LÝ LUẬN NÂNG CAO TỐ CHẤT CỦA ĐẶC CÔNG OMEGA

“Cậu James, tìm tôi có việc?”

Thanh âm Bruce Stewart truyền ra từ tai nghe, ngón tay Randall như có như không vuốt ve máy luyện cơ tay bằng kim loại lạnh lẽo ở cạnh bên, “A,sir.” Thanh âm nghe vào có chút xúc động.

Tín hiệu truyền tin không được tốt, trong tai truyền đến toàn tạp âm rè rè, chắc hẳn là bị sóng điện từ làm nhiễu. Randall im lặng cười cười: “Chỉ là muốn biết ngài hiện đang ở nơi nào thôi mà ~” 

Thanh âm Bruce không chút phập phồng. “Nếu chỉ thế thì cậu đạt được mục đích rồi, cậu James.”

Randall nhún vai, hắn cảm nhận được trong giọng nói khàn khàn của người kia thấp thoáng chút mỏi mệt, thanh niên tóc vàng theo bản năng cắn cây kẹo xoài đang ngậm trong miệng. Hắn chậm rãi mở miệng: “Tôi còn phải ngẩn người ở trong này bao lâu, sir?”

Tín hiệu từ đầu dây bên kia nhiễu loạn một hồi, nhưng việc này cũng không thể ngăn được vài tiếng súng rải rác lọt vào tai Randall.

“Sir?”

Thanh âm Bruce vẫn trước sau như một, đều đều không cảm xúc: “Tôi không nghĩ rằng dưới tình huống này mà cậu còn ngầm ra hiệu cho thượng úy Garcia liên lạc gấp với tôi chi để than thở về việc huấn luyện người mới quá mức nhàm chán.” 

“Đoàng” Lúc này đây, tiếng súng vang lên vô cùng rõ ràng. Randall chớp mắt, hắn khựng lại vài giây, rồi mới lại mở miệng:“Tôi không than thở”, thanh âm của hắn hơi trùng xuống, giống như trẻ nhỏ vì bị răn dạy mà trở nên buồn bực không vui, thanh âm của hắn mang theo nồng đậm (giả vờ) ủy khuất: “Tôi để ý, trong đám người mới có đến ba beta.”

Bruce đáp: “Cậu muốn gì thì nói thẳng, Mr. James.”

Randall hơi nhếch khóe môi, vài tia quang mang trong ánh mắt hắn chớp động, nhưng không quá khó để nhận ra đây cũng không phải biểu hiện vui vẻ gì cho cam: “Được rồi, tôi chỉ đoán mò mà thôi, sir.” Thanh niên tạm dừng rồi nói tiếp:“Nếu mấy tên quái y hoặc thằng điên “nào đó” muốn lôi mấy beta này đi làm vật thí nghiệm, biến họ thành cái loại đặc công beta siêu cấp gì gì đấy, Breakpoint sẽ bị khai trừ sao?”.

Bên kia đầu dây Bruce dường như hơi mỉm cười: “Mr.James, không cần giở mấy trò thăm dò sứt sẹo thế này, hiện tại tôi rất bận.” Một lời cảnh báo nhẹ nhàng nhưng tuyệt không phải nói giỡn. Bruce Stewart có thể coi là một trong những người Randall gần gũi nhất, hiểu rõ nhất trên thế giới này. Thế nên, những lời này, hắn hiểu. 

Randall rốp rốp nhai sạch kẹo que trong miệng, hắn đáp: “Chỉ cần biết rằng ngài sẽ không bỏ rơi tôi, vậy là đủ rồi, sir.”Hắn tự nhiên mà cười đến “ngọt ngào”, cái loại giọng điệu giả dối, ôn nhu lại vô hại này khiến người khác nhịn không được mà tò mò người thanh niên này đang vạch kế hoạch nguy hiểm gì trong đầu. Một con báo mà bước đi của nó sẽ không phát ra tiếng động kinh sợ tới con mồi, móng vuốt sắc bén toàn bộ đều được giấu trong nệm thịt mềm mại. 

- -- Nhưng thành thật mà nói, vô luận là giọng điệu giả tạo hay mãnh thú nguy hiểm đi chăng nữa, thì đều đẹp một cách hoàn mỹ.

Tần số truyền tin yên tĩnh trong chốc lát. Bruce chợt nói: “Không được tiếp tục khiêu khích Garcia.” Rồi ngắt đường truyền. 

Randall nhíu chặt mày, trước khi trưởng quan của hắn ngắt tín hiệu thì một tiếng gào thét bằng tiếng Đức loáng thoáng lọt vào tai hắn. Hắn sờ sờ lỗ tai, sau đó dứt khoát rút máy truyền tin phía trong ra. 

“Ừm, chú ý an toàn cái gì...vẫn là dẹp đi.”

Thanh niên tóc vàng phun que nhựa nhỏ nãy giờ vẫn ngậm trong miệng ra, kẹo xoài đã tan hết dưới cuống họng, vị ngọt lịm vẫn còn lan tỏa trên đầu lưỡi. Hắn chép chép miệng. 

Trước đấy 2 giờ, phòng kỹ thuật thông tin liên lạc.

Garcia khẩu khí lạnh lùng: “Liên hệ Diều Hâu, tổ Ưng có việc cần báo cáo.”

Năm phút sau mạng lưới truyền tin hiện ra dấu hiệu liên thông, hoàn thành mã hóa. 

“Tổ Ưng, nói.” Thanh âm Bruce Stewart truyền đến từ máy truyền tin. Phòng kỹ thuật lúc này hoàn toàn trống rỗng, toàn bộ nhân viên mới nãy còn đứng chật kín gian phòng đều đã rời đi, chỉ còn màn hình định vị to lớn, đang lập lòe phát ra ánh sáng. Garcia thần sắc ngưng trọng.

“Sir, Breakpoint no.3 hỏi tôi ngài đi đâu.”

Phản ứng của Bruce không ngoài dự đoán: “Cậu ta có tới huấn luyện người mới không?”

Garcia đáp: “Đặc công hôm nay đã bắt đầu công tác, bộ nghiên cứu số liệu nhân thể và bộ y học vẫn đang tiếp tục phân tích". Nàng khựng lại trong giây lát: “Có điều cậu ta cũng không huấn luyện được gì cho người mới.” -- Đây là đã nói giảm nói tránh rồi đấy, trên thực tế, cái vị huấn luyện viên mới được ủy nhiệm kia ngồi tại sân vận động ăn hai cây kẹo que, cả ngày nằm đọc tiểu thuyết gián điệp tình báo.

Bruce thản nhiên nói: “Cậu ta đang nghi ngờ.”

Kế hoạch Breakpoint tiến hành cho tới bây giờ, về cơ bản cũng có thể coi như là thành công, nhưng những “Commandos’ Breakpoint” cũng chưa phải hạng mục được “Chính thức đầu tư”, bọn họ vẫn chỉ là một sản phẩm chưa hoàn hảo, liên tục bị đem ra thí nghiệm nâng cấp cùng với “Sản xuất”, tất nhiên cũng sẽ bị đào thải. 

Randall cho tới tận bây giờ vẫn chưa trở thành bộ dáng mà “Dây chuyền sản xuất” hướng tới. Thanh niên tóc vàng kia vẫn đang chờ đợi cơ hội, giống như một con báo đeo vòng hoa trên cổ -- Có lẽ ban đầu chỉ là bất đắc dĩ, nhưng lúc này chỉ sợ chính bản thân hắn cũng cam tâm tình nguyện. Bruce là người duy nhất nắm quyền điều khiển sợi xích, có lẽ hiện tại chú báo này đã bắt đầu muốn thử cảm giác sợi xích căng cứng.

Biểu tình trên mặt Garcia có phần cứng ngắc, nàng nói: “Sir, có cần tiến hành theo dõi toàn diện với Breakpoint no.3 không?”

Bruce cười cười: “Không cần. Cậu ta muốn làm gì là quyền của cậu ta, Mr.James tự biết rõ giới hạn là đâu.” Nam nhân hơi lớn tuổi giọng nói bình thản lại trầm thấp, bóng đêm chỉ vừa mới phủ xuống khu I, mà thanh âm của y còn âm trầm hơn cả bóng đêm mịt mù. 

Garcia rất muốn hỏi dung túng của trưởng quan đối với thanh niên tóc vàng kia rốt cuộc từ đâu mà có, có điều nữ quân nhân cũng hiểu rõ đây là một vấn đề vĩnh viễn không nên đề cập tới.

Bruce hỏi: “Còn có vấn đề nào khác sao, Garcia?”

Nữ quân nhân đáp: “Đã hết, sir”. Nàng bỗng bổ sung thêm một câu: “Đặc công no.3 có vẻ rất lo lắng cho ngài, trưởng quan.” Nàng không biết mình bị ma xui quỷ khiến kiểu gì mới phun ra những lời này. Có lẽ là do ánh mắt quá đỗi xanh thẳm của “ai kia”.

Tiếp đấy Garcia liền nghe được trưởng quan của nàng, chỉ huy tối cao của bộ chỉ huy đặc biệt CIA, tại đầu dây bên kia, thấp giọng cười.

Randall không thích phòng y tế, mùi thuốc tiêu trùng ở đó không lúc nào là không kích thích khứu giác của hắn, rồi cả những thiết bị khám chữa bệnh lạnh lẽo chẳng mấy ai có thiện cảm. Thanh niên tóc vàng hiện đang quang minh chính đại ngồi bắt chéo trên bàn thí nghiệm sáng loáng, nhìn những kỹ thuật viên mặc áo blouse trắng gỡ đủ loại đường dây và ống dẫn đầy màu sắc cắm trên người mình xuống.

“Kiểm tra xong chưa?” Hắn lười biếng hỏi. 

Gã giám sát lộ ra một nụ cười máy móc, trông vô cùng dè dặt: “Đã xong, cảm ơn ngài vì đã phối hợp, đặc công.”

Randall tiếp đất nhẹ nhàng: “Tôi có thể biết nồng độ thuốc kích thích trong máu của mình không?” 

Gã kỹ thuật viên mỉm cười: “Tất nhiên là được, đặc công.” Hắn với tay lấy bảng thống kê đưa cho Randall.

Thanh niên híp mắt, hỏi: “Mức độ bình thường là bao nhiêu?”

“Thấp hơn ba phần ngàn (0,003), đặc công.”

Thanh niên tóc vàng như đang suy nghĩ gì đó mà gật đầu, trên bảng theo dõi in đỏ chót một dòng: “Hai mươi ba phần ngàn (0,023).” Hắn không quan tâm lắm mà liếc qua một cái, thẳng thắn hỏi: “Quá cao sẽ chết à?”

Vị kia dường như bị vấn đề này làm cho nghẹn họng trong chốc lát, do dự hai giây mới đáp: “Vượt ngưỡng một trăm phần ngàn (0,1).” Gã nghĩ muốn quan sát kỹ Randall, nghiêm túc mà cho thanh niên không biết trời cao đất rộng này một ánh mắt cảnh cáo, nhưng ngay một giây sau đấy khi Randall chuyển dời đôi mắt xanh nhạt về phía gã, gã liền tự giác gạt bỏ ý định này.

Randall thấy biểu tình cẩn trọng trên mặt vị mặc blouse trắng thì mỉm cười. Hắn hơi nghiêng đầu, thì thào: “Một năm tăng khoảng hai mươi phần ngàn (0,02), đến khi đạt một trăm phần ngàn là...” Hắn thản nhiên thốt ra từng con số, áo blouse trắng bên cạnh cơ mặt cứng ngắc như đá - nếu như gã đoán không lầm, thanh niên tóc vàng này - đối tượng thí nghiệm của bọn họ, cũng chính là đặc công cường hãn nhất nơi đây đang vô tâm vô phế mà dùng kiến thức số học sứt sẹo của mình tính toán thời gian hắn còn sống trên đời.

- - Tốc độ tính toán cũng không hề chậm lại.

“Vậy là còn chưa đến 4 năm?” Đặc công tóc vàng lẩm bẩm một câu, trông thái độ của hắn đối với kết quả này chính là một bộ tẻ nhạt vô vị, hắn uể oải gật đầu với gã mặc blouse trắng đứng kế bên, sau đấy lảo đảo rời khỏi phòng.

“Có lẽ chúng ta có thể nghiên cứu số liệu cơ thể của Breakpoint no.3 với tư cách là mẫu vật sống nghiện thuốc kích thích trong một thời gian dài. Dù sao hiện tại hắn cũng không tính cai thuốc.”

Trước khi thanh niên tóc vàng chết vì nghiện thuốc kích thích, bọn họ sẽ có thể “Sản xuất” ra Breakpoint ngày một hoàn hảo với số lượng lớn, chút tổn thất bé nhỏ này không đáng kể. Phòng y tế của bộ chỉ huy đặc biệt chẳng qua chỉ là cái mã của bộ nghiên cứu số liệu kỹ thuật, bọn họ phụ trách ghi chép và cải tạo, không bao gồm chức năng chữa bệnh và cứu sống.

Ba ngày sau, Bruce trở lại Bộ chỉ huy đặc biệt. Nam nhân khẽ gật đầu với nữ phó quan đang bước nhanh về phía mình, hắn nhận lấy áo bành tô bằng vải dạ đã được chuẩn bị từ sớm trong tay đối phương, thay cho chiếc áo khoác phủ đầy bụi đường xa trên người. Garcia hé miệng, nhưng lại không nói dù chỉ một lời - Nàng có quyền gì để khuyên vị này đi nghỉ ngơi đây?

Bruce Stewart tựa như động cơ vĩnh cửu không biết mệt mỏi, có điều trên thế giới này cũng không thật sự tồn tại cái gọi là động cơ vĩnh cửu, chưa kể đến trưởng quan của nàng đã có hơn phân nửa cuộc đời được coi như một “Truyền kỳ” đâu... 

- Hết chương 13 -

Khúc miêu tả con báo và sợi xích, mình sẽ giải thích kĩ hơn cho bạn nào chưa hiểu, đại khái là lúc trước Randall như một con báo nhỏ, chưa có sức kháng cự nên sợi xích đeo vào cổ là "bất đắc dĩ", nay em ấy đủ lông đủ cánh rồi, sợi xích đeo trên cổ là do em ấy tình nguyện đeo lên, ở mấy chap trước Randall cũng đã nói là em ấy hoàn toàn có khả năng chạy đi nhưng vì người nắm sợi xích là anh Bruce nên em ấy tình nguyện trở lại, tròng sợi xích lên cổ, còn sợi xích căng cứng chính là việc Randall bắt đầu có dấu hiệu phản nghịch, không muốn nghe lệnh nữa, mục đích là để anh Bruce xiết chặt sợi xích lại, đừng để em chạy, vì trước giờ Bruce dung túng em nhiều quá, thế thôi. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi