Daksamavamca nghe được Ngô Khảo Ký thì tức tốc chạy đến, thành quách có thể nghiên cứu sau.
Lê Văn Toản, Lý Hạo đã giảng giải khá đầy đủ cho hắn cả cách xây dựng lẫn cách sử dụng thành Vauban trong phòng thủ chiến.
Daksamavamca tự tin minh có thể kiến thiết một tòa thành lơn gấp 10 lần Chính Hòa sau khi thống nhất Trung Java, có khi còn to lớn hơn.
Tòa thành này quá đáng giá để học hỏi.
“ Hê Hê… thằng đệ… thất hàng của anh chất lượng không…” Ngô Khảo Ký cười cười mà vỗ vỗ vào vật bên cạnh hắn khi nhìn thấy Daksamavamca đang đi đến.
Công đoạn cuối cùng lắp đặt thiết bị vào giá đã hoàn thành.
“ Hai tên này tới đây….
quay thứ này..” Ngô Khảo Ký ra lệnh cho hai thân binh…
“ Đại ca để cho đệ làm…” Daksamavamca trợn mắt há mồm nhìn cỗ máy trước mặt, hắn ý thức được thứ này rất nguy hiểm, không chần chờ hắn muốn tự tay thử nghiệm… sắn tay áo tực tiếp quay bánh xe…
… Cạch… cạch….
Cạch…
Tiếng kim thiết và vào nhau cạch cạch nhưng rất nuột và nhẹ nhàng bánh xe được kéo vội.
“ Được rồi… được rồi…” Ngô Khảo Ký….
Nói lớn.
Hắn nhào người tháo chốt và cũng tháo rời dây kéo.
“ Bắt đầu mục tiêu hai mơi bộ…” … Ngô Khảo Ký liếm liếm môi ra lệnh cho quân sĩ xắp đặt mục tiêu…
“ Nạp đạn…” Ngô Khảo Ký hét lớn….
“ Châm lửa….” Ngô Khảo Ký nhanh nhanh yêu cầu…
“ Ôi mẹ nó cò cứng thật….” Ngô Khảo Ký nghiến răng….bóp..
…..Cạch…….
phăng…..
lẹt xẹt…..
véo…….
Bùng… Bùng…..
Tiếng động vang lên trong không khí, bình gốm dầu 5 lít bay thẳng tắp về phía trước va mạnh vào mục tiêu vỡ toang… bốc lên ngọn lửa ngùn ngụt như thiêu đốt tất cả mọi thứ trong phạm vi hoạt động của nó….
“ 30 m bắn thẳng không cần chỉnh nhiều… tốt” Ngô Khảo Ký lầm bầm.
“…” Daksamavamca câm nín, máy ném đá trên chiến hạm của hắn so với thứ này đúng là bỏ đi, đáng để tháo ra đốt củi nấu bếp….
Thứ này anh đã muốn… Đại Ca… Daksamavamca trong thâm tâm gào lên..
“ Chơi vui…..chơi vui….
Chồng ơi… thiếp thử… thiếp muốn thử….” Từ Huy thấy có trò mới thì nhảy cầng cẫng lên muốn nghịch ngợm.
Với nàng vũ khí chiến tranh là thứ để nghịch ngợm và thử cảm giác mới mà thôi.
Nhưng với lũ nam nhân có dã tâm, muốn thống trị người khác… thì đây là những thứ còn quan trọng hơn cả mỹ nhân….
“ Đai ca… đệ muốn thử….
Thử một chút… hàng của đại ca quá … tuyệt…” Daksamavamca lắp bắp…
“ Cút mẹ đi… chưa chỉnh xong đường đạn các ngươi bắn kiểu gì…” Lời nói của Daksamavamca rất là …mập mờ theo như lối nói hiện đại.
Từ Huy nến bụng mà cười khiến cho Ngô Khảo Ký tức giận đạp tên nghĩa đệ này một cước… — QUẢNG CÁO —
“ Chỉnh đường đạn?” Daksamavamca ngẩn ngơ không hiểu…
“ Ký ..
nhanh nhanh chỉnh….
thiếp muốn thử hàng của chàng…” Từ Huy lại một bên nhại lại điệu của Daksamavamca mà trêu Ngô Khảo Ký…
“ Yên nào … không làm rộn… “ Ngô Khảo Ký cười cười lườm nàng sau đó chăm chú vào dụng cụ chiến tranh trước mặt…
Daksamavamca và một tên thân binh lại hì hụi quay bán xe… một hai..
một hai…
“Mục tiêu 40m…” Ngô Khảo Ký ngắm nghía…
…..Cạch…….
phăng…..
lẹt xẹt…..
véo…….
Bùng… Bùng…..
Viên đạn vẫn trúng mục tiêu nhưng là ở phần đế.
“Hơi thấp rồi 40m đạn bắt đầu đi đường parabol … Lên đạn lại..” Ngô Khảo Ký ra lệnh..
…..Cạch…….
phăng…..
lẹt xẹt…..
véo…….
Bùng… Bùng…..
Viên đạn lần này trúng giữa mục tiêu, lửa bốc lên ngập trời… lan khắp nơi trên mặt đất.
Không thể ngờ những bình gốm 5 lít dầu thô lại có sức mạnh đáng nể như vậy.
“ Đại ca, đến lượt đệ chưa…”.
Daksamavamca gắt lên hăn muốn thử quá độ rồi.
“ Hừ … ngươi còn xếp sau ta…” Từ Huy trợn mắt quát lên khiến Daksamavamca cụp đuôi lại.
Chị dâu đúng là… đây là vũ khí lợi hại trên chiến trường, nàng cứ coi như đồ chơi mà đùa, chờ nàng đùa chán chắc hết cả ngày… hắn méo xẹo cả mặt nhưng không dám ý kiến gì..
“ Vội cái gì, ta phải thử mọi khoảng các, tìm ra đường đạn chuẩn rồi để các ngươi bắn… bắn vu vơ trúng được mục tiêu mới lạ lùng…” Ngô Khảo Ký bĩu môi khinh thường hai người này.
“ Nạp đạn..Bắn” “ Nạp đạn..Bắn” “ Nạp đạn..Bắn”
Liên tục là Ngô Khảo Ký nạp đạn và bắn để dò đường đạn cùng chính lại thước ngắm cho cẩn thận.
Lúc này cỗ máy này đã gần như hoàn thiệt về mặt kỹ thuật.
Hắn vứt lại cho Từ Huy chơi, tất nhiên phải dặn nàng cách canh đường đạn.
“ trong 30 đến 35m ngắm trúng tâm như vậy đường đạn di thẳng, ngắm thẳng là được… đúng đúng rồi “
“ Ngoài 40m nửa vạch trên như vậy….
cái thanh giữ này phải trùng nhau… tốt tốt… 50m thì một vạch trên… đúng rồi… 60m 2 vạch.
80m 3 vạch… 100 m hết cỡ 5 vạch… tốt tốt…”
“Ê chồng , hai cái vòng tròn nhỏ trái phải này làm gì?...” Từ Huy nghiên đầu hai mắt ngơ ngơ hỏi..
“ Cái này để ngắm bắn chặn mục tiêu di dộng trái phải, ngươi không biết đâu… lúc nào lắp lên chiến hạm bắn thử mới có tác dụng…” Ngô Khảo Ký cười lớn… rồi để mặc cho binh sĩ giúp nàng lên dây cò và chơi đùa.
Có thước ngắm chuẩn, tỉ lệ bắn trúng cao vô cùng.
Từ Huy chơi đến vui quên trời đất, từng mục tiêu xa gần bị hạ.
Bắn mục tiêu tĩnh cực dễ, thứ máy móc này ổn định, đường đạn mỗi lần bắn không có chênh lệch nhau là bao cho nên thước ngắm phát huy tác dụng cự đại.
Từng mục tiêu một bị hạ gục không thương tiếc…
“ Ký… thiếp muốn 100 cỗ như thế này đặt trên thành Chính Hòa…” Từ Huy chơi trán mặt mày đỏ bừng chạy lại phía Ngô Khảo Ký đòi hỏi.
— QUẢNG CÁO —
“ Ừ thứ này chế tạo toàn thợi mộc nghề là chính không ảnh hưởng công việc chế tạo vũ khí của Xưởng Thép… cho nàng 200 cỗ…” Ngô Khảo Ký cười cười nói, hắn cũng vui, không ngờ thứ này dễ chế tạo mà hiệu quả cao vô cùng.
Hưng phấn cho nên hắn xông xênh cùng Chính Hòa một chút…
“ Ký…yêu ngươi nhất… chụt” Từ Huy nhắt lên người hắn vắt vẻo mà ôm lấy cổ hôn hắn.
Cô nàng cũng chưa cao đầy 1m6, thân thể thì mảnh mai, ngực lép kẹp cho nên cũng chẳng khác gì mấy thiếu nữ, tất nhiên mông hơi mẩy một chút mà thôi.
Nhưng so với con trâu mộng 1m8 Ngô Khảo Ký thì nàng có vẻ hơi tiny cho nên nàng rất dễ vắt vẻo trên người hắn và nàng cũng thích vậy….
“ Hừ Hừ… không biết xấu hổ hai vợ chồng… hừ hừ…” Daksamavamca cũng đã bắn thử xong rồi, kết luận của hắn đưa ra đó là … thứ máy ném đá trên chiến hạm của hắn nếu so với thứ này không thể được coi làm rác, vì niếu coi máy bắn đá của hắn là rác thì vẫn sỉ nhục thứ máy móc trước mặt này… có thể coi máy bắn đá của hắm còn không bằng rác thải.
“ Khà khà… thế nào” Ngô Khảo Ký liếc mắt nhìn tên thổ dân Mã này… giời ngươi đã hiểu, vũ khí của ngươi chính là hàng phế thải? Ngô Khảo Ký điệu bộ trần trụi khinh bỉ…
“ Đại ca… đúng là máy ném đá trên chiến hạm của ta nên đốt.
Cái chính là thứ này Đại ca có thể cung cấp cho ta nhiều hay ít… Nói thật ta đến đây để xin đại ca cung cấp thêm Đại Lôi Đạn.”
“ Người Chola đang tập hợp quân đội muốn vượt biển tấn công ta.
Tình thế gấp gáp, nhưng cũng như ta đã trình bày với đại ca, Đại Lôi Đạn rất dễ bị khắc chế nếu sau một vài lần va chạm.
Chỉ cần bọn chúng chịu hi sinh thuyền nhỏ dùng số lượng áp đảo ngăn cản đường thì Đại Lôi Đạn vô dụng.”
“ Mặc dù chúng ta có thể dùng đại lôi đạn, tiểu lôi đạn phá hủy thuyền nhỏ của chúng để tiến lên, nhưng lúc ấy con số hao tổn của lôi đạn là thiên văn.
Đại ca thì ở xa, tiểu đệ không phải lúc nào cũng có thể kịp thời cầu viện.
Thêm vào đó đại ca sắp có chiến tranh ở Bố Chính.
Cho nên ta nghĩ thứ vũ khí này mới là mấu chố để ta chiến đấu cùng quân Chola..”
“ Đại ca… đệ rất khổ sở a…” Daksamavamca mặt khổ qua chắp tay cúi đầu xin, hắn đúng là nghiêm túc trong chuyện này.
Lôi Đạn là thứ vật tư tiêu hao, đánh hết rồi không còn gì để đánh.
Nhưng thứ vũ khí này khác, uy lực không tầm thường… độ chính xác cao, thậm trí có thể dùng cho cả trên bộ, thủ thành công thành đều được.
Dầu thì Medang có sẵn không cần phải lo nguồn nhiên liệu.
Mọi yếu tố tụ tập lại thì đây mới là thứ mà Medang cần lúc này.
Chỉ cần tưởng tượng hai bên đại hạm chạy song song, chỉ cần cho thủy thủ của Medang một thời gian ngắn, 3-4 thanh vũ khí này có thể bắn 2-3 lượt… tầm 8-12 quả hỏa đạn trúng mục tiêu thì đối phương chỉ có đường đi dập lửa chứ không có tâm tư chiến đấu nữa rồi.
“ Thứ này sao, dễ chế tạo vô cùng.
Ta đưa ngươi bản vẽ dạy 2-3 tên công tượng người Mã rồi cho ngươi đem về tự chế tạo.
Tất nhiên có những bộ phận quan trọng các ngươi không thể chế tạo thì ta sẽ cung cấp.
Ngươi chờ đợi ở đây 5 ngày… năm ngày ta cung cấp đủ cho ngươi linh kiện chế tạo 1000 cỗ máy này…” Ngô Khảo Ký cười cười không nói nhiều…
“ Đại ca….” Daksamavamca xúc động như muốn quỳ xuống… có 1000 chiếc máy này… hắn sợ ai….? Ai ở Tam Phật Tề có thể là đối thủ của hắn… hắn đang tính có nên qua Chola hỏi han sức khỏe mấy tên mọi chuyên lấy thịt đè người ở đó hay không.
“ Ây ây, ngươi là vương một quốc, phải có tôn nghiêm, đừng làm vậy….” Ngô Khảo Ký cười cười đỡ lấy tên Mã lai nghĩa đệ này..
“Thật ra thứ này không chỉ có vậy..
Ngươi chờ đại ca biểu diễn…” Ngô Khảo Ký tiến về cỗ mãy tháo tháo lắp lắp một hồi…
“ Daksamavamca vặn bánh xa...” Ngô Khảo Ký ra lệnh…
“ Hự Hự… khá nặng….” Daksamavamca vận sức….
…..Cạch…….
phăng…..
lẹt xẹt…..
véo… choang….
Một mũi tên tô tho như mũi lao xé rách không khí.
Tấm ván dày cách hơn 100m bị nó xuyên thủng như xuyên tờ giấy mỏng….
— QUẢNG CÁO —
“ Sợ không…” Ngô Khảo Ký cười cười….
“Sợ….” Daksamavamca tái mặt, thứ này thay đổi một chút có thể bắn dược cả mũi tên thô to như cán lao… mà sức xuyên phá thì… không còn gì để nói…..
Một vũ khí, hai chức năng.
Mà chức năng nào cũng cường đại như nhau….
Bản chất lúc Ngô Khảo Ký có suy nghĩ chế tạo một thứ vũ khí có thể thay đổi linh kiện một cách linh hoạt chẳng qua là hắn muốn săn cá voi xung quanh đây.
Ở cái thời này Cá voi chung quanh vịnh Đông Nam Á nhiều bỏ xừ, nhưng dân chúng nơi này chưa có khả năng săn bắt loài đó… nhưng Ngô Khảo Ký có suy nghĩ của hắn.
Thuyền lớn hắn có.
Vũ khí hắn có.
Săn một con về xẻ thịt làm lương khô cho quân đội có khi dùng được mấy tháng.
Thêm vào đó dầu cá voi, sụn cá voi đều là thứ tốt… nói chung toàn thân là bảo bối.
Cho nên… hắn quyết định săn bắt cá vơi có… giới hạn… không đuổi tận giết tuyệt là được… e hèm nên quan tâm môi trường.
Nói thật thời này Cá voi không có thiên địch, số lượng quá nhiều, bọn hắn là đối thủ cạnh tranh chính của ngư dân, đôi khi một đàn cá voi đi qua khu vực thì coi như Ngư dân đói dài.
Ngô Khảo Ký săn bắn cũng là để cho ngư dân có cửa sống.
Cũng vì một chút lợi nhuận, bổ xung lượng thịt cho quân đội.
Thời này chăn nuôi chưa phát triển đến múc đủ cung cấp thoải mái thịt cá cho quân đội đâu.
Nhưng nếu đã săn được cá voi thì cái của nợ này dư sức să người săn tàu.
Nếu như cầm chắc ăn đối thủ, dùng thứ này bắn tên ngạnh vào thuyền chúng, không cho chạy, kéo lại gần làm thịt luôn.
……………………………………….
Lova quốc, phía Tây Nam, Thành Moro.
Chiên Bàn Phú Thái nhìn quân địch đông ngùn ngụt phía dưới mà hai mắt ảm đạm, Trong 12 ngày Lavo đã mất đi ba thành trì, ManCha, Martan, Sobolla.
Chiên Bàn Phú Thái bắt quộc phải rút về Thành Moro phía Nam phòng thủ, đây là của ngõ cuối cùng chắn quân thù xâm nhập vào nội địa kinh đô Phraya ( Bangkok ngày nay).
Trên thực tế lịch sư người La Oa đã bị đánh lui về Ayodhaya và lập kinh đô mới ở đây, nhưng lúc này Chiên Bàn Phú Thái vẫn có thể thủ vưng ở Moro.
Hắn lui về tận đây không phải vì hắn không cự nổi quân Pangan, hắn lui lại để chờ đợi thời cơ, chờ đợi viện trợ từ Bố Chính.
Thực tế trận chiến thủ thành ở ManChan hắn đã đồ sát một mảng quân Pangan bằng lựu đạn, hơn ngàn quả lựu đạn cùng nỏ thép đã khiến cho quân Pangan cực kì tổn thương.
Cũng như Daksamavamca , Chiên Bàn Phú Thái phỏng chế nỏ Genoa còn ác liệt hơn nhiều, vì Lavo quốc lực còn nguyên, thợ thủ công nhiều không đếm hết, đất nước phông thịnh nhiều lương thực, nhiều vật tư, nên hắn có tới cả vạn nỏ thủ.
Thứ này chỉ cần đào tạo vài ba ngày là có thể chiến đấu.
Ở điểm này cả Daksamavamca và Chiên Bàn Phú Thái không bàn mà hợp, lấy thuần gỗ thay thế cho cánh nỏ, lấy đồng, gang thay thế cò nỏ mà phỏng chế.
Dã chiến chưa biết lợi hại như thế nào, nhưng phòng thủ chiến thì đây là nỗi khiếp đảm cho quân thù.
Mặc dù Pangan đông thật, nhưng Chiên Bàn Phú Thái vẫn cầm cự được.
Nhưng lúc này quân Pangan đã dùng thủy binh đánh vào phía tây bờ biển, Chiên Bàn Phú Thái tránh bị cắt đường lui cùng đường tiếp tế nên phải rút đi ..
nhưng quân của hắn không có bao nhiêu tổn thất.
Chiên Bàn Phú Thái quyết định dừng lại ở Moro thành, đây là một cái khe hẹp thung lũng hai bên là dãy núi Sancok chạy dài từ bắc xuống nam chia cắt nội vi La Oa và ngoại vi Lo Oa, hắn chặn ở đây chỉ phải đối điện một mặt với giặc, phía sau sẽ có hậu thuẫn từ La Oa, quan trọng nhất đó chính là từ phía Đông phía sau hắn đang mong chờ viện trợ từ Bố Chính tới.
Chiên Bàn Phú Thái không biết đại ca hắn đang sứt đầu mẻ chán vì ba đứa em kết khĩa không hẹn mà gặp cùng nhau nổ ta chiến tranh, khiến cho hắn không thể trở tay kịp..