MA ĐẠO TÌNH KIẾP (P1)

Đúng như lời của Lý Giao Nghi cảnh báo. Lâm Hà Uyên sẽ mượn người khác hoặc chính tay hãm hại. Cụ thể là sáng hôm nay Lam Hi Thần dắt Hiên Viên Khản ra Uyển Phương viên đi dạo. Hiên Viên Khản trẻ con thích chơi đùa, muốn bắt cho bằng được con thúy điểu đem tặng y nên chạy rất nhanh sau núi giả, Lam Hi Thần lo lắng liền đi theo sau, không ngờ lúc vừa muốn đưa tay bắt lấy đứa trẻ, chân không cẩn thẩn trượt trên thảm cỏ, đầu vì thế mà ngã đập xuống nền đất sỏi. Cũng may sỏi đó đều đã qua mài giũa mới đem đi lót cảnh, bề mặt trơn nhẵn mới không khiến vết thương nghiêm trọng. Lam Hi Thần ban đầu chỉ tưởng mình không cẩn thận mới té ngã. Nhưng hoàng cung luôn có ám vệ giám sát, Hiên Viên Dự từ chỗ ám vệ mới rõ là Lâm Hà Uyên đã bôi một lớp dầu trên nền cỏ, sau đó huấn luyện một con thúy điểu thu hút Hiên Viên Khản, tất nhiên cô ta đã dự đoán Lam Hi Thần chắc chắn sẽ đuổi theo nên mới bôi dầu đúng ngay vị trí dễ sẩy chân nhất.


Hiên Viên Dự không vui "Hoàng quý phi ghen tuông không phải lần đầu. Theo trẫm biết, thái độ nàng ấy đối với Hoán nhi chưa bao giờ tốt. Mười năm trước nàng ấy đâu đến mức như vậy chứ? Lần này thật sự quá mức cho phép rồi".

Lam Hi Thần khẽ thở dài "Hoàng thượng, chuyện này không có chứng cứ xác thực, vẫn là nên bỏ qua". Y tất nhiên sẽ nhẫn nhịn Lâm thị, nhưng không phải vì sợ, mà là đang muốn chìaw cho cô ta một con đường lui. Dừng một chút, y nói thêm "Hơn mười năm, tâm tính vẫn còn như thuở ban sơ, hậu cung này được mấy ai như thế?".

Hiên Viên Dự chớp mắt, cười như không cười "Tâm tính vẫn còn như thuở ban sơ.... Hoán nhi nói phải, hậu cung nào được mấy ai như thế? Triều đình cũng không. Hoàng quý phi cũng không. Trẫm, lại càng không." Bất chợt hắn ôm chặt lấy bờ vai của Lam Hi Thần, thủ thỉ "May mắn, bên cạnh trẫm vẫn có người như thế. Hoán nhi, sau này trẫm liền hảo hảo đối với ngươi thật tốt".


Lam Hi Thần không đáp. Thay vì vui vẻ, chẳng hiểu sao chỉ âm thầm nhớ lại lời đồn nhiều năm về trước, khi vị đế vương ấy còn rất trẻ. Quay vòng trong triều chính ngổn ngang, chưa thể hoàn toàn giấu được vui buồn, ấu trĩ đến nỗi lặng lẽ giữ thân vì người con gái mình yêu, để chỉ người con gái ấy có thể sinh trưởng tử.

Những ngày tháng ấy đã rất xa. Xa đến nỗi có lẽ chẳng mấy ai nghĩ từng tồn tại. Theo từng bước của đường đời, mỗi người đều sẽ bỏ lại những thứ họ cho là "gánh nặng". Kẻ có thể bước đi xa nhất, đồng thời cũng bỏ lại sau lưng nhiều nhất, có lẽ chính là vị đế vương một tay hô phong hoán vũ này.

Một năm sau, khiến cả hậu cung không ngờ tới chính là Điềm Lương thần được sắc phong làm Hoàng vinh thần đứng đầu Đông khu, ngang hàng với Hoàng quý phi ở Tây khi, chuyển đến Chiêu Dương cung, cùng Lâm thị san sẻ sự vụ lục cung. Đây chính là cái phá lệ duy nhất khi Đại Thành khai quốc và lần thứ hai vào năm Long Thụy.


Người người đều nói hoàng đế muốn lập Hoàng quý phi làm Hoàng hậu. Mười năm trước, có lẽ điều ấy đúng. Thế nhưng hoàng đế của hôm nay, dù yêu thích một người đến thế nào cũng sẽ không bao giờ cho người ấy tất cả những thứ người ấy muốn. Triều thần cũng vậy, cung phi cũng vậy, đều chỉ có thể vây quanh dưới chân hoàng đế, dốc lòng dốc sức vì người, chờ người ban phát ân huệ từng chút, từng chút một. Tất nhiên, như nước giữa sa mạc, ngoại lệ của hoàng đế chỉ có một ngón tay duy nhất, ít đến mức không cần phải đếm.

"A Cẩn ngươi xem, lúc trước không nghe lời nhị ca thì bây giờ đâu có được vinh quang như vậy?".

Tư Đồ Gia Thành vuốt ve thánh chỉ óng ánh sắc vàng trên tay, bày ra vẻ mặt vô cùng suиɠ sướиɠ.

Lam Hi Thần mệt mỏi xoa đầu. Thầm nghĩ người ca ca như thế này may mắn là chính mình không có. Chỉ là trước mắt thật đáng ngại, Hiên Viên Dự tự ý làm thế này, cũng không biết kích động Lâm Hà Uyên hướng y phát hỏa đến mức nào nữa.
Tư Đồ Gia Thành thấy y không cao hứng như vậy liền tặc lưỡi "A Cẩn, ngươi còn không vui cái gì nữa? Hiện tại vinh sủng ngươi không ai sánh kịp, lại còn nhận nuôi tứ hoàng tử, nè, nếu lỡ sau này Hoàng thượng nhắm trúng đứa nhỏ vào trữ vị, không phải tương lai ngươi sẽ càng tươi sáng hơn sao? Lúc trước Thái thị thật là sáng suốt khi đã chọn cho ngươi cái phong hiệu "Điềm" nha. Quả nhiên rất là tốt lành".

Lam Hi Thần hờ hững nói "Nhị ca đừng nói nữa, mấy lời này mà truyền ra ngoài thì sẽ rắc rối lắm đó".

Tư Đồ Gia Thành đang chuẩn bị phản bác thì Thúy Quả bưng vào một cái mâm, trên mâm có hai cái bát chè còn nóng hổi. Nàng tươi cười "Lệnh chủ, đại nhân, chè đậu xanh ngân nhĩ vừa mới nấu xong rồi đây".

Tư Đồ Gia Thành hớn hở "Vừa hay bản nhân đang nóng bức trong người, có đậu xanh vào người liền sẽ thấy dễ chịu. Tới tới tới, đưa cho bản đại nhân một bát".
Lam Hi Thần gật đầu nhận lấy một bát từ tay nàng "Ngươi kêu nhũ mẫu mang Khản nhi đến đây, để ta bồi nó ăn cùng".

Thúy Quả cười tủm tỉm "Lệnh chủ lo tứ điện hạ không có phần à? Không sao không sao, nô tỳ nấu dưới bếp nhiều lắm, để lát nữa bưng qua Tây thất cho điện hạ cũng được mà".

Lam Hi Thần lắc lắc đầu "Không cần đâu, ta muốn để đứa nhỏ cùng ăn cho vui".

Thúy Quả trêu chọc "Lệnh chủ thật là yêu thương tứ hoàng tử, rất ra dáng một phụ thị nha".

Nói xong liền chạy tít đi. Lam Hi Thần cũng lười bắt tội nàng, đợi nàng mang Hiên Viên Khản đến chỉ lo vừa ăn vừa đúc đứa nhỏ.

Ước chừng được nửa chén, Lam Hi Thần sợ Hiên Viên Khàn bị ngọt gắt cổ cho nên muốn cho bé uống một ngụm trà, nào ngờ vừa đưa tới miệng, nhũ mẫu liền lập tức can ngăn "Hoàng vinh thần lệnh chủ, đừng cho điện hạ uống trà. Kể cả lệnh chủ và Thừa tướng đại nhân cũng đừng uống".
Lam Hi Thần khó hiểu "Tại sao vậy?".

Tư Đồ Gia Thành hoài nghi "Chẳng lẽ trong trà có độc".

Nhũ mẫu là một phụ nhân đã lớn tuổi, cuống cuồng giải thích "Dạ thưa không phải như vậy. Là do mọi người vừa mới ăn vật có đậu xanh xong, không thể đụng tới trà được. Nếu không sẽ hóa độc chết".

Thúy Quả xanh mặt "Hóa độc?".

Lam Hi Thần cũng có biết qua một chút y thuật, nghe vậy liền sinh nghi "Chẳng lẽ đậu xanh và trà là hai món tương khắc?".

Nhũ mẫu nói "Lệnh chủ nhuệ trí. Nô tỳ cái này cũng chỉ nghe người bà con trước đây làm phụ bếp trong cung kể qua. Đậu xanh tính hàn, thường uống vào làm mát người, thông máu huyết. Trà lại tính nhiệt, làm ấm người. Một hàn một nhiệt cùng tiếp xúc sẽ dẫn đến máu trong người rối loạn, nhẹ thì kinh mạch tắc nghẽn, nặng thì phát huyết mà chết. Điều này vô cùng nguy hiểm, nhất là đối với phụ nữ có thai. Cho nên hai thứ này thường là dùng cách nhau một canh giờ. Bởi vì nó chỉ có trong dân gian, thông dụng cho phụ nữ trong nhà để dưỡng thai, cộng thêm bình thường các quán nước đều không nấu bán đậu xanh và trà chung một lúc nên hiếm ai biết được".
Lam Hi Thần thở phào một hơi, khẽ xoa lưng Hiên Viên Khản "Cũng may vừa rồi có nhũ mẫu ngươi ngăn kịp thời".

Tư Đồ Gia Thành nhíu mày "Nhũ mẫu, vừa nãy bà mới nói.... đậu xanh và trà không dùng cùng lúc, và không dùng cho thai phụ?".

Nhũ mẫu gật đầu "Dạ đúng, ở thôn quê nô tỳ đã có nhiều trường hợp cả mẹ lẫn con đều vong mạng do sơ xuất trong việc ăn uống này rồi. Nô tỳ còn nghe nói có những nhà giàu có thê thiếp vì tranh sủng mà dùng cách này hãm hại những người có thai”. Đoạn bà ta cười gượng, nói tiếp “Những việc này thực là bẩn thỉu lắm, nô tỳ đáng lẽ không nên nói ra mới phải”.

Tư Đồ Gia Thành lại hỏi "Thế còn người bà con kia của ngươi, có nói là từng làm bếp trong cung. Vậy lúc đó tới giờ đã là bao nhiêu năm?".

Nhũ mẫu thành thật đáp "Bẩm thừa tướng, là tám năm".
Tư Đồ Gia Thành lẩm bẩm "Tám năm....".

Lam Hi Thần có linh cảm chuyện gì đó không tốt liền kêu nhũ mẫu đưa Hiên Viên Khản rời đi, sau mới hỏi "Nhị ca nghi ngờ chuyện gì à?".

Tư Đồ Gia Thành vuốt cằm, cười lạnh "Không phải nghi ngờ, mà là ta vừa nắm được một thông tin rất quan trọng".

Lam Hi Thần hồ nghi "Quan trọng? Lại là liên quan tới chuyện gì trong cung nữa đây?".

Tư Đồ Gia Thành cười đến suиɠ sướиɠ "A Cẩn ơi là A Cẩn, những ngày tháng tốt đẹp của ngươi ngày sau sẽ vì chuyện này mà tăng lên gấp bội. Còn ta, cuối cùng cũng chờ được ngày trả thù".

Thấy hắn thần thần bí bí, Lam Hi Thần đang muốn hỏi thêm rốt cuộc lại thôi.

Nửa tháng sau ngày tấn phong y làm chủ Đông khu, Hiên Viên Dự lại ra thêm chiếu chỉ, nói Hoàng quý phi Lâm thị sức khỏe không tốt, cần phải an tâm dưỡng bệnh, do vậy mọi sự vụ trong cung đều giao hết qua Chiêu Dương cung. Hậu cung từ ân sủng cho tới quyền lực đổi chủ xoay vần, biến hóa không lường, từ xưa tới nay vẫn luôn như vậy.
Tuy nhiên Lam Hi Thần ngại phiền phức, cũng khong quen nhìn một đám người trong đó có cả Triệu Thanh hướng mình quỳ gối, do vậy cứ năm ba hôm lại lấy cớ không khỏe, miễn cho bọn họ đi thỉnh an.

Một ngày nọ, Lam Hi Thần cùng Triệu Thanh nói chuyện phiếm. Nhắc đến việc này có hơn phân nửa là do cảm thấy không quen, Triệu Thanh vô cùng thú vị, nói "Miễn thỉnh anh chỉ vì thấy ngại. Suy nghĩ như thế này e là chỉ có mỗi Hoàng vinh thần ngươi là người đầu tiên”.

Lam Hi Thần cười trừ "Văn thần đừng trêu chọc ta nữa, thật ra ta làm vậy cũng vì né tránh hết mức có thể những người khong thích mình thôi. Tuy bọn họ không thích Lâm thị, nhưng lần này Hoàng thượng đối đãi hậu hĩnh quá mức, chỉ sợ mọi người đều nhìn không vừa mắt. Nếu sáng nào cũng phải đối diện với một đống ánh nhìn như dao, ta thật sự sợ mỗi đêm đều gặp ác mộng".
Triệu Thanh không tán đồng lắm "Vậy thì đã làm sao? Ngươi né tránh như vậy, về lâu về dài bên ngoài không khéo lại xì xầm bàn tán, nói ngươi thực chất chỉ có miếng mà không có tiếng đấy".

Lam Hi Thần định mở miệng nói mấy câu thì chợt có tiếng nói cất lên "Phụ hầu, mẹ ruột của con có phải là Đoan Hòa Đức phi không? Có phải nàng đã chết rồi không?". 

Giọng nói non nớt của tứ hoàng tử Hiên Viên Khản bất giác phá tan bầu không khí yên tĩnh trong điện Ngọc Chiếu điện.

Triệu Thanh biến sắc nhìn sang Lam Hi Thần. Sắc mặt y cũbg không giấu nổi hoang mang, vội hỏi "Khản nhi, chuyện này là ai nói với con?”. 

Hiên Viên Khản chạy đến trước mặt Lam Hi Thần, hai bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy hai chân của y, vừa nói vừa khóc "Phụ hầu, mẹ ruột của con chết rồi phải không? Phụ hầu chỉ là vì vinh sủng nên mới nhận nuôi con?”. 
Lam Hi Thần ngồi xổm xuống, ngang vai với Hiên Viên Khản "Mẹ ruột của con...... đúng, mẹ ruột của con không còn, nàng là bị bệnh mà qua đời. Còn nữa, phụ hầu nhận nuôi con là vì thương con, không pải vì vinh sủng gì cả". 

Hiên Viên Khản ba tuổi mà đã có thể kể lại mọi sự rõ ràng. Cái mũi nhỏ của thằng bé khóc đến đỏ cả lên "Nhưng mà có người nói với con là không phải. Người đó nói, mẹ ruột con là Đoan Hòa Đức phi vì phạm tội mà bị phụ hoàng ban chết, sau đó phụ hoàng mới đem con tới chỗ người, còn người thì vì phú quý mới nuôi con. Đây có phải là sự thật không?”.

Lam Hi Thần kinh hách "Con.....", y nhất thời cũng không biết nên nói cái gì. Bây giờ làm sao để giải thích với nó đây? Trẻ con một khi đã sinh nghi hoặc, giải thích phải hết sức cặn kẽ, nhưng là sự đa nghi sẽ vẫn còn theo mãi. Cổ họng y bỗng chốc trở nên nghẹn ứ.
Hiên Viên Khản thấy vậy thì càng thúc giục "Phụ hầu, người mau nói đi! Đây có phải là sự thật hay không? Mẹ ruột của con là chịu tội mà chết, phụ hầu thực chất không thương con có phải không?!”.

Lam Hi Thần nghẹn lời, trong đầu lúc này rối như tơ vò. Rốt cuộc là ai tàn nhẫn đến mức nói ra chuyện này với Hiên Viên Khản?

Triệu Thanh thấy y luống cuống, vội vàng gọi Hiên Viên Khản lại bên mình "Khản nhi, lại đây với Tĩnh phụ hầu nào, để phụ hầu giải thích cho con nghe có được không?".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi