Độ dài: 12 chương
Lượt xem: 0
Bùi Tiềm đã quên mất ta, chỉ vì đêm trước ngày đón dâu say rượu ngã nhào, mà quên đi người mình muốn thú về làm vợ. Ta tin vào điều đó sao? Tất nhiên là ta phải đội ơn đội nghĩa mà tin rồi. Hắn đã quên ta, chuyện giữa ta và hắn liền có thể hủy bỏ. Ta thu thập lại tiền bạc và của hồi môn, vì chưa thể trở về Bác Lăng nên ta tạm thời ở lại Hà Đông. Nếu không phải a phụ của ta mất sớm, sợ ngay cả cánh cửa của Bùi gia ta cũng không chạm tới nổi. A phụ của ta vì dùng thuốc cấm nên chết một cách vội vàng. Người ngoài lại cho rằng ông là người anh tuấn kiệt xuất, là một kẻ trí thức chân chính! Ông vốn chỉ thuộc chi thứ của Thôi thị, nhưng sau khi qua đời không lâu, lại trở thành vinh quang của cả gia tộc. Trong lúc nhất thời, giá trị của ta cùng với mấy người tỷ muội giống như thủy trướng thuyền cao*, các đại thế gia đều tới ngỏ lời cầu thân. A mẫu thậm chí quên cả việc giả khóc, ngày nào cũng vui vẻ phấn khởi, hết nghênh đón rồi lại tiễn khách. *thủy trướng thuyền cao: nước lên thì thuyền lên; sự vật phát triển thì những gì tuỳ thuộc vào nó cũng phát triển theo Thói đời đã điên rồ như vậy, con người cũng điên dại theo. A mẫu ngàn chọn vạn tuyển, lại chọn cho ta vị nhị lang Bùi Tiềm của gia tộc Bùi thị ở Hà Đông. Người đời đều truyền nhau rằng hắn là người tiêu sái phiêu dật, tính tình lại phóng túng ngỗ ngược, là kẻ phong lưu đứng đầu Đại Ngụy. Ta liền nhớ tới a phụ, cả người da thịt trắng bóc lúc nào cũng chạy loạn như một kẻ điên. Ta có lòng căm thù tới tận xương tủy đối với những kẻ được cho là danh sĩ.* *danh sĩ: thời xưa chỉ những người rất có danh vọng nhưng không làm quan Chẳng ngờ rằng, hắn dù có phải thay tên đổi họ cũng không muốn thú ta làm vợ, như vậy rất tốt. _______________________ Tên truyện được tác giả lấy từ một câu thơ trong bài “Đường Đa Lệnh” của Ngô Văn Anh Hán Việt: “Hà xứ hợp thành sầu? Ly nhân tâm thượng thu. Túng ba tiêu bất vũ dã sưu sưu. Đô đạo vãn lương thiên khí hảo, Hữu minh nguyệt, phạ đăng lâu. Niên sự mộng trung hưu, Hoa không yên thủy lưu. Yến từ quy, khách thượng yêm lưu. Thùy liễu bất oanh quần đái trú, Mạn trường thị, hệ hành châu.” Phỏng dịch: “Nơi nào kết hợp tình sầu, Người đi xa vắng lòng đau muôn chiều. Tiếng buồn vắng gió ba tiêu, Người khen dễ chịu mát chiều canh thâu. Có trăng sáng, sợ lên lầu, Hoa niên năm tháng mộng sầu bấy nay. Hoa trôi nước chảy khói bay, Yến về ta vẫn còn đây lỡ làng. Liễu tơ chẳng quấn áo nàng, Có chăng vướng vít dây quàng thuyền ta.”