MA ĐẠO TÌNH KIẾP (P1)

Dường như những từ đó không lắng xuống. Ánh mắt của Lam Hi Thần thấp thoáng quanh nhà họ, thanh thản dưới bầu trời đêm, và y nhận thấy hầu hết các đệ tử Cô Tô cũng làm như vậy. Tất cả đều nhìn như thể họ sẽ tìm thấy một cái gì đó â trong từng ngóc ngách của Vân Thâm. Đã có quá nhiều câu chuyện về việc làm của Ôn thị mỗi khi đến quấy rối các gia môn khác và yêu cầu như vậy. Những ai bất chấp tất cả đều gặp phải số phận tương tự; nhà của họ bị đốt thành tro và người ở đó bị tàn sát như loài động vật bé nhỏ. Lam Hi Thần không muốn nhìn thấy Cô Tô cũng như thế. Bao lâu nay, họ đã cư trú đây, cách xa phần còn lại của thế gian. Nơi này là nhà của họ và bây giờ bọn Ôn thị kia lại đòi lấy đi tất cả chỉ với một mệnh lệnh.

Nếu họ từ chối... Ôn thị sẽ không dừng lại ở bất cứ điều gì. Nếu họ chấp nhận...


Dù bằng cách nào đi nữa, kết quả cũng không tốt đẹp gì, bàn tay của Lam Hi Thần siết chặt Sóc Nguyệt, y cũng thấy Vong Cơ siết chặt nắm đấm, trừng mắt nhìn những kẻ thô lỗ đó. Khi quay sang phụ thân, Lam Hi Thần cảm thấy khuôn mặt ông thay đổi, từ bình thường chuyển sang lạnh lùng, và đôi mắt ông, cùng sắc thái với Vong Cơ, không, lạnh hơn nhiều so với sự ngạc nhiên của Lam Hi Thần.

Thanh Hành Quân trầm lãnh cất giọng, tuy giọng hơi nhỏ nhưng còn lớn hơn bất cứ lời nào mà Ôn Húc gào lên tối nay "Nếu đó là những gì ngươi muốn".

Ôn Húc nhếch mép "Đốt cháy Tàng Thư Các ngay, gọi tất cả môn sinh làm điều này đi".

Nhưng không một ai di chuyển.

Trong Tàng Thư Các có một gian phòng bí mật là Cấm Thư Thất, đó là nơi cất giấu những quyển sách cổ xưa và quý giá nhất của Cô Tô Lam thị. Hiểu biết mà họ không bao giờ thấu hết được lưu trữ trong chính căn phòng đó, được giữ như một cách duy trì truyền thống của Lam thị. Bí mật, văn thư, nhạc phổ... đã được gìn giữ cẩn thận qua bao thế hệ. Đốt cháy nó là điều không thể làm được.


Nắm đấm của Ôn Húc run rẩy "Vậy thì ta sẽ cho bất cứ kẻ nào không làm điều đó một bài học".

Tất cả mọi người nhìn vào vị gia chủ của họ, khuôn mặt của Thanh Hành Quân vẫn lạnh như một trận bão tuyết. Ông không di chuyển, cũng không nói gì. Chỉ cần nhìn chằm chằm vào cảnh đó cũng đủ khiến bất cứ ai rùng mình. Trong khoảnh khắc này, Ôn Húc như một mặt trời nóng rát và Thanh Hành Quân như một tảng băng trôi không tài nào bị lửa nóng làm tan chảy nổi. Những giây phút nghẹt thở trôi qua, trái tim Lam Hi Thần đập mạnh trong lồng ngực, y không biết phải làm gì, y ghét cả việc bản thân không biết nên làm gì.

Giọng nói của Ôn Húc như vang khắp Vân Thâm "Làm đi".

Dần dần, các môn sinh di chuyển. Họ tiến về phía ngọn đuốc mà nhóm người Ôn thị đang cầm, với bàn tay run rẩy, họ cầm đuốc tiến về phía Tàng Thư Các, những ngọn lửa bùng cháy và sáng hừng hực, sẵn sàng lan rộng.


"Không".

Tất cả dừng lại, như ngưng đọng. Lam Vong Cơ giữ đàn của mình, không hề nao núng ngay cả khi Ôn Húc quay lại đối mặt với y. Lam Hi Thần muốn hét lên và lôi đệ đệ đi, nhưng y biết Lam Vong Cơ quan tâm đến những cuốn sách đó đến mức nào, y biết Vân Thâm có ý nghĩa như thế nào với đệ ấy, chính y cũng vậy, và hơn hết Lam Vong Cơ rất bướng bỉnh.

Ôn Húc lạnh giọng "Đốt ngay cho ta".

Lam Vong Cơ lạnh lùng lặp lại "Không".

Ôn Húc cười khẩy, gã giơ tay và chỉ trong giây lát, người của gã lao về phía Lam Vong Cơ.

Lam Hi Thần nắm lấy thanh kiếm của mình. Âm thanh của đàn vang lên và người của Ôn thị đều ngã ngửa, run rẩy trước những đợt sóng âm lướt qua cơ thể. Bấy giờ y mới để ý, Lam Vong Cơ không cầm theo kiếm, chắc hẳn đã quá vội vã khi hay tin Ôn Húc đến, không biết rằng các sự kiện sẽ dẫn đến điều này. Một lần nữa, cổ cầm lặp lại và âm thanh loạng choạng hơn.
Sự kiên nhẫn đã quá giới hạn, Ôn Húc rút thanh kiếm của gã ra và phát ra một tiếng sét.

Lam Hi Thần hét lên "Vong Cơ".

Y nắm chặt Sóc Nguyệt và lao về phía trước, y thậm chí không rõ mình đang làm gì, nhưng họ chắc chắn sẽ bắt đầu một trận chiến với tình hình thế này.

Một bàn tay giữ lấy vai y. Lam Hi Thần xoay đầu nhìn lại, chỉ để thấy rằng đôi mắt của thúc phụ đang nhìn y đầy đau đớn.

Lam Khải Nhân nói, giọng run lên vì nghẹn ngào "Không cần kích động tạo ra những thương vong không cần thiết".

Tay Lam Hi Thần nắm chặt thanh kiếm của mình, đốt ngón tay chuyển sang trắng bệch. Vong Cơ có thể tự mình chăm sóc bản thân, y biết điều đó, nhưng y không thể ở yên trong tình huống này. Bàn tay trên vai y nặng nề và y không muốn làm gì hơn là rũ bỏ nó, chiến đấu cùng đệ đệ và buộc Ôn thị rời khỏi nhà họ. Y cảm thấy một cơn thịnh nộ rất hiếm trong y. Y muốn chiến đấu đến cùng.
Ôn Húc di chuyển, thời gian như đọng lại một lần nữa.

Lam Hi Thần kéo tay thúc phụ ra khỏi vai và lao về phía trước. Y nhìn thấy lưỡi kiếm của Ôn Húc nhắm về phía đệ đệ mình. Lam Vong Cơ sải những ngón tay trên cây đàn và tiếng vang của nó xé toạc trong không khí, đánh văng bất cứ tên Ôn thị nào đến gần. Ôn Húc không chùn bước, gã hét lên như một con thú và lao nhanh về phía trước.

Máu. Nhiều máu lắm.

Khung cảnh trước mắt y chìm xuống. Trong một khoảnh khắc, thời gian đóng băng và y đứng đó, không động đậy, ngay khi y nhìn thấy thanh kiếm của Ôn Húc chuyển hướng cắm sâu vào bụng phụ thân mình.

Lam Hi Thần hét lên, nước mắt trào ra dữ dội "Phụ thân" .

Ôn Húc vặn lưỡi kiếm sâu hơn rồi rút ra. Một dòng máu văng tung tóe trong không trung. Một số tên Ôn thị nắm lấy Lam Vong Cơ đang thất thần, bắt y quỳ xuống.
Nụ cười trên mặt Ôn Húc vô cùng ngạo nghễ. Gã gật đầu tỏ vẻ hài lòng với đám thủ hạ của mình và nhìn với niềm vui sướng khi bọn chúng đá, dẫm lên chân phải của Lam Vong Cơ. Lúc này trái tim Lam Hi Thần như muốn rơi khỏi lồng ngực, y bất chấp chạy về phía phụ thân và đệ đệ đang bị tra tấn. Ôn Húc nhìn y mà cao giọng quát đám tay sai "Người đâu, giữ hắn lại. Không được để hắn qua đây ".

Hai tên Ôn thị bắt lấy tay y, y cố vùng vẫy, chúng càng giữ chặt.

Ôn Húc bước đến trước mặt y, nhướn mày nói "Lam Hi Thần, không phải ta đã nói ngươi rồi sao ? Đừng nên chọc giận Thái dương Ôn thị. Đây là kết cục mà các ngươi phải nhận lấy ".

Lam Hi Thần hầu như không còn tâm trí để chú ý tới gã cũng như những tên Ôn thị đang giữ y lại, ngăn không cho y đến gần mặc cho sự vùng vẫy kịch liệt với tất cả sức mạnh của y lúc này. Y muốn tiếp cận gia đình của mình, y muốn đến gần phụ thân, muốn bảo vệ Vong Cơ.
Nhưng y bất lực. Những cánh tay càng siết chặt y. Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Ôn thị đã bao vây họ.

Một tiếng nứt giòn giã của xương cốt vang lên trong không khí. Lam Vong Cơ đã có gắng hết sức để không phát ra bất kỳ âm thanh nào nhưng Lam Hi Thần vẫn nghe thấy nó. Đệ đệ y thở hổn hển và ôm chân phải đã bị gãy, ho ra một ngụm máu trong khi Ôn Húc cất tiếng cười thỏa mãn.

Thanh Hành Quân yếu ớt nói, máu tươi trào ra từ miệng ông nhưng đôi mắt ông vẫn sắc lạnh nhìn lên Ôn Húc "Đốt nó đi. Đốt Tàng Thư Các đi, như các người muốn".

Mấy tên lính Ôn thị buông Lam Hi Thần ra, y không tiến về phía Tàng Thư Các, y chạy thẳng đến chỗ Vong Cơ và phụ thân, quỳ xuống trước mặt họ, run rẩy, loạng choạng. Đôi mắt y cảm thấy ẩm ướt, y thậm chí không biết mình đang khóc, trước mặt hai người y yêu thương nhất, không phải trước đám Ôn thị kia.
Ôn Húc nhìn chằm chằm một lúc rồi xoay lưng. Gã quay lại để xem các môn sinh Lam thị nối nhau đi về phía Tàng Thư Các, quăng từng ngọn đuốc vào đó, bước chân gã đạp lên xác những môn sinh Lam thị nằm dưới đất như thể đạp lên những con kiến. Trong vài giây, những ngọn đuốc được ném vào bên trong và màn đêm được thay thế bằng ánh sáng rực chói của đám lửa. Đám lửa bập bùng rồi lớn dần, cả nụ cười của Ôn Húc cũng vậy.

Lam Hi Thần không thể nhìn cảnh đó. Y ôm chặt lấy phụ thân mình và dò dẫm để cầm máu, mấy ngón tay run rẩy, trơn trợt khi máu chảy qua. Y cũng có thể nhìn thấy Lam Vong Cơ đang cố kéo mình về phía họ, vẫn thở hổn hển, mồ hôi chảy xuống trán, sắc mặt tái nhợt, trông như sắp chết vậy.

Không biết phải làm gì khác, Lam Hi Thần nhắm mắt lại và cảm nhận luồng linh lực trong cơ thể mình. Ngay cả trong lúc này, nó vẫn ấm áp và xoa dịu y, và y cố truyền nó sang người phụ thân.
Thanh Hành Quân chợt nắm lấy cổ áo y, kéo y xuống gần hơn, đủ gần để thì thầm những lời đứt quãng vào tai y "Không cần đâu. Phía sau ngôi nhà của mẹ con...đi theo lối đi đó... rời khỏi nơi này ngay.... con sẽ thấy hai môn sinh đang đợi ở đó... đem trân phổ Lam Gia... rời đi" .

Lam Hi Thần bật người lại, một ngàn câu hỏi muốn thốt ra trên khóe môi y.

"Đi mau".

"Nhưng còn người ?".

Ông nắm tay y "A Hoán, không sao đâu......Sẽ ổn cả thôi".

Môi dưới của Lam Hi Thần run rẩy. Y muốn tin vào ông, y ước mình có thể tin vào ông, ước mình có thể thấy họ bình phục sau chuyện này, phụ thân y vẫn sẽ ẩn dật sau khi khỏe lại. Y muốn được nhìn thấy tương lai nơi họ có thể là một gia đình trước khi nơi này bị đốt cháy thành tro bụi.

Lam Vong Cơ quay mặt đi chỗ khác, gò má ướt đẫm nước mắt.
"Đốt thêm một số nơi khác đi, để lại không có gì bị ảnh hưởng".

Giọng Ôn Húc vẫn văng vẳng bên tai, phụ thân lại mỉm cười nhìn y.

Nụ cười rất giống với mỗi lần họ gặp nhau, mọi khoảnh khắc thoáng qua trong suốt cuộc đời của Lam Hi Thần mà y thấy cha mình, nó kết thúc với trái tim đau nhói, hy vọng nhiều hơn.

Lam Hi Thần cúi đầu và gượng cười đáp lại. Y đứng dậy, giữ khuôn mặt của phụ thân trong trí nhớ của mình trước khi quay đi.

Y thậm chí không chú tâm đến bất cứ điều gì vào lúc này. Khung cảnh xung quanh y mờ đi cùng nhau trong một âm điệu đỏ, vàng, làn khói, và những tiếng nấc. Y bước đi một cách mù quáng khi tất cả người của Ôn thị tập trung lại như một bầy cừu, ném những ngọn đuốc trong tay và đốt cháy Vân Thâm Bất Tri Xứ. Y gần như phải cảm ơn làn khói. Thật khó để nhìn thấy nơi y đã từng lớn lên, hiện tại dần dần bị phá hủy. Chỉ trong một đêm.
Luồng khói bao phủ tất cả, che khuất y khỏi mọi con mắt của Ôn thị. Hay đúng hơn, tất cả đã quá bận rộn vào những ngọn lửa, chiêm ngưỡng sức cháy của nó, tươi sáng như thứ mà chúng tạo ra cho gia tộc, đối với chúng, không phải là cảnh mà chúng theo dõi cả ngôi nhà bị thiêu rụi, chỉ là vầng thái dương đang cháy sáng mà thôi, vầng thái dương của Kỳ Sơn Ôn thị.

Chúng không nhận thấy Lam Hi Thần đã biến mất. Y vội vã đến gian nhà của mẫu thân. Thật buồn cười khi cuối cùng y lại chạy nhanh như vậy trên con đường này, nhưng không giống như lúc y vẫn còn là một đứa trẻ, nắm tay và kéo Vong Cơ chạy đi trong sự hớn hở.

Ngôi nhà vẫn còn nguyên, đắm mình trong ánh trăng, tựa hồ rất an toàn khỏi đám lửa lúc nãy. Những bông hoa cương nhẫm màu tím lịm đung đưa trong gió, đầy sức sống vì vừa được tưới nước sáng nay, và Lam Hi Thần thầm mong chúng vẫn sẽ sống tươi tốt như thế này, vào sáng mai.
Nếu y bỏ qua mùi khó thì y cảm thấy mình vẫn là một đứa trẻ, đợi mẫu thân mở cửa và chào đón mình.

Nhưng điều đó là không thể. Y cố nuốt nước mắt, chạy qua ngôi nhà và đi theo con đường uốn khúc vào rừng. Ở đó, y thấy hai môn sinh đang đợi mình, cảnh giác khi nghe thấy tiếng bước chân và thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra đó là y.

Một người mở miệng nói "Trạch Vu Quân, Thanh Hành Quân ra lệnh cho chúng tôi giấu những quyển sách này và đưa nó cho người".

Người còn lại ôm một chồng sách đã được gói cẩn thận đem đến trước mặt Lam Hi Thần. Y đón nhận nó, ngây người.

Những cuốn sách. Y gần như đã quên mất chúng. Họ không thể nào bảo vệ toàn bộ những cuốn sách và thư tịch quý giá, nhưng nếu có thể giữ được một ít thì không phải sẽ tốt hơn là không còn thứ gì sao ?
Lam Hi Thần nhíu mày "Ông ấy đã biết điều này sẽ xảy ra ?".

Người thứ hai nói"Chúng tôi cũng không biết, Lam tông chủ đã ra lệnh cho chúng tôi thu thập những gì chúng tôi có thể và giấu chúng ngay khi nhìn thấy bọn Ôn thị đó đến ".

Y gật đầu " "Ta hiểu rồi. Ta sẽ bảo vệ chúng".

Phải, những quyển sách này có thể là ánh sáng, những điều quan trọng của Cô Tô Lam thị có thể nằm trong đây.

"Đa tạ các ngươi đã---".

Câu nói bị cắt ngang ngay khi y nghe thấy tiếng xào xạc. Lam Hi Thần quay lại đúng lúc để né tránh thanh kiếm nhắm thẳng vào cổ y.

Nắm lấy Sóc Nguyệt, y lùi lại và thấy nhóm sáu tên lính Ôn thị đang tiến về phía họ. Chúng không lãng phí bất cứ điều gì, bất cứ lúc nào. Tất cả tập trung vào Lam Hi Thần và chiếc túi trên tay.

Cơ thể của Lam Hi Thần tự động di chuyển. Y chặn mọi lưỡi kiếm cố gắng chém vào y, mệnh lệnh cuối cùng của phụ thân vang lên trong đầu. Y không thể thấu hiểu ông như thể y hiểu được Vong Cơ, nhưng y biết, ông mong y sẽ tiếp tục sống với ý chí của mình.
Có lẽ chính cảm xúc của y đã thúc đẩy y, có lẽ đây là thực tế mà y chưa bao giờ cảm thấy oán giận mạnh mẽ như thế này trước đây. Cơ thể y tự di chuyển và y cố chống lại mấy tên Ôn thị đang lao vào mình.

Nhưng cơ thể y đã quá mệt mỏi, bồn chồn. Nó đã không đủ năng lượng để kịp phản ứng với bất cứ điều gì, cho đến khi lưỡi kiếm đâm xuyên qua vai y.

Không được phép phiền nhiễu. Lam Hi Thần đã thất bại trong việc tuân theo các quy tắc. Y đã không chú tâm cho đến khi lơ là và bị đâm một nhát vào vai. Cơn đau bùng phát. Máu thấm ướt áo choàng trắng tinh của y, rơi vài giọt xuống sàn rừng.

"Trạch Vu Quân".

Một sự phân tâm khác, hai môn sinh đã bị đâm vào ngực ngay khi họ hét lên khi thấy y bị thương.

Lam Hi Thần nghiến răng và thu thập linh lực, cảm nhận tất cả cảm xúc bên trong mình. Ngọn lửa mà xanh bao trùm lấy cơ thể y, bùng cháy, như một lời nhắc nhở lạnh lùng về những gì y đã mất hôm nay. Nó nổ tung và những luồng ánh sáng lao về phía Ôn thị. Chúng bị tấn công, đập mạnh người vào cây cối xung quanh, rêи ɾỉ.
Y không ngần ngại, rút Sóc Nguyệt ra và gϊếŧ sạch đám Ôn thị đó. Y đáng ra sẽ không làm vậy, nếu không nghĩ đến cảnh chúng sẽ theo sau và lôi y về Vân Thâm một lần nữa.

Rừng im lặng, âm thanh của tiếng đốt cháy vẫn vang vọng, không hề ngừng lại.

Lam Hi Thần đưa mắt nhìn về phía nhã gian của mẫu thân, mà y chỉ có thể nhìn thấy mái nhà từ khu rừng này. Y tự hỏi liệu linh hồn của bà có ở đó không, khi bà ghét sự phá hủy và phiền nhiễu. Và y lại tự hỏi liệu phụ thân y có sớm gặp được bà hay không ?

Lam Hi Thần quay đi, tay vẫn ôm chặt túi sách, cố phớt lờ cơn đau lan khắp cơ thể y với mỗi bước đi.

Y cố đi sâu vào rừng, khói đã bao quanh Vân Thâm Bất Tri Xứ. Lấn át cả âm thanh hơi thở run rẩy của chính mình, y nghe thấy tiếng khóc, tiếng đổ nát, tiếng cây cỏ bị đốt. Màn đêm chỉ mới bắt đầu không bao lâu, nhưng với Vân Thâm, nó đã kết thúc tất cả.
Sẽ không có câu chuyện nào nữa diễn ra sau đêm nay...

Lam Hi Thần cố lê từng bước chân. Mệt mỏi, đau đớn, căm phẫn. Nhưng lớn hơn là ý thức y đang dần mơ hồ, trong khi bên tai y vẫn vang lên tiếng gọi tên mình đều đều.

Tiếng gọi cứ thế vang vọng theo mỗi bước chân, xuyên suốt trong màn đêm lạnh buốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi