MA ĐẠO TÌNH KIẾP (P1)

Phải chớp mắt những mấy lần, Lam Hi Thần mới dám ngẩn lên nhìn kỹ nam nhân đang đỡ mình, lại bị dung mạo đối phương khiến cho tròn xoe hai mắt.

Đó là một khuôn mặt anh tuấn đến mức đủ làm người ta nín thở khi nhìn vào. Ngũ quan góc cạnh đều rất rõ ràng. Phía trên đôi đồng tử màu nước trà ẩn chứa sự lợi hại là hàng lông mày la hán nồng đậm. Đáng chú ý nhất là hắn có điểm giống Đông Phương Trường Nguyệt ở đôi mắt chim tước nhỏ dài, còn có một chiếc sống mũi cực kỳ hoàn hảo. Nhưng vì được tô vẽ thêm một đôi môi mỏng, khiến cho gương mặt đó không chỉ đơn giản là băng cốt tuyết cách như Đông Phương Trường Nguyệt mà mười phần đều rặt biểu cảm tuyết sương phủ hàn kiếm, không dễ gì nở ra một nụ cười, cho dù có thì nụ cười ấy cũng sẽ chứa bảy phần sát khí ẩn hiện, một chút thân thiện cũng không có. Tựa như đối diện với người này, hoặc là ngươi phải đề cao cảnh giác, hoặc là ngươi phải bó gối chịu hàng, rất khó có thể ngang bằng với hắn. TSm màu minh hoàng lấp lánh, tóc dài đen bóng búi kim quang thẳng lên, thân hình cao lớn không sai lệch với Nhiếp Minh Quyết, quý khí không khác gì một bậc đế vương. À, có khi vượt xa cả bậc đế vương.


Nên nói sao nhỉ? Lam Hi Thần cho rằng nam nhân này đẹp thì đúng là rất đẹp, nhưng không phải đẹp theo kiểu mỹ nhân, mà loại này giống như là sắc bén tuấn lãng, tuy rất kinh hãi nhưng người ta lại nhịn không được muốn đến gần.

Nhưng là.... khuôn mặt này nhìn hơi quen mắt, chừng như trước đây đã gặp ở đâu rồi.

"Huynh trưởng có sao không?".

Tiếng gọi của Lam Vong Cơ khiến Lam Hi Thần giật mình bừng tỉnh, cũng không kịp hiểu đệ đệ với Nhiếp Hoài Tang theo sau nam nhân này đến từ bao giờ, chỉ nhận ra mình đang trong cảnh xấu hổ đến đỏ mặt, vội lắc đầu ý nói không sao với Lam Vong Cơ, lại cúi gằm mặt nói khẽ với nam nhân kia "Có....có....có thể thả ta xuống được không?".

Âm thanh phát ra rất nhỏ nhưng vì chung quanh đều tĩnh lặng khiến cho lời của Lam Hi Thần như tiếng chuông vọng ra xa. Lam Vong Cơ bước tới hai bước, có ý muốn đỡ Lam Hi Thần ra khỏi người kia, nhưng người kia hơi nhướn mi một cái, cũng không hiểu sao hắn lại thối lui một bước. Lam Hi Thần trông thấy mà có phần hãi. Xưa nay khiến Lam Vong Cơ dè dặt, trừ phụ thân họ ra thì chỉ có cơn giận dữ đến mức khủng khiếp của Nhiếp Minh Quyết, nam nhân này chỉ một cái nhướng mắt đã đáng sợ đến vậy rồi sao? Nhưng mà, không hiểu sao Ngụy Vô Tiện trông thấy cảnh đó, chẳng những không tức giận vì có người khinh xuất Lam Vong Cơ, ngược lại còn vuốt ngực, khẽ thở phào nhẹ nhõm.


"Làm ơn thả ta xuống! Ngươi không thấy mỏi tay đi?".

Lời nhắc nhở nửa thẹn nửa sợ lần nữa phát ra, nam nhân kia như bừng tỉnh, nhưng lại không hề vội vàng mà chỉ chậm rãi thả y từ trên tay hắn đứng xuống đất, không nói năng gì mà chỉ cau mày nhìn y chằm chằm, hơi liếc qua nhìn Lam Vong Cơ một chút, rồi lại nhìn y. Lam Hi Thần định lùi về phía sau với Ngụy Vô Tiện cho an toàn, nào ngờ mới được nửa bước chân, cổ tay đã bị hoàng y nam nhân bắt lấy. Y trối trân nhìn hắn. Lúc này hai người họ khuôn mặt không nói là quá sát, nhưng lại không hề xa đến một cánh tay, đối diện rất rõ, mà đầu mày người kia càng lúc càng tiến gần nhau. Mãi mới nghe hắn cất tiếng nửa chừng, lại có điểm ngập ngừng kéo dài đúng một chữ "Ngươi.....".

Lam Hi Thần bị hắn nhìn, trong lòng thập phần lo lắng, cũng không biết là bản thân có vô tình đắc tội gì hắn hay không thì con báo đen to lớn ở trên cây thình lình nhảy xuống, dọa cho y kinh hãi kêu thét một tiếng, vung khỏi tay hắn thối lui liên tục về sau. Nếu mà Lam Vong Cơ không nhanh đứng chắn phía trước, Lam Hi Thần nhất định không màng đoan chính mà ngã bệt ra đất la khóc vì sợ.


Ngụy Vô Tiện vội trấn an "Huynh trưởng đừng sợ, đó chỉ là một con báo thôi mà!".

Lam Hi Thần nắm chặt vạt áo của Lam Vong Cơ, gần như mếu máo "Nhưng.... nhưng..... nhưng mà nó cứ nhìn ta.... ngươi xem....xem nó đang nhe răng.... Ối!.... đừng.... đừng nhìn ta nữa....".

Nam Cung Nguyên Khang xua tay giậm chân nói với con báo "Ở đây cũng không có bọn quỷ Atula, ngươi nhe nanh múa vuốt làm gì? Thu lại! Mau thu lại! Bằng không ngươi sẽ dọa chết người mất!".

Con báo đen gầm gừ mấy tiếng xem chừng bất mãn, hoàng y nam nhân hơi nhướn mày, lạnh lùng quay sang gắt một tiếng "Hắc Dạ!", thế là con vật trưng ra vẻ miễn cưỡng lùi lại sau chân hắn. Hoàng y nam nhân nói với Lam Hi Thần "Lúc nãy là tọa kỵ của bản quân làm loạn, nhưng ngươi không cần phải sợ, nó chỉ đang cười làm quen với ngươi mà thôi".
Lam Hi Thần nhìn hàm răng con vật kia nhe ra, mà nó lại ngoan cố đứng ở khoảng cách gần với y, một bên mắt của nó hình như có một vết sẹo kéo dài từ chân màu đến gần sống mũi càng khiến nó nhìn đã hung dữ lại càng thêm hung dữ, thiếu chút nữa dọa y muốn ngất. Làm gì có con mãnh thú nào cười bằng cái kiểu dọa người đó đâu chứ?

Ngụy Vô Tiện cười trừ, lại thắc mắc quay sang hỏi nhỏ Lam Vong Cơ "Huynh trưởng sợ báo là thật ư? Ta còn tưởng lúc trước ngươi nói đùa".

Lam Vong Cơ đáp, nhưng mắt thì không thân thiện liếc sang Nhiếp Hoài Tang "Lẽ ra sẽ không đến mức ám ảnh, nếu không vì lúc nhỏ xả thân cứu bọn ta".

Nhiếp Hoài Tang không cùng Lam Vong Cơ đối diện mà chỉ bâng quơ nhìn đi chỗ khác, lẩm nhẩm "Cũng không hoàn toàn nằm ở ta chứ?".

Lam Vong Cơ chán ghét nhìn hắn một cái rồi quay sang trấn an Lam Hi Thần, bỗng nhiên mắt chuyển sang nhìn tới con báo đen kia. Con báo đen cũng trừng trừng nhìn hắn, chốc lát thì liếc sang Lam Hi Thần, rồi lại nhìn hoàng y nam tử kia gầm gừ như thể đang nói cái gì đó.
Hoàng y nam nhân thấy vậy thì hỏi "Giáng Vân tinh quân, ngươi đối với tọa kỵ của bản quân có gì hồ nghi sao?".

Lam Vong Cơ đáp "Không có ý gì, chỉ thấy nó có điểm quen mắt".

Hoàng y nam nhân "Ồ" một tiếng, lại hướng Lam Hi Thần "Vậy ngươi có nhìn thấy qua chưa?".

Lam Hi Thần kịch liệt né tránh nhìn hai chủ vật kia, lắc lắc đầu "Ta không nhớ gì hết! Vạn lần ngươi làm ơn đừng hỏi ta chuyện liên quan đến con vật đó. Ngươi đuổi nó đi có được không?".

Lúc này lại có tiếng Nhiếp Minh Quyết truyền đến "Chuyện gì mà ồn ào vậy?".

Mọi người quay qua cung tay "Đế quân".

Bích Điệp cũng theo đến, nàng ta trông thấy hoàng y nam tử kia thì vội phúc thân hành lễ "Thần nữ gặp qua Đông Phương Ma Quân".

Đông Phương Ma Quân?

Lam Hi Thần trố mắt, kéo kéo góc áo của Nam Cung Nguyên Khang "Hắn chính là Đông Phương Ma Quân ?".
Nam Cung Nguyên Khang gật đầu "Đúng vậy", lại che miệng nói nhỏ "Cơ mà ta không ngờ hắn sẽ đến đây. Thông thường ngoại trừ đôi ba lần Thiên Đình thiết tiệc thì hắn mới lộ diện, còn lại sự vụ đều giao hết cho Trường Nguyệt tỷ kể cả mấy việc xuất quân chinh chiến. Lúc trước ở Huyết Sát Vực nghe nói hắn cũng là tính toán cho Ma tộc mới dẫn Tứ Thánh Thú tới, rốt cuộc thời điểm Thánh đế đăng vị về sau đều ẩn mình. Nhưng mà hiện tại.......Ta hội cảm thấy có gì đó không ổn! Hi Thần, ngươi nên cẩn trọng tiếp xúc với hắn thì hơn".

Lam Hi Thần đang định hỏi tại sao thì Nam Cung Nguyên Khang đã cùng người kia chào hỏi, y chẳng tiện lôi kéo hỏi han. Mặt khác lại nhìn đi người kia lần nữa. Vậy ra hoàng y nam nhân này chính là Đông Phương Trường Nhật danh chấn Lục giới, đứng đầu tứ quân Ma tộc, vương huynh của Đông Phương Trường Nguyệt. Thảo nào trên khuôn mặt lại có những hai nét tương đồng mãnh liệt với nàng ta đến vậy, chính là huynh muội ruột còn gì?
Đông Phương Trường Nhật không có nhìn tới Bích Điệp, cũng không nói năng mà chỉ lạnh lùng phất tay, ra dấu "Miễn lễ".

Nhiếp Minh Quyết mặt khắc kỷ không cảm xúc, ung dung nói "Hóa ra ngươi đây là Đông Phương Ma Quân, hôm nay bản quân mới biết mặt, có tính là muộn không?".

Đông Phương Trường Nhật chỉ hơi nâng tay vòng lên, không khom người, nhàn nhạt đáp "Lúc trước Ma giới có việc bận cho nên không thể tới diện kiến Chính Chương Thánh đế, bản quân cũng đã phái vương muội đi thay rồi. Thiết nghĩ đế quân làm chủ Lục giới thì chắc hẳn là người biết quan sát trong ngoài, sẽ không chấp nhặt việc này với bản quân đâu chứ hả?".

Mọi người nghe đến cách hắn xưng hô thì trợn mắt nhìn nhau, đồng một suy nghĩ: Đông Phương Trường Nhật này thật là quá mức ngạo mạn!

Không hành lễ đúng mực đã đành, nói chuyện với Càn Khôn cộng chủ còn tự xưng là "bản quân". Ngay đến Ngọc đế Hạo Thiên làm vua ba cõi, khi nói chuyện với Nhiếp Minh Quyết còn phải xưng "ta" chứ không xưng "trẫm" để hạ mình xuống một bậc cho hợp lễ thì Đông Phương Trường Nhật lại ngông nghênh xưng "bản quân" không chút kiêng nể. Này thật là coi trời chỉ bằng hạt cát chứ không bằng được cái vung!
Nhưng ngẫm lại, hắn ngông nghênh như vậy cũng không hẳn là không có lý do.

Lam Hi Thần chợt nhớ trước đây Bắc Đường Lạc Vi từng đề cập, vị Ma quân này bản lĩnh thượng thừa, cho nên tính tình cũng cực kỳ kiêu hãnh. Không kiêng nể ai, cũng không cho phép bất kỳ ai dám không kiêng nể mình, đến cả tứ vị Thánh Nhân còn cẩn trọng hắn năm phần thì Ngọc đế cũng chỉ nhận ngang vai hắn, cho nên khắp các giới đều rất khiếp sợ uy danh của vị Đông Phương Ma Quân này. Riêng mỗi việc đặt ra quy định sắc phục của tộc nhân thôi là đã đủ thấy tính cách người này như thế nào. Màu minh hoàng, ngoại trừ nhân gian hoàng đế được trời ban ra, đứng trên cai quản các thần các tiên cũng chỉ có Ngọc đế cùng Vương Mẫu mới có quyền mặc, nhưng Đông Phương Trường Nhật lại thẳng thừng đề xướng vận phục, chứng tỏ hắn muốn nói với toàn Lục giới một điều: trong Thiên Địa không có ai dám sánh ngang với Ngọc Hoàng Thượng đế cai quản Thiên - Địa - Nhân - Minh, nhưng Đông Phương Trường Nhật hắn chính là ngoại lệ, và cũng chỉ có hắn mới có tư cách đem Ma tộc phân cao thấp với Thần tộc, như một luật ngầm rằng "Thần chủ một cõi, Ma bá một phương".
Xem ra Nhiếp Minh Quyết muốn quản thúc kẻ này trong hàng ngũ sinh linh của Lục giới, chỉ sợ có bảy phần khó khăn!

Tình huống trước mắt chính là minh chứng!

Có điều, phải chăng Lam Hi Thần đã xem nhẹ vấn đề? Lợi hại. Từ này không chỉ dành cho mỗi Đông Phương Trường Nhật.

Như khi Nhiếp Minh Quyết nghe xong lời biện luận với lý do không mấy - thỏa - đáng kia, nếu ở kiếp trước thì sớm đã tức giận trách tội, mọi người cũng lấm lét phán đoán cảnh tượng tiếp theo sẽ là một màn dầu sôi lửa bỏng. Thế nhưng Nhiếp Minh Quyết chỉ hơi khêu khóe môi, cười như có như không "Chuyện cũng chẳng có gì to tát, cho nên bản quân đâu cần phải chấp nhặt. Nếu nói Tuệ Trang trưởng công chúa là nhận lệnh của Đông Phương Ma Quân đi thay, thì ngươi ý vị ra sao, nàng ta cũng truyền đạt giống như vậy. Cho nên bản quân có lời khen, nàng ta đã làm hết sức để thể hiện tâm ý của ngươi. Nàng kính trọng nghiêm cẩn với bản quân thì ngươi cũng không hề sai biệt, có đúng không?".
Đông Phương Trường Nhật nhìn chằm chằm Nhiếp Minh Quyết hồi lâu, sắc mặt cực kỳ không tốt, thế nhưng vẫn đạm mạc tiếp lời "Đế quân nghĩ vậy thì thật là khiến bản quân nhận được tiếng thơm, nhưng bản quân thật không biết sao để nói lời cảm tạ, nên mong hiện tại đế quân vẫn là rộng lượng không có làm khó kẻ thần tử".

Nhiếp Minh Quyết khẽ lắc đầu, giọng tuy bình thản nhưng lại sắc như kiếm "Không sao! Chuyện này cũng đâu đáng để cảm tạ? Có điều, bản quân là Hỗn Nguyên Thánh nhân, ngươi cũng là Tối Thượng Ma nhân, còn phải xem tạo hóa có quan trọng hai chữ "cảm tạ" của ngươi hay không nữa, nhất là chuyện liên quan đến Ma tộc và Thần tộc, lỡ có một ngày một trong hai bên các ngươi phá vỡ hiệp ước, bản quân không thể không ra mặt".

Đáy mắt Đông Phương Trường Nhật càng ngày càng tối lại "Thế thì bản quân sẽ cố quản Ma tộc, không để phiền tới ngày đó cho đế quân. Ngươi bận trăm công nghìn việc, bản quân há lại tạo thêm rắc rối?".
Nhiếp Minh Quyết hơi ngước cằm lên cao, điềm nhiên đáp lại "Vậy thì tốt! Ma quân nhớ phải ra sức quản, nếu không khi đó bản quân phải việc thì khó lòng mà giúp được ngươi, lúc ấy, bản quân mới là không biết sao để nhận hai tiếng "cảm ơn" của Đông Phương Ma quân tiếng tăm lừng lẫy". Dứt lời liền cùng Đông Phương Trường Nhật nhìn một cách ẩn ý, giống như đang dùng uy lực đe dọa lẫn nhau.

Hai nam nhân đó, đứng đối diện với nhau, đều làm cho người ta không dọa mà sợ. Nếu Nhiếp Minh Quyết là cội tuyết tùng sừng sững, sẵn sàng thách thức mọi phong ba thì Đông Phương Trường Nhật cũng không hề kém cạnh, hắn chính là gốc thông ngũ diệp hiên ngang, vươn thẳng lên đe dọa ngược lại bão táp. Điểm chung của cả hai chính là có đặc tính đáng sợ của riêng mình, và cành lá cũng như tính cách của bọn họ: cường ngạnh, sắc bén và khó nắm bắt. Cho nên, nếu hai thân cây kia mà phân tranh lẫn nhau thì thật khó có thể nhìn ra thắng bại. Chỉ e đấu đến long trời lở đất, mặc may mới có kết quả.
Có lẽ là thấy tình hình không thích hợp, Lam Vong Cơ liền lên tiếng "Đế quân, chúng tiểu tiên phụ trợ Toàn Phong tinh quân phá vòng thứ nhất đã trở về, hắn cùng Chước Thủy tinh quân đang chờ báo cáo".

Bích Điệp cũng lên tiếng "Nếu đã vậy thì đại sự quan trọng, thần nữ thấy Đông Phương Ma Quân cũng đích thân tới, nhất định có điều muốn trao đổi với đế quân về trận đánh trước mắt. Hay là mọi người đều dời bước vào trong nghị sự, có được không?".

Đông Phương Trường Nhật chẳng buồn liếc mắt nhìn nàng ta một cái, lạnh nhạt hỏi "Thần tộc cũng thật biết tính toán, cử đến Thiên Nữ ngươi ra tận nơi tiền tuyến để lo liệu, chắc hẳn là cực khổ cho ngươi lắm?".

Bích Điệp khom người "Đông Phương Ma quân đề cao thần nữ rồi, đây là bổn phận của thần nữ, cho nên thần nữ nhất định không dám có sai phạm".
Đông Phương Trường Nhật đáy mắt liếc ngang "Thế thì cố mà lo cho tốt, những gì Thần tộc giao cho ngươi thì phải hết mực làm tròn bổn phận. Bằng không, kết cục của ngươi nếu có thể nhờ tới Chính Chương Thánh đế mở miệng thì mới tránh khỏi giống Long Kiết công chúa năm xưa. À, cũng có thể sẽ thê thảm hơn nàng ta không chừng".

Chẳng biết là nàng ta có thù hằn gì với hắn mà mỗi lời nói ra đều thập phần xem thường. Bích Điệp nghe hắn nói xong, thần sắc cứng đờ, gượng gạo nở một nụ cười "Thần nữ đã hiểu, tạ Đông Phương Ma quân chỉ dạy".

Lam Hi Thần nom nàng ta loay hoay tìm cách đáp đến phát tội, dù rằng thấy Nhiếp Minh Quyết thân thiết cùng nàng ta thì mình có điểm không vui, nhưng ai bảo y tốt tính làm gì, kết quả cũng là miễn cưỡng giúp nàng ta chữa thẹn, giả vờ hỏi Nam Cung Nguyên Khang để chuyển đổi không khí "Nếu Đông Phương ma quân tới thì trận đánh này không thể xem nhẹ, mọi người hẳn là đã tề tựu đông đủ? Nguyên Khang huynh, không biết Phách Xương công chúa cùng Đàm Triết thiếu quân có mặt không? Ta đã lâu rồi không có thấy bọn họ?".
Nam Cung Nguyên Khang còn chưa nói, Nhiếp Minh Quyết đã cắt ngang "Băng Di tinh quân, thế ngươi đã luyện xong bộ kiếm pháp bản quân giao chưa?".

Lam Hi Thần đơ mất vài giây, sau đó cười trừ lắc đầu, chọc cho Nhiếp Minh Quyết không vui thấy rõ, hắn cao giọng "Vậy nếu ngươi muốn uống trà tán gẫu thì trở về Nhân giới đi, nơi này không có chỗ cho người rãnh rỗi".

Lam Hi Thần im bặt, bất mãn len lén nhìn hắn.

Gì chứ? Ta mới không phải kẻ rãnh rỗi! Ta là bất đắc dĩ làm người tốt, lúc này vì muốn nói giúp cho người ngươi để mắt, ngươi không thương tình thì thôi, cớ sao còn trách ngược lại ta?

Nhiếp Minh Quyết quay qua phất tay với Bích Điệp, giọng có trầm đôi chút "Có thêm người mới đến, ngươi hãy giúp bản quân chuẩn bị hai gian lều nghỉ". Mắt thấy nàng ta phúc thân rời đi mới hỏi Đông Phương Trường Nhật "Nàng ta chỉ là nhận mệnh, cũng không tới mức phải khó dễ như vậy, nhưng là Đông Phương Ma quân để ý đến Thần tộc sao?".
Đông Phương Trường Nhật chắp tay sau lưng, trên mặt một vẻ hiển nhiên "Bản quân chẳng qua phóng đại một chút, mà cũng muốn xem thử con chuột nhỏ có đủ lá gan, nửa đêm cắn trộm móng vuốt của mãnh hổ đem về cho đám cáo già đang chầu chực hay không". Rồi lại quay qua, vuốt vuốt đầu tọa kỵ, bâng quơ nói "Đến chừng đó, nói không chừng mãnh hổ phải đi cầu cứu dũng mạc*. Mà đế quân cũng biết, mạc với hổ xưa nay không thuận, mắt thấy hổ đến thì mạc nên làm gì nhỉ? Đế quân nói xem, có phải cảnh sau đó rất thú vị?".

*Mạc: con báo.

Nhiếp Minh Quyết cười khách khí, nhưng ẩn nhẫn một tia sắc lạnh "Đông Phương Ma quân xem vậy mà thật biết cách kể chuyện cười. Bất quá, còn phải xem mãnh hổ có dễ dàng mất đi móng vuốt hay không đã". Hắn giơ ngang tay ra "Trước mắt còn có đại sự, chúng ta không thể mất thời gian thêm nữa. Mời!".
Đông Phương Trường Nhật cũng miễn cưỡng bày ra vẻ hữu lễ "Mời!".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi