MA CŨNG CÓ TÌNH

Cuối cùng thì Tô Yến Nguyệt cũng biết được chuyện thiếu gia là cương thi. Hắn vốn chẳng cần che giấu. Mà cũng khó lòng che giấu được khi thức ăn của cương thi vốn chỉ có một, đó là vị của máu người.

Lúc đầu Tô Yến Nguyệt rất sợ, nhưng dần dần thấy Hạ Tinh vẫn an toàn khi sống chung với hắn nên tạm an tâm thêm một chút. Hắn có sức mạnh như thế, có thể sẽ giúp Tô Yến Nguyệt báo được thù.

Tô Yến Nguyệt không phải tên thật. Nàng vốn là Phùng Thủy Tú, con gái của Phùng Tuấn, phú hộ trong vùng này. Dưới mắt người làng, chỉ trong một đêm Phùng gia trang bị cương thi giết chết. Cả nhà 136 sinh mạng, không còn một ai, chỉ sau có một đêm.

Sự thật không đơn giản chỉ có vậy. Cương thi chỉ biết hút máu, không biết…không biết lôi Phùng Thủy Tú ra sau trang viện cưỡng hiếp…. Từng tên từng tên một cười khả ố leo lên mình nàng, chưa thỏa mãn còn  làm nhiều trò dâm dục khốn nạn với một thiếu nữ mười ba tuổi cơ thể còn chưa phát dục đầy đủ. Đến lúc gã đàn ông cuối cùng trong băng cướp rời khỏi người, Thủy Tú chỉ còn giống một cái xác không hồn đờ đẫn. Cả  gia đình đều bị bọn giặc cướp tàn sát, cướp hết gia sản. Phùng Thủy Tú đã thề chắc chắn là nàng sẽ trả thù.

Trả thù tưởng như là một giấc mơ không hiện thực được giờ bỗng nhiên hiện rõ ràng trước mắt. Cương thi có lý trí lẫn sức mạnh, chắc chắn sẽ giúp nàng trả được mối thù này.

Trong 5 năm sống trong trại cướp, Thủy Tú đã học được không ít bản lĩnh. Lòng nàng cũng nguội lạnh không ít. Lòng tin không còn nữa, nhất là sau khi nàng quyết định phản bội bọn cướp cùng con tin của bọn chúng bỏ trốn. Gã công tử bột ấy tuy hèn nhát, yếu ớt nhưng hắn ta là lối thoát duy nhất cho Thủy Tú. Nàng và hắn men theo đường mòn sau núi lẩn trốn nhưng lại không may gặp dã thú. Đương nhiên là Thủy Tú bỏ hắn ta ở lại làm mồi cho nó, bản thân mình thì bỏ chạy, trượt chân rơi xuống ngọn đồi nhỏ trong rừng.

Những ngày đầu nàng ta để ý đến lối sống và sinh hoạt của Hạ Tinh và cương thi. Hắn ta có vẻ lạnh nhạt với nàng nhưng lại rất quan tâm, chăm sóc Hạ Tinh. Thứ hắn tìm về cho nàng ấy ăn càng lúc càng phong phú, trái cây, thịt thú, rau rừng, tất cả là để bồi dưỡng sức khỏe. Hạ Tinh ngây ngô không nhìn ra chứ một người từng trải như Thủy Tú nhanh chóng hiểu rõ. Nếu chẳng có cảm tình đặc biệt, cương thi thì dù sao cũng là giống đực sẽ không quan tâm đến kẻ khác  thế làm gì.

Muốn lấy được lòng của hắn bước đầu sẽ là làm những chuyện có ích cho Hạ Tinh. Hắn là cương thi nên có nhiều điều không biết, con người -nhất là phụ nữ muốn gì, thích được cái gì.

-Công tử, người nên tìm thêm cho Tinh Tinh thêm sâm để bồi bổ. Tuyết liên cũng rất tốt.

Sâm và tuyết liên là hai loại dược liệu quý, rất khó tìm được trong rừng. Thủy Tú chỉ chỗ cho hắn tìm. Cách đây mười dặm đường của một Bạch gia thôn trù phú. Đám cướp cũng không dám bén mảng tới. Người của Bạch gia thôn công phu cao cường, nghe nói còn có nhiều pháp sư tài giỏi. Bọn cương thi đều bị tiêu diệt trong phạm vi của Bạch gia thôn. Chỉ đường cho hắn đến đó tìm cũng là một cách kiểm nghiệm năng lực, xem khả năng của cương thi thực sự đến đâu.

Hắn đi lúc trời vừa sáng, đến quá trưa một chút thì đã quay về. Trên tay là một bao lớn, đổ ra trước mặt hai người:

-Có phải thứ này không?

Hạ Tinh cũng từng nhìn thấy những thứ này trước đây tại Hạ gia trang. Nàng biết nó rất hiếm có. Thiếu gia mang về nhiều như vậy. Linh tính cho nàng biết, chuyện không đơn giản.Hạ Tinh ngẩng lên:

-Thiếu gia, người tìm thấy thứ này ở đâu vậy? Người…

Cơ thể hắn dường như chẳng có một tổn thương nào khác ngoài một vết rách nhỏ ở chéo áo. Công phu cao cường lắm. Lòng Thủy Tú thì khấp khởi trong khi Hạ Tinh giật mình thon thót. Có một vết dao kiếm trên tay của thiếu gia. Hắn cũng có máu. Máu màu đen sẫm từ đó rỉ ra.

-Người bị thương à? Thiếu gia, người bị thương rồi.

Thương thế của cương thi không giống như người. Hạ Tinh cũng không biết băng bó có tác dụng gì không nữa. Hắn lẳng lặng nhìn nàng. Đôi mắt lạnh giá dường như có một chút âu yếm, thật dịu dàng.

-Những thứ đó quý giá lắm nên người ta không dễ dàng cho thiếu gia mang đi đâu –Hạ Tinh không tự chủ mà lên tiếng trách móc- Lần sau đừng có làm như vậy nữa. Khi bị dồn vào đường cùng, người ta đáng sợ lắm, thiếu gia có biết không?

Hạ Tinh không biết, để có số dược liệu đó hắn đã xông vào Bạch gia thôn ngay giữa ban ngày. Toàn bộ người trong Bạch gia thôn là 570 người, đã quá nửa chết trong tay hắn. Chỉ có một người bị hắn uống hết máu như bữa ăn trưa muộn, còn lại hơn hai trăm người, đa số là pháp sư cao tay ấn. Bọn họ làm sao có thể buông tha một mối nguy cơ.

Quy tắc giết người cuối cùng, không giết khi đã đủ thức ăn của nhóm cương thi thông minh đã bị hắn từ từ phá vỡ. Hắn không khát máu, không xem việc giết chóc làm trò tiêu khiển. Hắn chỉ giết người vì một con người khác mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi