MA ĐẠO TÌNH KIẾP (P1)

Lam Hi Thần nhìn qua chỗ bậc thềm, trố mắt tưởng mình nghe lầm.

Nhiếp Minh Quyết hơi hạ mi mắt, giọng không chút cảm xúc "Băng Di không sử dụng được, tốt nhất đừng làm chuyện ngu ngốc, phí sức uổng mạng, còn làm mất mặt bản quân".

Hắn vừa nói dứt lời, quỷ thú liền quay đầu chạy về phía lều nghị sự chực tấn công. Nhiếp Minh Quyết bình thản vung Hỗn Nguyên kiếm, một đường sắc quang lóe lên đánh cho quỷ thú văng bay ra. Tưởng thế là xong, chính lúc này nơi con quỷ thú vừa mới ngã ngửa cách hơn mười bước chân, một tiếng "xoảng" đổ bể khác vang lên. Nhìn kỹ lại thì nguyên nhân gây ra tiếng động là Bích Điệp. Bởi vì lúc này hỗn loạn, không ai chú ý những thứ xung quanh, cho nên một quân tướng bị đang chịu độc phát tác mà trở nên ngụ mị, hai mắt lờ mờ đi như con rối, vô tình đụng phải Bích Điệp, mà trên tay nàng ta xúi quẩy lại đang cầm một chiếc đèn lưu ly.


Âm thanh đổ vỡ gần trong gang tấc đã thu hút sự chú ý của con quỷ thú, nó vừa nghe được âm thanh đã ngay lập tức lật dậy, há miệng rống lớn một tiếng, Bích Điệp theo phản xạ liền hét lên, Lam Hi Thần thầm kêu không ổn, lại nhớ nàng ta từng giúp mình, nếu giữ ác cảm trước đây, thấy chết không cứu mới thật là ngụy quân tử, cho nên không ngần ngại chạy tới chắn trước nàng ta, giơ Băng Di trước mặt chuẩn bị đỡ hàm răng sắc nhọn kia.

Không ngờ mới chỉ nháy mắt, còn một khoảng nữa là răng và kiếm chạm nhau, một lực tay lần nữa túm lấy Lam Hi Thần đẩy ra xa ba thước. Y hốt hoảng nhìn Nhiếp Minh Quyết thay thế vị trí của mình, Hỗn Nguyên kiếm cứa qua từng chiếc răng kêu ken két, còn hắn thì liếc sang y, vừa vung kiếm vừa quát "Đã bảo đừng có làm chuyện ngu ngốc! Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, cũng phải nhìn lại cái mạng có đủ dư hay không mà làm liều?" rồi huýt một tiếng, Thủy Kỳ Lân nhảy tới cắn cổ áo Bích Điệp, quay đầu ném ngược nàng ta lên lưng nó, sau đó chạy sang một góc cách đó rất xa mới thả xuống.


Lam Hi Thần sững sờ một lúc, sau đó hiểu ra Nhiếp Minh Quyết căn bản là muốn cứu người kia. Dường như y đã quên mất, cho dù không mất ký ức thì ngay từ lúc ở Bích Du cung, tâm ý của hắn đã hướng về bích y mỹ nhân kia, còn lo ngại mình cứu người trong lòng thì sẽ cản trở hắn sao? Có cần thiết phải vậy không? Bỗng chốc, Lam Hi Thần quên mất đang trong bãi chiến trường, đầu óc không tài nào muốn tập trung ứng chiến mà chỉ biết chìm trong nỗi bực dọc rối lòng. Rốt cuộc không kìm lòng được, ủy khuất hét lớn "Nhưng ta đâu có ý muốn phá ngươi!".

Lời vừa dứt, hai con quỷ thú quay đầu, đồng loạt chạy về phía Lam Hi Thần. Y giật mình phát giác mình thật bất cẩn, nhất thời sắc mặt đều tái đi ngã ngồi xuống đất. Đông Phương Trường Nhật dùng kiếm từ trên cao cắm phập xuống cố trụ lại đuôi của một con, nhưng cơn đau không hấp dẫn bằng âm thanh khiến nó bất chấp để cái đuôi bị đứt mà tiếp tục chạy về phía trước, hắn trợn mắt hướng y thét lớn "Hi Thần, lập tức rời khỏi đó!".


Nhiếp Minh Quyết bỗng dưng quát "Giáng Vân! Hỏa Vũ! Hợp tấu đi!".

Nghe gọi hiệu, Ngụy Vô Tiện vẫn chưa kịp thông suốt, quay qua hỏi lại "Đế quân ra lệnh gì?".

Nhiếp Minh Quyết không kiên nhẫn "Cứ ở trên cao hợp tấu, làm cho nó đứng lên bằng hai chân phía sau".

Trong lúc Ngụy Vô Tiện còn rối mù thì Lam Vong Cơ đã thu lại Giáng Vân, đem thất huyền cầm ra lướt một đoạn khiến một con quỷ thú quay đầu, lần theo hướng âm thanh chạy đến. Ngụy Vô Tiện thấy vậy cũng vội dùng Hỏa Vũ thổi hòa theo nhịp điệu, con quỷ thú thứ hai lần theo tiếng sáo mà quay đầu. Cả hai ăn ý tấu nhạc, đáp xuống hai ngọn cây đối diện gần đó. Hai con quỷ thú nghe âm thanh đều đặn vang lên, giống như muốn nuốt chửng nguồn âm, đồng loạt đứng bật dậy bằng hai chân sau, hai chân trước chới với quơ quào trên thân cây, bởi vì thân hình to lớn mà để lộ một khoảng trống giữa bụng. Lúc này mọi người mới nhìn thấy giữa bụng hai con đó có một dấu tròn màu đỏ, còn phần bụng thì vừa trong suốt vừa rỗng ruột.
Nhiếp Minh Quyết không đợi lâu, ngay khi hai con vật đứng lên, một tay co lại rồi mở ra, trên lòng bày tay Diệt Thế Hắc Liên xoay tròn xuất hiện. Hắn thêu mi ném đóa sen về phía trước. Diệt Thế Hắc Liên bay thẳng tới, xuyên vào trong bụng một con quỷ thú. Chỉ thấy phần bụng của nó giống như bị hút co dúm, hõm vào trong, rồi sau một tiếng kêu rú, Diệt Thế Hắc Liên lần nữa bay ra, cơ thể con quỷ thú lập tức nổ tung.

Cũng trong lúc đó, phía bên này, Đông Phương Trường Nhật niệm chú, xuất ra bốn thanh kiếm đâm thẳng vào trong bụng con quỷ thú còn lại. Theo lớp da bụng, có thể thấy bốn thanh kiếm thi nhau tấn công, và khi cả bốn thanh đâm ra khỏi bụng, con quỷ thú đó cũng gan xác.

Một tên quỷ tướng thấy vậy liền hô "Không ổn! Rút!".

Giang Trừng nghiến răng "Đến cùng chỉ có vậy thôi?", sau đó vung Tử Điện quất một phát vào chân gã đó khiến gã chưa kịp phi thân đã ngã nhào xuống đất. Kim Lăng cùng Tống Lam nhanh chóng chế trụ, còn đám quỷ tướng kia đều đồng loạt chạy hết.
Trải qua một đêm hỗn loạn, lúc này bình mình xuất hiện mới lấy lại sự thanh tĩnh, bù lại quân doanh điêu tàn đến ghê người.

Nhiếp Minh Quyết thu lại Diệt Thế Hắc Liên, đáy mắt khẽ liếc sang Đông Phương Trường Nhật, nói "Tru tiên tứ kiếm đã lâu không thấy mà vẫn mạnh như xưa, Đông Phương Ma quân bảo quản khá đấy!".

Đông Phương Trường Nhật hừ một tiếng, nói "Đều là pháp bảo của La Hầu Ma tổ, dĩ nhiên không thể tầm thường thua kém lẫn nhau. Nếu bản quân không lưu tốt, người khác sẽ nghĩ lợi hại nhất cũng chỉ có Diệt Thế Hắc Liên mà quên mất Tru tiên tứ kiếm cũng là nỗi ám ảnh một thời".

Nhiếp Minh Quyết không lạnh không nhạt nói "Ma quân nghĩ vậy cũng không sao, dù gì đều là của La Hầu Ma tổ, ông ta xem cái nào đáng giá hơn thì sẽ giữ bên người, hậu bối như bản quân và Ma quân đây không phải cứ bình phẩm là được".
Phía bên kia không khí căng thẳng thì bên này gần như thanh tĩnh. Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện đáp xuống đất, chạy tới đỡ Lam Hi Thần đứng dậy, sau khi quan sát y không vấn đề mới khẽ thở phào, mặt khác lại hỏi "Huynh trưởng, Băng Di sao lại không sử dụng được?".

Lam Hi Thần sợ hắn lo, cười cười "Không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là lúc trước sửa chữa, ta nhớ nhầm lời dặn của đế quân cho nên vẫn còn hư hại thôi. Đợi ngày tiếp có thời gian, đế quân sẽ sửa lại nó, ngươi yên tâm đi.... khụ.... khụ...".

Lam Vong Cơ mi tâm nhảy dựng "Huynh trưởng có sao không?".

Lam Hi Thần định lắc đầu nói không, cơ mà lồng ngực đau anh ách, cổ họng lại kìm không được ho thêm mấy tiếng.

Ngụy Vô Tiện nói "Chắc chắn là do lúc nãy tên quỷ tướng kia đả thương ngươi rồi. Thật không ngờ hắn pháp lực lại cao cường như vậy, chẳng trách có thể dẫn theo một nhóm nhỏ tập kích".
Lúc này Kim Lăng cùng Tống Lam đã lôi cái tên quỷ tướng kia tới trước mặt Nhiếp Minh Quyết. Mặc dù bị hai lưỡi kiếm kề hia bên cổ, gã đó vẫn không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn ngưỡng cao đầu thách thức, giống như ngay cả việc bị bắt cũng nằm trong kế hoạch.

Nhiếp Minh Quyết hỏi hắn "Có thể khiến quân người bị đầu độc rồi tập kích bất chợt, hẳn là các ngươi không hành động một mình mà phải có thêm gian tế mới thực hiện được kế nội ứng ngoại hợp hoàn hảo như thế này, phải không?".

Gã quỷ tướng kia ngẩn đầu, cặp mắt lập tức lộ ra hung ác, cái miệng sần sùi mím lại, khẽ động.

Nhiếp Hoài Tang chỉ vào gã, hét lớn "Coi chừng hắn tự sát!".

Tống Lam nhanh tay bóp cằm gã lại, quả nhiên hai hàm răng kia đang cố kẹp chặt lưỡi.

Đông Phương Trường Nhật khóe môi nhếch lên "Trung dũng thật đấy! Chỉ đáng tiếc, bản quân không hề tán thưởng trò này của ngươi". Lời vừa dứt, kiếm đã vung lên, xẹt xẹt mấy đường, ánh quang vừa dứt, tơ máu bắn ra tung tóe, có tia văng lên y phục của vài người đứng gần, thậm chí còn bắn lên mặt của Lam Hi Thần. Tống Lam chỉ nhíu mày buông ra, Kim Lăng trên mặt có chút hoảng sợ ném đi cánh tay vốn bị cậu ta chế trụ giờ đã đứt lìa khỏi thân xác, đồng thời còn bị đứt mất gân ở một vài chỗ huyệt khiến gã quỷ tướng run lẩy bẩy nằm úp sấp trên mặt đất, máu chảy lênh láng tanh tưởi, miệng chỉ lắp bắp nói được mấy chữ như người bị bắt giả câm mà quên cách nói năng.
Nhiếp Minh Quyết trầm giọng "Đông Phương Ma quân, còn phải cần mạng hắn để tra khảo".

Đông Phương Trường Nhật không mấy quan tâm kẻ nằm trên đất, vỗ vỗ cho máu trên lưỡi kiếm rớt ra, giọng nói như chuyện vừa qua không có gì đáng kể, thật khiến cho người ta nổi da gà "Tất nhiên bản quân biết cần mạng cái thứ này để lấy thông tin, cho nên chỉ phế đi vài chỗ để không gây phiền phức, thế mới tiện cho việc tra khảo". Đột nhiên hắn thay đổi giọng điệu, bước tới nhẹ nhàng nói "Bản quân lỡ tay, làm Hi Thần phải dính cái thứ dơ bẩn rồi", đoạn móc từ trong ngực một chiếc khăn lụa trắng, tát tay định ngăn trước mặt Lam Hi Thần của Lam Vong Cơ, nói "Để bản quân lau cho ngươi".

Lam Hi Thần chưa kịp từ chối đã bị hắn ghìm một bên má, bên còn lại bị hắn cầm khăn lụa lau vết máu bắn trên mặt. Tuy rằng động tác không hề thô bạo, ngược lại có mấy phần ôn nhu, thế nhưng khi mảnh khăn ấy di chuyển lên thái dương gần mạt ngạch, không cần Lam Vong Cơ sốt ruột, Lam Hi Thần đã vung tay đẩy ra, bất mãn nói "Không cần phiền Ma quân, tiểu tiên có thể tự làm".
Động tác bất chợt, lực tay không nhẹ, khăn lụa trắng tinh lôm đốm vết đỏ rơi xuống đất. Đông Phương Trường Nhật không nói gì, cũng chẳng tỏ thái độ mà chỉ nhìn chằm chằm chiếc khăn.

Lam Hi Thần biết mình đang lỡ chọc giận hắn, lập tức cúi xuống nói "Đông Phương Ma quân thứ lỗi, tiểu tiên không phải cố ý. Khăn đã bẩn, để tiểu tiên giặt sạch sẽ trả cho.....".

Lam Vong Cơ thấy y nói nửa chừng đã im, liền cúi xuống gọi "Huynh trưởng".

Lam Hi Thần nhìn chiếc khăn với vẻ bàng hoàng, mãi một lúc lâu y mới run giọng "Vong Cơ, khăn.... cái khăn tay của ngươi.... đưa nó cho ta".

Lam Vong Cơ hơi nhíu mày, có điểm nghi hoặc nhìn chiếc khăn trong tay, hai mắt cũng tự dưng trợn tròn, nhưng dường như đã từng nghĩ qua cho nên rất nhanh quay lại bình tĩnh, móc khăn lụa trong ngực đưa cho Lam Hi Thần.
Hai chiếc khăn trùng hợp đến lạ thường. Từ chất lụa trắng tinh mượt mà dệt bởi gấm lụa Tô Châu, cho đến vân mây chìm trên mặt khăn, thước tấc góc cạnh đều không một sai lệch. Chỉ có điểm khác biệt duy nhất là góc cuối phía dưới và bên trái hai góc khăn có thêu một con thỏ bằng chỉ xanh, đốm lông ở khoang tai thì thêu bằng chỉ bạc nhìn vô cùng sống động đáng yêu. Kế bên hình thỏ cũng là hàng chỉ cùng màu, một khăn thêu "Lam Trạm" và một khăn thêu "Lam Hoán".

Ngụy Vô Tiện chần chừ một chút rồi hỏi "Lam Trạm, khăn này có vấn đề sao?".

Lam Vong Cơ nhìn Lam Hi Thần một chút rồi nói "Khăn này là lúc nhỏ, mẫu thân tự mình thêu cho ta và huynh trưởng mỗi người một cái". Thoáng do dự, lại nói tiếp "Nhưng lúc huynh trưởng mười hai tuổi, sau một lần ra ngoài đã bị mất chiếc khăn của mình, khiến hắn khóc suốt một tháng trời, từ đó đến giờ đều không tìm được, cũng không biết làm sao mà mất".
Tiếng của Đông Phương Trường Nhật từ trên vọng xuống "Bởi vì lúc đó, chiếc khăn này đã được quấn vào tay bản quân, mà người quấn lại vội vã chạy đi mất, không nhớ để quay lại lấy đồ". Đoạn, hắn cúi xuống, vươn tay ra đỡ Lam Hi Thần đứng dậy, cầm một góc mà mân mê chiếc khăn, nhìn thẳng vào mắt y với nỗi mong chờ, hỏi "Đến cả đệ đệ ngươi cũng nhận chiếc khăn là của ngươi, bây giờ ngươi đã nhớ chuyện xưa, đã tin giữa bản quân và ngươi có duyên tương ngộ chưa?", hắn nhấn giọng gọi thành hai chữ "Hoán Hoán".

Nam Cung Nguyên Khang thảng thốt "Thì ra người trong lòng của Đông Phương huynh chính là Hi... à, là Băng Di tinh quân. Xem ra ngươi chờ bao lâu nay, cuối cùng cũng gặp được rồi".

Lam Hi Thần tròn mắt, kinh ngạc tột cùng, tuy rằng bằng chứng trên tay, nhưng h không tài nào nhớ nỗi, đang định hỏi hắn rốt cuộc năm xưa bằng cách nào chiếc khăn này lại rơi vào tay hắn thì một tiếng hắng giọng rõ to vang lên, kế đó là giọng Nhiếp Minh Quyết nặng nề nhắc nhở "Có chuyện riêng thì để sau đi, chuyện lớn trước mắt là để các ngươi dùng mắt nhìn thôi sao?".
Đông Phương Trường Nhật hừ một tiếng, ung dung nói "Chuyện này bản quân nghĩ đế quân giải quyết cũng đủ rồi, hơn nữa nơi này nhiều nhân vật như thế, chẳng lẽ thiếu đi bản quân và Hoán Hoán là long trời lở đất?".

Nhiếp Minh Quyết mặt không cảm xúc, nhướn mày "Được thôi, nếu Đông Phương Ma quân cảm thấy thể diện Ma tộc trong trận tập kích này nhỏ như hạt cát, cũng không quan tâm quân tướng Ma tộc tổn hại đến mức nào thì có thể đi được rồi đấy".

Đông Phương Trường Nhật không nói gì, ánh mắt nhìn qua Nhiếp Minh Quyết mười phần lãnh tĩnh.

Ngụy Vô Tiện thấy không khí giương cung bạt kiếm kiểu này mà không chạy sớm thì cỡ gì cũng nằm không chịu chém trúng, mà xem ra không phải chỉ có mình hắn suy nghĩ như vậy, cho nên hắn vội thì thầm một tiếng rất nhỏ, chỉ vừa đủ cho Lam Hi Thần đứng sát bên nghe thấy mấy chữ "Huynh trưởng, ta bất đắc dĩ", kế đó là một chưởng không nặng không nhẹ vỗ vào lưng khiến Lam Hi Thần ôm ngực ho kịch liệt. Trước khi Giang Trừng định kéo Nhiếp Hoài Tang hay Kim Lăng cung kính bước lên, hắn đã mở miệng nói như thể hoảng hốt "Huynh trưởng! Thôi rồi, huynh trưởng bị thương nặng quá rồi, nhất định đã ảnh hưởng tới nguyên khí. Lam Trạm, lều của chúng ta vẫn còn nguyên, hay là đưa huynh trưởng đi trị thương?".
Lam Vong Cơ hơi nhíu mày rồi lập tức giãn ra, hướng Nhiếp Minh Quyết ngập ngừng hỏi "Đế quân.... tiểu tiên có thể đưa huynh trưởng đi?".

Nhiếp Minh Quyết không nói năng gì mà chỉ phất ống tay áo, ý bảo cho phép. Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ chỉ chờ có vậy, hai bên nửa đỡ nửa kéo Lam Hi Thần hãy còn ngốc ra như tượng rời đi.

Đông Phương Trường Nhật nói "Bản quân sẽ điều tức giúp Hoán Hoán".

Nói xong cũng định bước theo đã bị Ngụy Vô Tiện cười gượng ngăn lại "Ma quân không cần nhọc lòng đâu, ta cùng Giáng Vân tinh quân là người thân của huynh trưởng, tự khắc sẽ chăm sóc huynh trưởng chu toàn, Ma quân vẫn là quản việc đại sự thì hơn. Ma quân xem, hình như đế quân vẫn còn chuyện muốn cùng các ngươi thương lượng?".

Đông Phương Trường Nhật đáy mắt tối lại, trừng Ngụy Vô Tiện một cái rồi quay qua, hướng Lam Hi Thần dịu giọng "Vậy thôi, Hoán Hoán hãy đi điều tức thương thế, bản quân xong việc sẽ đến thăm ngươi".
Lam Hi Thần không nói năng gì, cũng chẳng biểu cảm đáp lại. Duy Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện nhìn nhau, như cùng đọc suy nghĩ: Ngươi không đến cũng chẳng vấn đề, ngược lại ngươi đến mới là có chuyện!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi