MA ĐẠO TÌNH KIẾP (P1)

Trời đã vào đêm, Thái thị sớm đã lên giường nghỉ ngơi, thấy Lam Hi Thần và Triệu Thanh tới thì không khỏi ngạc nhiên “Có chuyện gì mà không thể nói vào ban ngày? Bây giờ trời sắp mưa to như thế, A Cẩn thân thể vốn không khỏe, xảy ra chuyện gì thì các ngươi nói lão thân phải làm sao ăn nói với thái sư?”. Bởi vì Thái thị ngày trước cùng phụ thân của Tư Đồ Gia Cẩn liên kết với nhau để đưaHiên Viên Dự lên ngôi, cho nên ông ta đối với nhà Tư Đồ rất mực coi trọng. Mỗi khi diện kiến, Thái thị đều sẽ gọi y là "A Cẩn".

Lam Hi Thần thấy Triệu Thanh quỳ xuống thì cũng không thể không quỳ theo, Thái thị hơi cau mày “Đang yên đang lành, quỳ xuống làm gì? Tôn Nhược, mau lấy ghế lại đây!”.

Lam Hi Thần và Triệu Thanh cùng cất tiếng cảm tạ, trong lòng thì thầm suy nghĩ xem nên nói thế nào để vừa không làm Thái thị giận dữ quá lại vừa có thể thể hiện được tính nghiêm trọng của vấn đề. Triệu Thanh là người tinh tế nhất, sau khi nhận được ánh mắt cầu cạnh của y, đành nói “Thần thị đương đêm tới quấy rầy Thái thị là vì nghe thái y nói Ninh tần xảy ra vấn đề, mà Hoàng quý phi đang bận rộn việc hậu cung, Hoàng thượng lại bận việc nước, đều không thể cử thái y tốt nhất qua đó, cho nên thần thị chỉ đành tới đây bẩm việc này với Thái thị”.


Thái thị bất giác lộ vẻ không vui, suy nghĩ một chút rồi trầm giọng “Nếu thực sự chỉ có như vậy, hai đứa các con hà tất phải tới đây giữa trời đêm mưa gió như thế! Hẳn là nàng đã xảy ra chuyện lớn rồi phải không?”. Sau khi thấy cả hai ngần ngại gật đầu, trong mắt Thái thị lóe qua một tia sáng rực “Lão thân có nghe nói Ninh tần mất con dẫn đến thể trạng suy nhược nhưng mọi thứ cung ứng vẫn như thường, tại sao lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy?”.

Lam Hi Thần chỉ đành kể sơ qua chuyện vừa xảy ra trong ngày hôm nay, cố ý giấu việc Hiên Viên Dự đang ở chỗ Lâm Hà Uyên, chưa hay biết gì về tình hình hiện tại. Thái thị càng nghe càng thêm lộ ra vẻ lạnh lùng. Trong gian điện kế bên lúc này vẫn đang đun nồi thuốc mà Thái thị phải uống thường ngày, thuốc trong nồi sủi lên sùng sục, mùi thảo dược kèm theo hơi nóng lan tỏa khắp nơi. Giữa đêm mưa gió thế này, khung cảnh dường như rất ấm áp và yên tĩnh, thế nhưng khi nhìn thần sắc Thái thị, Lam Hi Thần lại không kìm được mà rùng mình một cái, lén đưa mắt ngó qua phía Triệu Thanh, thấy hắn cũng im bặt như ve sầu mùa đông, không hề nói năng gì.


Thái thị chợt cười lạnh "Lão thân chỉ là không muốn Hoàng đế phải rơi vào thế khó xử, vì vậy mới chẳng thèm phí công ra mặt giáo huấn cô ta. Ai biết được lão thân chỉ vì Hoàng đế nhịn cô ta một bước, cô ta liền cho rằng lão thân đã chết quách đi, bản thân mới thực sự là chủ nhân của hậu cung rồi sao?".

Sau đó trầm ngâm một chút rồi nói “Hoàng đế tuy không quyến luyến hậu cung nhưng cũng không đến nỗi mắt điếc tai ngơ, trước giờ  dù có bận việc nước thì cũng sẽ tạm thời buông xuống mà để tâm một chút, sao có thể làm thinh như vậy được?”.

Lam Hi Thần cúi gằm mặt, lại càng không dám nói gì. Thái thị đưa mắt nhìn y dò xét rồi bèn hỏi Triệu Thanh “A Cẩn e ngại Hoàng đế nhưng ngươi thì không, ngươi hãy nói đi!”.

Triệu Thanh đáp ngắn gọn “Đoan Hiền phi đã tới Châu Quang điện cầu kiến Hoàng thượng rồi!”.


Thái thị lập tức hiểu ra, bèn “hừ” một tiếng rất lạnh, quay sang nói với Tôn Nhược công công “Trước đây Lâm thị trông có vẻ là người ruột để ngoài da, lão thân còn cho rằng cô ta khẩu xà tâm phật, bây giờ rốt cuộc đã để lộ bộ mặt thật rồi, chẳng những khẩu xà mà tâm cũng thành lang sói. Đây là người vợ tốt mà năm đó Dự nhi đòi lập làm Hoàng hậu cho bằng được đó sao?”.

Tôn Nhược biết chủ đang giận, vội xoa dịu "Xin thái thị bảo trọng ngọc thể, không cần vì loại người kia mà hao tâm tổn khí. Hoàng thượng, chẳng qua là bị Lâm thị mê hoặc quá giỏi cho nên mới chưa nhìn ra bộ mặt đó của cô ta thôi".

Thái thị ra lệnh “Mau đỡ lão thân đứng dậy! Lão thân phải qua An Hạc cư xem thử”.

Vừa nghe Thái thị nói muốn đích thân đi, Lam Hi Thần liền vội vàng khuyên nhủ “Bên ngoài mưa to gió lớn, Thái thị còn chưa lành hẳn bệnh, thực sự không nên ra ngoài”.
Triệu Thanh cũng nói “Thái thị chỉ cần phái Tôn công công qua đó một chút là được rồi, chứ tự mình đi thế này lỡ như bị nhiễm phong hàn thì thực là nguy to”.

Thế nhưng Thái thị lại làm như không nghe thấy, kêu một tiểu cung nữ tới hầu hạ mình mặc quần áo rồi hờ hững nói “Nữ phi nam thị trong cung không thiếu, cũng không quan trọng nhưng chủ yếu lão thân tuyệt không cho phép xuất hiện thêm một ác phụ như Minh Huệ Hoàng hậu của tiên triều”.

Giọng ông ta nghe rất bình thản, nhưng trong sự bình thản đó lại toát ra một vẻ uy nghiêm khiến người ra không thể kháng cự.

Khi xa giá của Thái thị tới Hòa Hy cung, Hiên Viên Dự cũng vừa hay tới đó. Nhìn thấy Thái thị, hắn không khỏi cả kinh, vội vàng cười trừ, nói “Sao phụ thị lại tới đây? Trời đang mưa to thế này, chi bằng để nhi thần đưa phụ thị về cung trước” Thấy Lam Hi Thần cùng Triệu Thanh cũng đang ở bên, tuy có chút e ngại Thái thị nhưng hắn vẫn không kìm được hỏi “Hai ngươi cũng thật là, không thấy trời đang mưa gió hay sao? Đã không chịu ở yên trong cung mà còn kéo theo Thái thị tới đây, lỡ Thái thị có bề gì thì phải làm sao?”.
Triệu Thanh vội vàng khom người định trả lời nhưng Thái thị đã cười “Hoàng đế đã nhớ tới an nguy của lão già này, tại sao lại quên mất an nguy của những phi thị khác trước giờ tận tình hầu hạ ngươi, hiện tại cũng đang không được yên thân như thế? Tới lúc này, Hoàng đế mới phát hiện trong cung xảy ra chuyện, thế vừa rồi người ở đâu? Vì người nào hay việc nào mà quên mất cả nữ phi từng vì người mà hoài long thai?”.

Hiên Viên Dự bất giác nghẹn lời, đành gượng cười “Hôm nay là sinh thần của Hoàng quý phi, nhi thần qua thăm nàng ấy nên nhất thời quên mất việc khác, không hề biết Ninh tần lại đột nhiên không khỏe như vậy”.

Thái thị vẫn khẽ mỉm cười, thế nhưng trong nụ cười ấy lại có một tia giá lạnh “Hiện giờ các cung nữ thái giám trong cung ngày càng biết làm việc hơn rồi, xảy ra chuyện tày đình như vậy mà lại không biết đi bẩm báo với Hoàng thượng ngay”.
Cam Thảo sớm đã ra ngoài nghênh đón, thấy Thái thị nói vậy thì liền vội vàng thưa “Thái thị minh giám! Nô tỳ đã chạy tới Châu Quang điện mấy lần, từ việc xin đổi thái y cao tay nghề hơn cho tới chuyện tiểu chủ phát bệnh hôm nay mà đều chẳng thể diện kiến Hoàng thượng, ngay tới An Dật công công theo hầu Hoàng thượng nô tỳ cũng không có cách nào thông báo tin tức được”.

Thái thị hừ một tiếng, gằn giọng “Quả nhiên không khác với những gì mà lão thân biết. Việc lần này rốt cuộc là do người ở Châu Quang điện giấu trên lừa dưới hay là do Hoàng đế chẳng quan tâm gì tới An Hạc cư nhỏ bé bên trong Hòa Hy cung đây? Còn người nào đó, thân là chủ quản lục cung, phi thị xảy ra chuyện nhưng lại vờ như chẳng hay biết, đây chắc là không phải muốn phi thị chết dần chết mòn trong im lặng đi?”. Thái thị không cho Hiên Viên Dự biện bạch, lại nói tiếp “Hoàng đế tất nhiên là không có lỗi, lỗi là ở đám người bên cạnh. Đi truyền ý chỉ của lão thân, phạt toàn bộ người trong Châu Quang điện một năm bổng lộc, chép lễ tắc và Đạo Đức kinh ba trăm lần, lấy đó làm răn cho hậu cung”.
Tôn Nhược bên cạnh Thái thị lập tức xoay người rời đi, để lại Hiên Viên Dự lúng túng đứng đó, thấp giọng nói: “Phụ thị nói rất phải, chỉ là khi đó nhi thần muốn bồi bên cạnh Hoàng quý phi, do đó mới…....”.

Thái thị không thái độ gì, chỉ hờ hững nói “Vậy tính mạng của một phi thị vì Hoàng đế sinh dục nuôi nấng con cái tạo tương lai cho Đại Thành quan trọng hay là chuyện ở bên sủng phi của Hoàng đế trong ngày sinh thần quan trọng đây?”. Ánh mắt Thái thị trở nên hòa nhã, giọng nói cũng hiền từ như thường ngày “Bên ngoài mưa to, Hoàng đế và mọi người hãy theo lão thân vào trong rồi chúng ta nói chuyện tiếp”.

Hiên Viên Dự ngoan ngoãn vâng lời, bước tới đưa tay đỡ lấy Thái thị, Lam Hi Thần cùng Triệu Thanh và Lý Giao Nghi bước theo sau.

Trong An Hạc cư, bộ dạng Lục Xuyến Nhân lúc này đã rất tồi tệ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trông như hư thoát nằm bẹp trên giường, hai mắt đăm đăm dõi về nơi xa. Trong lúc mê man, nàng ta thỉnh thoảng lại khẽ gọi một tiếng “Hoàng thượng….....”.
Hiên Viên Dự kỳ thực không phải là không quan tâm tới người bên gối, lúc này cũng có chút lo lắng áy náy, bèn bước tới giường ngồi cạnh Lục Xuyến Nhân, gọi "Ninh tần, trẫm ở đây!”, kế đó liền quay sang quát hỏi một thái y đang đứng hầu bên cạnh "Ba tháng trước trẫm tới thăm rõ ràng vẫn bình thường, tại sao bây giờ lại như vậy?”.

Thái y cúi đầu thưa “Ninh tần tiểu chủ vốn tâm trạng u uất, cơ thể bị mắc chứng hạ hồng huyết*, thêm vào đó thuốc dùng không đủ tốt liền sốt mãi không thôi. Nếu cứ tiếp tục thế này, sợ là…....”.

*Hạ hồng huyết: bệnh giống như băng huyết chậm của phụ nữ sau khi sinh.

Hiên Viên Dự thoáng lộ vẻ tức giận “Hồ đồ! Trẫm không phải đã nói đem thật nhiều thuốc bổ tới bồi cho Ninh tần dùng rồi sao?”.

Thái y lúng túng đáp "Việc đó..... việc đó hạ thần không biết. Hạ thần vốn là thái y chẩn mạch cho Hiền phi nương nương, hôm nay tới khám liền nhận tin phải tới đây bắt mạch giúp Ninh tần tiểu chủ".
Hiên Viên Dự quay qua hỏi Cam Thảo "Ngươi giải thích rõ ràng cho trẫm".

Cam Thảo vội đáp "Hồi Hoàng thượng, đúng là Hoàng thượng có ban vật bổ quý hiếm cho tiểu chủ, nhưng không hiểu sao mỗi lần nô tỳ tới Thái y viện, thuốc nhận được chỉ là mấy liều an thần gì đó mà thôi".

Thái thị nhắm nghiền mắt, nhạt giọng "Có thời gian ở đây tra hỏi, chi bằng đi điều tra xem là kẻ nào lại độc địa chặn đường sống của Ninh tần. Hoàng đế nhớ phải tra thật rõ, nghe thật kỹ, chớ có sơ sài mà bỏ qua. Trong cung này đã có bốn mạng người vì ngươi mà ra đi rồi đó".

Hiên Viên Dự vội cúi đầu "Nhi thần đã hiểu".

Trong lúc Hiên Viên Dự trả lời, Lục Xuyến Nhân nhăn khuôn mặt thanh tú lại vì đau đớn, thấp giọng khẽ gọi “Hoàng thượng…”.

Lý Giao Nghi đưa tay tới đặt lên trán nàng ta xem thử, bất giác kinh hãi kêu lên “Sao lại nóng thế này?”.
Thái y đáp "Ninh tần tiểu chủ sau khi sảy thai, cơ thể khí huyết không thông cho không thể tùy tiện dùng thuốc bừa bãi. Mà lúc nãy vi thần bắt mạch liền thấy mấy loại thuốc tầm thường kia tiểu chủ đã dùng trong thời gian dài, làm cho bệnh tính càng thêm nặng. Hơn nữa thân thể tiểu chủ vốn yếu đuối, cho uống thuốc vào liền nôn ra ngay, căn bản không thể nuốt được thứ gì”.

Thái thị khẽ thỏ dài "Lại thêm một số phận đáng thương khác".

Hiên Viên Dự hơi trầm ngâm, thoáng lộ vẻ không nỡ nhưng rất nhanh sau đó đã hỏi "Còn cứu được không?".

Thái y do dự một lúc liền chậm rãi lắc đầu. Một cái lắc đầu rất nhẹ, nhưng Lam Hi Thần đứng bên cạnh nghe mà không kìm được rùng mình, một cảm giác lạnh băng dâng trào từ nơi xương tủy. Lý Giao Nghi bi thương, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất. Triệu Thanh mặt đầy vẻ thẫn thờ, giấu mình vào sau lưng Lý Giao Nghi mà im lặng.
Sau một hồi lâu, vẻ mỏi mệt trên mặt Thái thị càng lúc càng rõ nét. Triệu Thanh đỡ lấy ông ta, dịu giọng khuyên nhủ “Thái thị nên về Thọ Kỳ cung nghỉ ngơi trước, bên này có tin tức gì thần thị sẽ lập tức sai người tới bẩm báo”.

Thái thị sức khỏe vốn không tốt, nghe vậy bèn nói “Cũng được!”, rồi ngoảnh đầu dặn dò Hiên Viên Dự “Hoàng đế hãy ở lại đây với Ninh tần cho hết đêm nay đi. Nhỡ xảy ra điều bất trắc, đây cũng là lần cuối cùng Hoàng đế được thấy mặt nàng ta”.

Lời này rất đỗi thê lương, Lam Hi Thần nghe mà thầm cảm thấy chua xót. Hiên Viên Dự tất nhiên không có phản bác mà cúi đầu đồng ý ngay. Thái thị lo cho thân thể của Tư Đồ Gia Cẩn, liền bảo về nghỉ ngơi trước, kêu Lý Giao Nghi ở lại bầu bạn với Hiên Viên Dự và coi sóc Lục Xuyến Nhân.
Lam Hi Thần quay về Nhu Thường điện, Thúy Quả và Tiểu An bước tới hầu hạ y thay quần áo sạch, lại bưng tới một bát nước gừng nóng hổi. Thúy Quả thấy mặt y đầy vẻ thương cảm, liền lo lắng hỏi “Lệnh chủ sao thế?”.

Lam Hi Thần lắc đầu rối phất tay ý bản nàng cùng Tiểu An lui ra, sau đó đưa tay chống cằm, uể oải nhắm mắt, một tay thì bưng bát nước gừng kia lên uống. Ngậm ngụm nước gừng vừa cay vừa ngọt trong miệng, cơn mỏi mệt trong người bất giác đã tan đi nhiều. Bất chợt y hỏi Tư Đồ Gia Cẩn "Ngươi biết không, ban nãy, ta thật sự thấy thương xót cho Lục thị kia. Mạng người ở đây, thật là dễ mất, mà lại là mất đi ít ai hoặc chẳng ai thương tiếc".

Tư Đồ Gia Cẩn hờ hững nói “Dĩ nhiên! Không có ai ngoại lệ, bởi nơi này là chốn hậu cung. Ngươi cứ nghĩ tới tình cảnh năm xưa của tỷ tỷ ta thì sẽ rõ thôi”.
Suốt buổi đêm mưa gió bập bùng, Lam Hi Thần nằm ngủ mà không cách nào yên giấc, khi giật mình trở dậy thì trời đã sáng, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc thê lương, kèm theo đó là một âm thanh hô lớn "Ninh tần qua đời rồi!".

Vậy là cuối cùng, như lời Thái thị đã nói, đêm qua là đêm cuối cùng Hiên Viên Dự có thể thấy mặt nàng ta. Rồi y chợt cả kinh mà nghĩ, nếu sau này bản thân cũng xảy bất trắc, ít nhất là trong Mộng cảnh này, liệu hóa thân kia của Nhiếp Minh Quyết có thể ở bên mình cho đến giây phút cuối cùng hay không?

Lục Xuyến Nhân có công hoài long thai, tuy không được sinh ra nhưng Hoàng đế niệm tình tận tâm hầu hạ, truy phong Lục thị làm Ninh Yên quý tần, ngoài ra còn được phá lệ táng theo đầy đủ nghi thức của một Phi vị tam phẩm.

Trải qua một đêm giông tố, toàn bộ Phượng Nghi cung trên dưới đều là một màu ảm đạm không kém lễ tang của Lục thị ở Hòa Lăng. Thái thị đã nói là phạt toàn bộ Châu Quang điện, Lâm Hà Uyên đương nhiên cũng không tránh được. Đáng cười thay cho cô ta, lúc ban ngày còn được Hoàng đế yêu thương, vậy mà mới đêm đến đã bị Thái thị trách phạt nặng nề. Chuyện này đã khiến Lâm thị đối với toàn bộ hậu cung mặt mũi đã không còn chỗ nào mà để cho vừa, liên tiếp mấy ngày phải miễn thỉnh an cho các phi thị.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi