LY SẦU HẬN

Vừa qua xế trưa, hai hàng quan binh diễu cờ lớn đi đến miếu tế tiên đế, đoàn người kéo dài cả đoạn đường, ở chính giữa là mã xa của tân đế, hai bên là Cẩm Y Vệ người nào người nấy thần sắc nghiêm cẩn quan sát tứ phía chỉ sợ xuất hiện thích khách.

Dân chúng xung quanh chen lấn xô đẩy tranh nhau lên trước để được nhìn thấy dung nhan tân đế, đột nhiên trên nóc nhà xuất hiện hai người dây dưa đấu nhau, Cẩm y vệ vừa nhìn cũng biết là xảy ra đại sự, còn chưa kịp phái người tới ngăn cản, đã nghe thấy một người đang chiếm thế thượng phong hét lớn một tiếng:

“Đi gặp Diêm vương đi!!!”

Ngay sau đó người còn lại bị trúng một chưởng, lăn từ trên nóc nhà xuống, còn đối phương đấu với hắn nhanh chóng chạy một hướng khác.

“Mau…….bảo vệ Hoàng Thượng……..!” Bọn thị vệ lập tức rút đao kiếm ra vây kín xung quanh mã xa, chỉ có một vài Cẩm Y Vệ vội vàng tiến lên xem xét người bị thua ngã xuống kia.

Người nọ ngã xuống ngay trước mã xa của tân đế, hắn phun một ngụm máu tươi xuống đất, che ngực, co rút, mắt thấy loạn đao trước mặt nhìn đến thống khổ.

“A…….là Mã Thừa Ân đại nhân……….!” Trong đám người không biết là người nào cao giọng kêu lên.

Mấy thị vệ lập tức sửng sốt, định thần nhìn lại, lập tức ngây ngốc, người này không phải ai khác, chính là Tổng chỉ huy sứ Cẩm y vệ Mã Thừa Ân.

Thanh âm này vừa nói ra, tân hoàng trong xe ngựa lập tức có động tĩnh, phân phó thái giám bên cạnh mấy câu, một tên thị vệ đứng bên cạnh tiến lên nhận mệnh.

Mã Thừa Ân ngã đau đến nỗi mắt nổ đom đóm, thật lâu mới định thần mở hai mắt ra, nghĩ thầm hắn chính là chưa bị những tên thị vệ này loạn đao chém chết đã bị người nọ đánh đến bán sống bán chết rồi, mới vừa rồi một cước kia, hắn không hề phòng bị, nếu không phải xương cốt đã cứng nhất định có thể ngã chết, Ly Ca Tiếu ngươi hiện tại hạ thủ đã đủ ngoan độc.

“Là, Mã đại nhân, nhanh lên……mau chóng đỡ ngài dậy………Mã đại nhân nhất định là gặp phải thích khách!” Hải Thụy đại nhân đi theo đoàn bái tế lập tức nói to phân phó.

Náo nhiệt trước mắt, mấy thị vệ lập tức ba chân bốn cẳng đỡ Mã Thừa Ân đến gần trước xe ngựa.

“Thần………may mắn không làm nhục thánh mệnh, an toàn……đưa Vương gia ra ngoài quan ải………, thần! có chuyện…….muốn báo………!” Một câu còn nói chưa xong, Mã Thừa Ân liền hôn mê bất tỉnh.

“Chiếu cố Mã ái khanh thật tốt, hết thảy mọi chuyện chờ trẫm cúng bái tiên đế bàn lại sau!”

Từ nơi xa nghe được tin tức, gương mặt Thiết tướng quân xanh mét nhìn Mã Thừa Ân được thị vệ trong cung tiếp quản chiếu cố, vốn là đang nắm roi ngựa trong tay, phẫn hận tới mức ném ngay xuống đất, hắn thiên tính vạn tính, cũng không nghĩ tới hôm nay Mã Thừa Ân lại dám đụng vào ngự giá.

Có Hải đại nhân phụng bồi, người này nhất định sẽ an toàn, Tiểu Mai thở phào nhẹ nhõm, theo dòng người đi về phía trước sau đó ẩn mình vào một hẻm nhỏ, trở vào một nhưng trở ra lại là hai cô nương, hai người cùng theo hàng người đi tới miếu.

Hậu đường miếu tế.

Mã Thừa Ân sau khi tỉnh lại đang quỳ trong điện không dám động chút nào, phía sau hắn người đang quỳ rõ ràng chính là Thiết tướng quân, ngôi miếu không lớn, ngoài mặt ai cũng biểu hiện an tĩnh bất động nhưng trong lòng sóng ngầm không ngừng nổi dậy, sống hay chết, chính vào giờ khắc này lấy tính mạng mình ra đánh cuộc một phen!

“Mã ái khanh, một đường cực khổ, lúc nãy là ai đâm ngươi bị thương, hiện tại lại có chuyện gì muốn bẩm báo!”

Tân đế hiện thời, không phải là tên hôn quân ngu ngốc trước kia, khi còn ở ngôi Thái tử hắn đã hiểu rõ ràng mọi chuyện, chẳng qua là ngại thế lực khắp nơi, không dám tùy tiện hành động, lúc trước lôi kéo Mã Thừa Ân muốn hắn gọi An thân vương trở về, một giọt máu đào hơn ao nước lã, nếu người nọ không muốn tranh đoạt, hắn cần gì phải đuổi tận giết tuyệt! Sau đó Thiết tướng quân ngăn trở, cũng chỉ có thể để mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt, chẳng qua không ngờ Mã Thừa Ân cư nhiên có thể còn sống mà trở về.

“Vi thần muốn bẩm báo, Thiết tướng quân tư thông với địch b*n n**c hại dân, sai phái thuộc hạ đuổi giết hạ thần cùng An Thân Vương, đồng thời mấy năm trước uy hiếp thần thay hắn giết hại trung lương!” Khai ra Thiết tướng quân, hắn cũng không thoát khỏi liên quan, cho dù tội chết được miễn, nhưng tội sống khó tha.

“Ngươi có bằng chứng gì……….!”

Từ trong ngực lấy ra một bao nhỏ, bên trong là một xấp dầy mật hàm, cùng với một cuộn da dê.

“Những thứ này đều là danh sách ám sát mấy năm nay Thiết tướng quân phân phó thuộc hạ đi làm! Còn cuộn da dê này chính là chứng cớ Thiết tướng quân tư thông b*n n**c cho phiên bang.

Nhìn chằm chằm cuộn da dê kia, Thiết tướng quân không tin vào mắt mình, rõ ràng hắn đã thấy vật kia bị đốt thành tro bụi, vì sao vẫn còn trong tay Mã Thừa Ân.

Đáng tiếc, trừ hắn ra  không nên có người thứ hai xem qua!

“Muốn để người không biết, trừ phi mình đừng làm, Thiết tướng quân, người đưa tin cho ngươi chính là thân tín của hạ quan! Thứ ngươi đốt chính là bản sao, còn bản gốc ở trong tay hạ quan!”

Đây là át chủ bài cuối cùng trong tay hắn, hắn chưa từng nói với bất luận kẻ nào, hôm nay, hắn muốn Thiết tướng quân phải chết là điều không thể nghi ngờ  nên hắn mới lấy ra! Tư thông với địch là tội phản quốc nhất định phải chết, còn Mã Thừa Ân hắn biết mà không báo, cũng không thể tránh khỏi tử tội, hắn đã đi vào tử lộ!

Hải đại nhân đứng một bên nhìn kinh hãi đến run sợ, lắc đầu liên tục, vốn dĩ đáp ứng Ly Ca Tiếu sẽ cầu tha thứ cho Mã Thừa Ân, sẽ nhận Mã Thừa Ân chính là tai mắt do mình phái tới thăm dò Thiết tướng quân, nhưng tình huống trước mắt, hắn cũng không có biện pháp nào đứng ra cầu tình.

“Người đâu, bắt hai người này lại, nhốt vào đại lao, thu sau lôi ra chém!” Vỗ bàn thật mạnh, tội lớn như thế hiển nhiên khiến Hoàng thượng nổi giận lôi đình.

Người trên nóc nhà nhìn xuống ánh mắt quyết tuyệt của người nọ, tâm lập tức hoảng, đáng chết, hắn cư nhiên không biết sự tồn tại của tấm da dê kia, vì sao lại muốn chịu chết, vì sao không làm theo kế hoạch đã vạch sẵn.

“Ta có thánh chỉ của tiên hoàng, miễn cho tội chết!” Một khắc sau, sắp lâm vào đường cùng, Mã Thừa Ân cười một tiếng quỷ dị, lớn tiếng nói.

“Tiên hoàng từng ban cho ta một đạo thánh chỉ miễn tội, thánh chỉ này đặt trong nhà dưỡng phụ của An thân vương, ngay sau tấm hoành phi, xin Hoàng thượng phái người tới lấy!” Nói xong, nhìn lên nóc nhà một chút.

Đáng chết, đến tột cùng là kế hoãn binh hay thật sự có đạo thánh chỉ bảo vệ tính mạng kia, Ly Ca Tiếu giờ phút này hận không thể nhảy xuống cho Mã Thừa Ân hai quyền!

Giục ngựa chạy như bay, hắn nhất định phải tới trước Cẩm y vệ, nếu thật sự có thánh chỉ, đó chính là vật duy nhất có thể cứu mạng Mã Thừa Ân lúc này.

Xông vào phủ đệ đã hoang vu từ lâu kia, Ly Ca Tiếu phi người lên đem vật lấy xuống, mở ra là một túi nhỏ màu vàng, ánh mắt Ly Ca Tiếu cư nhiên đại biến.

“Ha ha ha………..quả nhiên là Ly Ca Tiếu! Ta chỉ có thể nói chuyện này liên quan tới cả thiên hạ, ngươi có sợ thiên hạ đại loạn hay không?!”

Đã có lần, An Minh Thái từng nói như thế với hắn, thì ra An Minh Thái y có thể khiến cả thiên hạ đại loạn hay thái bình, chính là nhờ vào đạo thánh chỉ này.

Ai có thể tin được, nơi phủ đệ cũ nát, lại có một đạo thánh chỉ  trống không được ấn sẵn ngọc tỷ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi