người vợ già nua tàn tạ kia, đưa mẹ cô ta lên làm vợ chính thức. Khi đó Triệu Tuyết vẫn chưa có khái niệm người thứ ba gì gì đó, chỉ cảm thấy Triệu Thừa Cường với hai mẹ con mình mới thực sự là gia đình, người vợ cùng đứa con xa xôi kia mới là kẻ cướp chỗ, phải mau chóng trả cha lại cho mình mới đúng.

Thật ra không thể nói tư tưởng của cô ta là sai, chung quy cũng vì hoàn cảnh lớn lên như thế.

Quan niệm đó trong lòng Triệu Tuyết đã là thâm căn cố đế, vậy nên từ xưa đến nay, cô ta không hề nghi ngờ tính xác thực về lời đồn ly hôn của Triệu Thừa Cường.

Sau đó Triệu Thừa Cường mất tích, cô ta và mẹ mất đi người chăm lo cho cuộc sống của mình. Sau nữa mẹ cô ta qua đời, cuối cùng không ai có dịp nói cho cô ta rằng, những gì cô ta nghĩ là thật thực ra đều là giả.

“Lúc Triệu Thừa Cường chết có lẽ cô còn đang học tiểu học, chuyện trả thù là do mẹ cô dạy chăng?” Cận Viêm cảm thấy nực cười, lắc đầu nói: “Thật buồn cười, sau khi hắn chết vợ hắn mang con sang Mỹ, nhưng mẹ cô lại bị Triệu Thừa Cường hại cả đời, còn tâm tâm niệm niệm buộc cô nhảy vào hố lửa.”

“Im đi! Không ai dạy tôi trả thù, tất cả đều là báo ứng của anh! Anh giết cha tôi…..”

“Ai nói với cô là tôi?”

“Rõ ràng là anh!” Triệu Tuyết gào khản giọng: “Cái gì tôi cũng biết! Cha tôi bị anh chiếm lấy cổ phần trong công ty, nhảy lên làm cổ đông lớn nhất, mọi thứ tốt đẹp đều bị anh chiếm lấy.”

“Cổ phần là do tôi mua,” Cận Viêm ngắt lời cô ta, “Tôi có quyền ưu tiên.”

“Cho nên anh mới giết cha tôi chứ gì? Nếu cha tôi không chết làm sao anh có được ngày hôm nay?!”

“……” Cận Viêm dùng ánh mắt như chim đại bàng của mình nhìn gương mặt Triệu Tuyết, một lúc sau mới bình tĩnh nói: “Mẹ cô nhất định đã nói cho cô biết điều gì.”

Cửa tiệm tối tăm cũ nát bên vệ đường, khiến cho bầu không khí như ngột ngạt hơn tuy ở bên ngoài trời nóng như lửa, nhưng ở bên trong lại lạnh lẽo âm u.

Triệu Tuyết nhìn hắn căm hận, không nói lời nào.

“Chuyện xảy ra vào ban đêm…”

Triệu Tuyết bị kích động tinh thần, nhưng chỉ thấy Cận Viêm không nôn không nóng, chậm rãi nói: “Hôm đó Triệu Thừa Cường mua chuộc lái xe, bắt cóc Lê Tiểu Mông chưa đầy hai tuổi, sau đó nhắn tin cho tôi đến Thời Tinh Giải Trí kí thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần không hoàn trả. Tôi và Tưởng Khâm cùng đến, lúc đó là ban đêm, Triệu Thừa Cường không mang người theo, chỉ nắm lấy Lê Mông uy hiếp chúng tôi.”

Triệu Tuyết không ngờ Tưởng Khâm thực sự tham gia chuyện này, chợt cảm thấy bất ngờ sau đó nghĩ đến việc Tưởng Khâm đang ở trong trại tạm giam, lại vô cùng khoái trá.

Cận Viêm không quan tâm cô ta nghĩ thế nào, tiếp tục nói: “Đêm đó Tưởng Khâm ở ngoài chờ, tôi và Triệu Thừa Cường ngồi trong phòng làm việc, nói về chuyện nhà họ Cận có tuyến đường bí mật buôn lậu ngọc thạch, hắn muốn bức chúng tôi phải vận chuyển ma túy ra nước ngoài cho hắn. Đương nhiên tôi không muốn, vậy nên chưa được mấy câu đã có tranh chấp, càng lúc cãi nhau càng to, khiến Lê Mông sợ hãi khóc thét lên.”

“Thói xấu này của Triệu Thừa Cường rất nghiêm trọng, hơn nữa những người dính dáng đến ma túy đều đã đánh mất nhân tính, trông thấy Lê Mông khóc, hắn liền lấy tay bóp cổ nó. Thấy vậy tôi lập tức nhào đến ngăn cản, giằng co nhanh chóng trở thành tranh chấp quyết liệt.”

Trong thời điểm nguy cấp trí nhớ con người ta thường rõ ràng hơn bao giờ, đã qua nhiêu năm, nhưng Cận Viêm vẫn nhớ rõ tất cả mọi chi tiết trong chớp mắt.

“Thời điểm đó tôi kéo tay Triệu Thừa Cường ra, khiến hắn ném Lê Mông xuống đất. Lê Mông oa oa khóc lớn, tôi xông lên giành thì Triệu Thừa Cường muốn dùng chân đạp vào bụng nó… Cú đá kia rất mạnh, Lê Mông còn chưa đến hai tuổi, nếu đá thật thì không chừng nội tạng sẽ hư hỏng cả. Dưới tình thế cấp bách tôi cũng không nghĩ nhiều, tiện tay cầm lấy một vật trang trí trên bàn đập mạnh vào đầu Triệu Thừa Cường….”

Triệu Tuyết bỗng phát ra tiếng thét chói tai, bị bảo vệ chặn miệng lại.

“Sau đó mới phát hiện là con ngựa bằng đồng,” Cận Viêm nói, “Lúc đó trên đầu Triệu Thừa Cường bị lõm xuống một vùng.”

Nước mắt Triệu Tuyết từng giọt từng giọt rơi xuống, ánh mắt như muốn băn cận viêm ra thành từng mảnh.

“Thật ra lúc phát hiện Triệu Thừa Cường chết tôi cũng rất hoảng loạn…. Tuy tôi từng là một thằng khốn nạn, nhưng tự tay giết người là lần đầu tiên. Vậy nên trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, chỉ nghĩ tôi đã giết người, tôi thực sự đã giết người, phải nhanh ra tự thú thôi.”

Cận Viêm ngừng một lúc, lại nói: “Sau đó tôi ra ngoài, Tưởng Khâm nhìn thấy trên tay tôi toàn là máu, liền hỏi chuyện này là thế nào? Tôi vốn nói không nên lời, cậu ấy chợt đẩy tôi ra, đi đến phòng làm việc nhìn vào.”

Cận Viêm lắc đầu cười nhẹ.

“——–Cô cho là Từ Hiểu Tuyền xinh đẹp trẻ trung có thể đánh bại Tưởng Khâm sao, Triệu Tuyết, cô nhầm to rồi. Tưởng Khâm như một ngọn núi băng, những gì thể hiện ra bên ngoài chỉ là một phần nhỏ, bên trong chính là sự mạnh mẽ mà cô không thể nào biết được.”

Triệu Tuyết đờ người ngã xuống đất, nghe được câu cuối đột nhiên bắt đầu vùng vẫy, gào rống lên: “Nhưng họ Tưởng kia đã vào tù rồi! Hắn báng bổ thi thể cha tôi, hắn đồng lõa, hắn phải trả giá tất cả!——–“

“Cậu ấy sẽ không,” Cận Viêm cười lạnh nói, “Cô nghĩ là tôi không chuẩn bị kĩ càng mà đã bắt cô trở về rồi ư? Tôi đã nói ra tất cả cho cô biết, thì sẽ cam đoan cô không có cơ hội được nói ra.”

Trong nháy mắt đó Triệu Tuyết còn tưởng là Cận Viêm muốn giết người diệt khẩu, đột nhiên giãy dụa điên cuồng.

Nhưng mà bảo vệ đâu phải ngồi không, vắt tay cô ta ra sau rồi đè người xuống, đồng thời dùng mắt xin chỉ thị của Cận Viêm.

“Ông không giết cô ta, giết cô ta ô uế tay ông.” Cận Viêm hất cằm, nói: “Đánh cho hôn mê rồi mang ra ngoài, giữ lại sẽ có lợi.”

Đám người Cận Viêm ra khỏi cửa tiệm, trước cửa là một chiếc Jeep đã hơi cũ nát.

Cả bọn vội vàng lên xe, lái xe tâm phúc quay đầu lại hỏi: “Cả ngày nay chắc Cận tổng chưa ăn gì? Còn hai tiếng nữa mới lên máy bay, ăn cơm trước thì sao ạ?”

Mặt Cận Viêm đen lại, vài giây sau mới lắc đầu, nói: “Trong xe có bánh quy, đưa đây tao ăn mấy miếng.”

“Trời, cần gì chứ Cận tổng, mấy hôm nay anh vội vội vàng vàng, giờ phải ăn no ngủ kĩ, dù sao chúng ta vẫn còn thời gian mà!”

“Thời gian không phải vấn đề,” Cận Viêm nói chậm rãi: “Tao ăn không vào.”

Lái xe sửng sốt.

Lúc anh Tưởng của bọn bây còn ở bên ngoài, mỗi ngày tao đều hỏi cậu ấy muốn ăn gì, uống gì, nếu chưa đủ thì tối tao lại vào bếp nấu nồi súp cá cho cậu ấy. Bây giờ cậu ấy ở trong trại giam, không biết ăn uống thế nào, tràng vị có quen không, hôm nay tao thấy cậu ấy gầy đi nhiều…….” Giọng nói của Cận Viêm khàn đi, lại nói: “Vừa nghĩ đến đó, trong lòng tao thực sự….”

Lái xe cũng không biết nói gì, lúng túng: “Anh Tưởng là người tốt, anh Tưởng sẽ sớm được thả.”

Cận Viêm cười khổ.

Tưởng Khâm có thể nhanh chóng được thả sao?

Nếu đổi lại là hắn, ngồi tù ba năm hắn không sợ, cũng không cảm thấy lâu. Vì hắn còn có Tưởng Khâm đang chờ bên ngoài, mỗi ngày tỉnh lại sẽ có động lực để tiếp tục kiên trì, ba năm ngăn ngủi rồi sẽ trôi qua.

Nhưng mà Tưởng Khâm, phải ở trong trại tạm giam ba tháng, chỉ sợ mới có ba ngày đã cảm thấy lâu đến nỗi không thể chịu đựng được.

Hắn hy vọng người bị bắt giam sẽ là mình, nhưng mọi chuyện phức tạp quá, hắn không cho phép mình xử trí theo cảm tính. Giống như khi hắn bị bắt vào trại tạm giam, Tưởng Khâm không hề đến thăm hắn hơn một lần, ngay cả một câu nói ấm áp cũng không thốt ra mà một mình chống đỡ Thời Tinh Giải Trí, giải quyết tất cả mọi chuyện, để hắn có thể hiên ngang đi ra khỏi tòa án.

Lúc ấy Cận Viêm chỉ cảm thấy Tưởng Khâm làm việc rất bài bản, có một người vợ đáng giá như vậy rất muốn mang ra khoe khoang nhưng bây giờ khi mọi chuyện đã đảo ngược, hắn mới phát hiện thì ra lúc mình bị bắt giam, Tưởng Khâm đã trải qua cảm giác thế nào.

Cận Viêm vừa nghĩ vừa ăn hai cái bánh quy, nằm xuống băng ghế sau nghỉ ngơi một lúc, tỉnh lại đã đến sân bay.

Quan Phong ngồi trong quán cà phê ở sân bay đọc tạp chí, trong tay cầm ly latte nóng, còn chưa chạm môi vào. Vị Quan đại công tử này quanh năm khí sắc nhợt nhạt, vẻ mặt lạnh như băng, đi trên đường cứ như một công tước ma cà rồng vừa xuống nhân gian, khi ánh mắt vừa trông thấy Cận Viêm thì tạm dừng vài giây mới nói: “Tôi thấy gần đây sắc mặt cậu hơi khó coi.”

Cận Viêm nói lạnh ngắt: “Không liên quan đến anh.”

“Sorry, tôi chỉ cảm thấy nếu cậu còn tiếp tục như vậy, sau khi kế toán được thả có thể ghét bỏ cậu thôi.”

Quan Phong tao nhã cúi xuống ném một tờ giấy qua, chớp mắt đã đáp trên đầu Cận Viêm: “Anh…. Anh nói cái gì?”

“Suy đoán như vầy là hợp lý rồi, Lê Mông đã nói cho tôi biết trước đây cậu dụ dỗ Tưởng Khâm chỉ bằng cái mặt thôi.

Cận Viêm: “…………..”

Quan Phong nói: “Bây giờ cậu đã đánh mất thứ giá trị nhất rồi.”

Cận Viêm còn chưa kịp đâm dao găm vào họng Quan Phong thì hiệp nữ Hellen giày cao mười hai li đã thong thả bước đến, trên tay cầm pháp bảo di động không rời suốt hai mươi bốn giờ: “Quan tổng, chuyến bay từ New York tới thành phố H đã đến nửa tiếng trước, bà Diêu vừa gọi đến nói đã ra cửa, hỏi rằng năm phút nữa có thể gặp ở đại sảnh tầng một hay không?”

“Ồ,” Quan Phong phấn khích nói: “Vậy đi mau.”

Cận Viêm lưỡng lự mấy bận, rồi cắn răng rút dao găm trở về.

Ánh mắt Quan Phong lóe lên tia khinh miệt, giống như đang nói “hừ, ta biết không kẻ nào dám xuống tay với cái cổ cao quý của ta mà”. Quan Phong có thể thuận lợi sống đến hôm nay mà chân tay nội tạng không bị sứt mẻ thì thật đúng là kỳ diệu, nếu không phải hắn có công liên lạc với vợ của Triệu Thừa Cường, thì nhát dao kia Cận Viêm đã đâm vào rồi. Nếu không được thì cũng phải bẻ gãy hai cái răng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi