MA ĐẠO TÌNH KIẾP (P2)

Lam Hi Thần không biết bản thân ngất rồi tỉnh, tỉnh rồi ngất bao nhiêu lần hay lần cuối cùng Nhiếp Minh Quyết không còn trên người y là lúc nào, chỉ biết trong vô số lần y từ trong mê man mở mắt, kẻ nọ vẫn còn điên cuồng luận động trên cơ thể mình. Ngoài ra đêm hay ngày, mệt mỏi hay đói khát đều không hề cảm giác được.

Bất quá, sau khi người kia ngồi dậy mặc lại quần áo, đường hoàng giúp y lau sạch cơ thể, đường hoàng đắp mặc lại hai lớp y phục cơ bản cho y, cũng rất đường hoàng nói với y rằng "Ngươi có thấy ta đáng tin không? Ta nói mình "ngâm thuốc" rất nhanh sẽ kết thúc, thì bây giờ đã kết thúc rồi. Tuy rằng bảy ngày qua hơi ngắn, nhưng còn phải để dành ba ngày cuối cho ngươi ngủ lấy sức để trở về Lam gia tế tổ".

Lam Hi Thần nghe tới hai chữ "bảy ngày", cơ hồ muốn ngất thêm lần nữa. Nhiếp Minh Quyết..... hắn..... hắn "ngâm thuốc" một mạch những bảy ngày? Rốt cuộc là hắn dưỡng bệnh hay....lao lực? Đã thế còn hại y bây giờ đến một ngón tay cũng nhấc lên không nổi, lẽ ra ngay từ đầu y không nên để hắn đem mình ra làm thuốc ngâm tới ngâm lui mới đúng! Sao y có thể sai lầm như vậy nhỉ?


Mắt thấy người nằm trên giường nâng cặp mắt khiếp sợ lẫn ấm ức nhìn mình, Nhiếp Minh Quyết ngược lại tỏ ra vô tội dạ, còn tươi cười cúi xuống hôn lên mi tâm y một cái, mềm giọng bảo "Ta biết bảy ngày qua ngươi vì muốn ta khỏe mà đã mệt nhọc không ít, hãy mau nghỉ ngơi đầy đủ, nếu không ba ngày sau sẽ không bước nổi xuống giường chứ đừng nói tới quay về nhà".

Nếu không phải cả người vừa đau đớn vừa mềm nhũn đến nói chuyện cũng không có sức, Lam Hi Thần khẳng định rất muốn đạp người trước mắt một đạp như tấm diều rách.

Thôi thì trước mắt phải mau dưỡng sức về nhà, đợi giải quyết xong sự vụ rồi sẽ đòi lại công bằng với hắn.

Nhưng hôm sau đến lúc phải rời giường, Lam Hi Thần không thể dậy được. Hôm sau rồi hôm sau nữa, vào lúc sáng sớm, Lam Hi Thần bất hạnh cũng vẫn không thể nào thức dậy được. Nếu không phải đến buổi đêm ngày thứ ba, khóc lóc mãi Nhiếp Minh Quyết mới chịu truyền cho y chút phép lực khiến sức khỏe y hồi phục nhanh hơn. Cộng thêm bản thân dù gì cũng đã thành tiên, lăn đi lăn lại một hồi, chỉ cần đánh một giấc đến sáng tỉnh dậy là lại tươi tỉnh, may ra có thể kịp lúc trở về.


Ai ngờ đâu lại dạy trễ hơn so với dự định, phải lo cuống cuồng mặc quần áo, đã vậy còn bị Nhiếp Minh Quyết bỡn cợt cướp mất quần áo vì muốn y chơi trò rượt đuổi với hắn, báo hại y phải giằng co thêm một canh giờ nữa mới có thể đạp gió bay thục mạng về Vân Thâm Bất Tri Xứ, không còn kịp để ý lý do tại sao Tự San lại dắt theo Hãn Lương Ngọc tới trước cửa Hợp Hoan cốc rồi vô tình thấy cảnh.....hai người bên trong không mảnh vải che thân mà giành y phục.

Lam thị tế tổ quả nhiên là một ngày đại lễ lớn có tiếng trong Tu Chân giới, nhằm để nhắc nhở tu chân giả phải biết nhớ về nguồn cội, đồng thời để môn sinh lập đạo xa tiên phủ có thể quay về thăm viếng tông môn và hàn thuyên với những môn đồ mới. Thông thường chỉ riêng việc sắp xếp bàn tiệc cho khách mời đã phải làm trước hai tháng, môn sinh trong nhà tuy nhiều nhưng khách thì cứ mỗi năm mỗi tăng, còn môn sinh tứ phương có người thậm chí đã về trước đó một tháng để phụ giúp cho công tác chuẩn bị. Thời gian này Lam Khải Nhân bận bịu đến không kịp uống một chén trà, tuy rằng phía dưới có Lam Tư Truy chín chắn nhất phụ giúp nhưng cũng không vơi đi được bao nhiêu. Cũng may, trước đó một tháng Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện đã kịp quay về điều hành, những gánh nặng ban đầu cơ bản vẫn được giải quyết chu đáo.


Buổi lễ tế tổ này có rất nhiều nghi thức nhưng quan trọng nhất là năm lễ: tông phủ khấp hương, ly sinh khấp hương, ly sinh đàm ngôn, bách gia đàm ngôn và tông chủ khai lễ. Đầu tiên là trưởng bối trong tộc dâng hương cầu phúc, sau đó là để môn sinh lập đạo ở xa tiếp tục dâng hương và kể về những bài học hay thành công mà mình gặt hái được trong thời gian đi du hành, kế đến là để bách gia các nhà cùng môn sinh Lam thị đàm đạo, cuối cùng là do tông chủ đương nhiệm sẽ lên tiếng nói vài câu để bắt đầu một buổi yến tiệc sum họp giao lưu.

Đỉnh núi Thái Tuế được dùng làm Quần Hội lễ đài không chỉ dành riêng cho việc tế tổ và Thanh Đàm hội, mà còn là nơi đón nhận ánh dương đầu tiên chiếu xuống Tu Chân giới. Đài cao rộng rãi, xung quanh đều là tường mây, mà là những bức tường mây không chút tạp sắc, mây mù mờ ảo che phủ trên đài quả thực là tiên cảnh, lại có hoa cỏ lạ kết thành hơn trăm bậc thang, nối thẳng lên đỉnh núi cao nhất của Thái Tuế sơn. Hai bên bậc thang dựng đầy phướng và cầu ngũ sắc ghi tên từng thế hệ tông chủ và các bậc tiên sinh đã qua đời, nhìn qua đã có thể thấy được đây là một nghi lễ hết sức phô trương.
Lễ tế tỗ gần nhất của Lam thị cũng đã diễn ra quá lâu rồi, sau đó vì Xạ Nhật rồi sự kiện huyết tẩy Loạn Táng Cương hai lần mà đã đình trệ tái diễn một thời gian dài, những người được xem lễ này trước đó phần lớn đều đã qua đời, bọn tiểu hậu bối lứa sau này chỉ được biết đến qua những ghi chép ít ỏi trong sách, từ xưa đến giờ vẫn luôn tò mò về nghi lễ này, cho nên từ ba ngày trước, đám hậu bối đã chen chúc lên Thái Tuế sơn giành chỗ. Đến khi nhìn lễ đài mây phủ xung quanh, tái hiện một khung cảnh bao la hùng vĩ, không khỏi thở dài vì hài lòng, cảm thấy quả là không uổng công.

Bởi vì loại không khí này quá trang trọng nên hầu như ai đến dự cũng tỏ ra bộ dáng đoan đoan chính chính, đến cả Ngụy Vô Tiện cũng phải đổi theo sắc phục Lam thị để không vì một màu áo ngoại tộc mà phá hỏng đại lễ.
Tưởng chừng chỉ lo lắng Lam Hi Thần không về kịp , nhưng đến khi y xuất hiện, Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện lại càng lo lắng hơn, bởi vì hồi trống dâng hương thứ ba trên Quần Hội Đài đã điểm - cũng là lúc tông chủ đương nhiệm cùng ba mươi ba vị trưởng bối trong tộc dâng hương thực hiện nghi lễ đầu tiên - Lam Hi Thần đã hớt hải chạy đến thì không nói, nhưng cái quan trọng nhất ở trên trán lại không thấy đâu, còn y thì vẫn tỏ ra vô tư không biết gì khiến cho mấy trưởng bối ai nấy mặt mày đều u ám không ngớt.

Lam Hi Thần nào còn tâm trạng quan tâm lý do trưởng bối khó chịu nhìn mình, hay lý do Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện lo lắng, đám hậu bối thì mừng rỡ khôn nguôi, y còn đang vui mừng không kịp vì về vừa đúng lúc. Cũng may vẫn có thúc công Lam Diệp thương y nhất, trông thấy y xuất hiện tuy ban đầu có hơi khác thường nhưng rất nhanh đã ôn hòa cười, không có trách phạt mà chỉ ra hiệu cho y dâng hương cùng trưởng bối, đỡ khiến y phải lúng túng không biết đã bắt đầu tới nghi thức nào rồi.
Vân Thâm Bất Tri Xứ bọn họ hiếm khi có được một nghi lễ quan trọng như vậy, cả đời ước chừng chỉ có ngày lễ này là một trong ba lễ quan trọng nhất: tế tỗ, lập danh và thành thân. Năm đó khi mới mười chín tuổi, lần đâu tiên chủ trì đại lễ này, Lam Hi Thần vì cảm giác bị mấy nghìn con mắt vây khốn mà sợ đến toàn thân phát run. Bây giờ thì không còn sợ nữa, ngược lại tăng thêm mấy phần hoài niệm, một thân lam y tay nâng bó hương tay cầm tràng hoa lớn bước dọc theo thềm cỏ đi lên. Thường nói Lam tông chủ dung mạo sớm đã làm người kinh tâm động phách, lúc này tuy chẳng hiểu vì sao y không đeo mạt ngạch nhưng với dấu "phượng vỹ thụy trang" ở giữa mi tâm cũng đã khiến khuynh đảo thế nhân.

Lam Diệp càng nhìn Lam Hi Thần mà tỏ vẻ hài lòng, kèm theo một tia lo lắng mờ nhạt trong đáy mắt. Sau khi trưởng bối và tông chủ đương nhiệm dâng hương xong, ba lễ tiếp theo cũng thuận lợi hoàn thành, trống đánh năm hồi dài, tiếng chuông trong Minh thất vang lên ba tiếng, người trong nội tộc Lam thị đồng thanh hô lớn “Hoàng thiên tại thượng, Pháp môn đại đức, muôn đời vững mạnh, bảo hộ Lam gia”. Lời khẩn cầu vang vọng khắp núi, qua một hồi lâu vẫn chưa dứt.
Đợi hơn mấy trăm thậm chí là mấy nghìn nén hương tàn đi một nửa, Lam Diệp với tư cách là người đứng đầu nội quyền Lam thị, nghiêm giọng nói "Giờ thì mời tông chủ đương nhiệm khai tiệc, để chư vị bách gia cùng thập phương môn đồ của Lam gia đi vào yến tiệc tri ngộ".

Lam Hi Thần chỉnh lại vạt áo, đang chuẩn bị bước ra giữa Quần Hội Đài, bất chợt có một giọng nói nhẹ nhàng cắt ngang "Khoan đã! Ta vẫn còn chưa tế tổ cơ mà?".

Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía người vừa phát ra giọng nói. Chỉ thấy đó là một thiếu niên bạch y với bộ dáng tiêu sái đi đến, đầu buộc kim quan, trán đeo mạt ngạch vân mây biểu thị cho môn sinh nội tộc, người ấy rất cao, trên người còn toát ra khí chất vương giả, dung mạo không thể gọi là tuấn mỹ nhưng cũng có thể xem như mi mục như họa.
Tuy không biết người đó là ai, nhưng vì khí chất kia quá mức cường hãn, các môn sinh đứng xếp hàng dưới đài tế lễ đều tự động dạt ra cho người ấy đi lên.

Lúc tiếp xúc gần hơn, Lam Hi Thần đáy mắt chợt sáng, tươi cười gọi một tiếng "Biểu ca!".

Thì ra môn sinh có dáng vẻ cao cao tại thượng này chính là Lam Vĩnh Thuận, thứ trưởng tử của Lam thị, biểu ca dòng bên của Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ, em trai ruột của Lam Nhu Thủy và cũng chính là cậu ruột của Lam Cảnh Nghi.

Sắc mặt Lam Diệp từ ôn hòa trang trọng lập tức chuyển sang âm trầm khắc nghiệt.

Lam Vĩnh Thuận lại như không hề để tâm, hướng các vị trưởng bối trong tộc cung tay chào một cái, lúc hướng về phía Lam Diệp, đáy mắt hai người đồng thời hiện lên một tia ý vị khó đoán, miệng dõng dạc nói "Môn sinh trực hệ Lam Vĩnh Thuận, xin bái kiến chư vị trưởng bối, cầu chúc chư vị trường thọ vô niên".
Lời này vừa nói xong, tức thì dưới đài có vô số tiếng xì xầm bàn tán.

"Ta không nghe lầm đấy chứ? Lam Vĩnh Thuận.... đấy có phải là thứ phòng Lam công tử tuổi nhỏ nhưng lại giỏi y thuật năm xưa không?".

"Cái gì mà thứ phòng Lam công tử? Ngươi không biết sao, bây giờ người đời nhắc đến tên của hắn đều phải cung kính gọi một tiếng "Diệu thủ thần y", tài năng chữa bệnh có thể đoạt lại người từ tay Diêm vương đó".

"Oa! Không thể ngờ vị thần y nổi danh thiên hạ những năm này lại chính là hắn! Sớm biết thế hồi trước ta đã mời y về chưa bệnh cho thằng con rồi!".

"Ngươi tưởng muốn mời được hắn tới nhà dễ lắm sao? Hắn y thuật có thể nói sánh ngang Hoa Đà, lại cứu người không bao giờ lấy tiền, nhưng còn phải xem có duyên để cứu hay không nữa".

"Mà nói tới, hình như kể từ lúc Trạch Vu Quân làm tông chủ đac không thấy hắn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, lẽ nào mấy năm qua là để đi hành y cứu người?".
"Có lẽ vậy.....".

Lại nói trên này, Lam Vĩnh Thuận sau khi cùng một trong số ba mươi ba trưởng bối chào hỏi thân mật, mà vị trưởng bối kia không ai khác chính là biểu bá Lam Mặc Đình đang không ngừng gọi Lam Vĩnh Thuận là "A Mậu". Cuối cùng, Lam Vĩnh Thuận mới quay qua, tươi cười chào hỏi Lam Hi Thần "Cách biệt gần hai mươi năm, không ngờ Hi Thần biểu đệ vẫn còn nhớ đến người biểu ca này, thật khiến ta cảm động quá chừng!".

Lam Hi Thần chân thành nói "Biểu ca khách sáo rồi! Chúng ta là huynh đệ một nhà, sao ta có thể không nhớ ra ngươi được chứ? Mấy năm nay biểu ca đi xa không về, ta cảm thấy.....".

Lam Diệp hắng giọng cắt ngang "Hi Thần, nếu Vĩnh Thuận đã về thì hãy để hắn làm việc thắp hương của hắn, về phần ngươi là tông chủ thì hãy lo làm việc của ngươi còn dang dở kìa".
Lam Hi Thần không nghĩ nhiều, lập tức vâng lời, hướng về phía quan khách bên dưới, vui vẻ nói "Các vị, bàn tiệc đã chuẩn bị xong, mời các vị qua đó cùng nhập tiệc".

Lam Vĩnh Thuận liếc mắt nhìn sau lưng một cái, sau đó rảo bước đi tới cầm nén hương mồi lửa, trong lúc đó cười, nói "Hi Thần vẫn không có gì thay đổi, vẫn là bộ dáng đẹp đẽ cao quý như xưa, ngay cả lời nói cũng phi thường mềm mỏng, rất có khí chất của một tông chủ nha! Làm biểu ca lo lắng ngươi vẫn cứ giống như hồi nhỏ là một đứa trẻ tâm tính như quả hồng mềm, đụng một chút là rơi nước mắt".

Lam Vong Cơ thu hẹp con ngươi nhìn bóng lưng của vị biểu ca đứng cách đó ba thước. Lam Hi Thần nghe vậy hơi xấu hổ, nhưng vừa định mở miệng nói thì Lam Diệp đã lên tiếng trước "Hi Thần là đích trưởng tử tôn quý của Lam thị, đương nhiên có khí chất của tông chủ của nó". Sau đó vuốt râu, nhàn nhạt hỏi "Ban nãy nghe mấy người kia bàn tán thì ta chợt nhớ ra một chuyện. Năm đó Hi Thần vừa lên làm tông chủ, ngươi đã dứt khoát rời khỏi Lam gia không một lời nhắn. Không biết là hôm nay ngọn gió nào lại khiến cho ngươi đường đột quay về thế kia?".
Lam Mặc Đình bước lên, cười trừ nói "Kìa biểu thúc, A Mậu những năm đó là ra ngoài học y lập nghiệp, cũng đã có để lại cho ta một bức tâm thư đàng hoàng, chứ nào có dứt khoát rời khỏi như biểu thúc vừa mới nói, nghe cứ như là nó bỏ nhà ra đi ấy!".

Lam Diệp vuốt râu cười "Vậy chiếu theo ý của ngươi, là ta đang nói oan cho hắn? Hắn để lại bức tâm thư không phải cho trưởng bối cầm quyền là ta, mà là ngươi, chứng tỏ trong Lam gia này chỉ có ngươi mới được thông qua mọi vấn đề". Sau đó chép miệng "Lão phu lẩm cẩm, không biết được người cầm quyền trước giờ chính là ngươi đấy Mặc Đình".

Lam Mặc Đình biến sắc, ý cười trở nên cứng đờ "Biểu thúc hiểu lầm rồi, ta không phải có ý đó. Ta chỉ nghĩ....chỉ nghĩ khi đó A Mậu ít nhiều gì cũng có viết thư để lại cho người cha này, chứng tỏ nó không phải kiểu đi mà không nói tiếng nào. Mong biểu thúc suy xét".
Lam Hi Thần vì không muốn ngày vui lớn thế này mà mọi người đều căng thẳng, bèn nói "Biểu ca rời nhà đã lâu, bây giờ vừa hay vào dịp lễ lớn mới trở về sum vầy gia đình với chúng ta. Thúc công, ngươi đừng làm khó biểu ca cùng biểu bá nữa mà!".

Lam Vĩnh Thuận lúc này đã thắp xong nén hương cầu nguyện, quay qua cười khiêm tốn "Thúc công, Hi Thần nói phải đấy! Lần này, ta trước là vì muốn dâng hương tế tổ, kế nữa thì sẵn tiện thăm phụ thân, sau cùng cũng muốn ở lại nhà chơi vài ngày cho nên mới quay về. Thúc công, dù sao ta cũng là con cháu nhà họ Lam. Lẽ nào thúc công lại đi giận đứa cháu này, ngay cả khi thành danh bên ngoài khiến Lam gia mát mặt vẫn không cho bước vào cửa?".

Lam Diệp cười như không cười "Ngươi đương nhiên là con cháu nhà họ Lam, dù có đi đâu xa rốt cuộc cũng phải quay về, điều này không có gì để nói. Có điều....". Thanh âm của ông trầm xuống lạnh như băng "Lão phu cũng hy vọng là ngươi chỉ về để thăm viếng tông đường, chứ đừng có đem theo mấy chuyện khác ngoài lề vào trong Vân Thâm Bất Tri Xứ này. Lão phu già rồi, thường hay bị ngứa mắt, cho nên không muốn nhìn những thứ không sạch sẽ làm cho Lam gia bị ô uế". Đoạn, quay qua bảo Lam Mặc Đình "Còn ngươi nữa? Hi Thần là tông chủ, vẫn còn đang sống sờ sờ chứ đã chết đâu? Có mặt tông chủ đương nhiệm thì đừng có gọi nhi tử của ngươi bằng húy tự Lam Mậu*, kẻo người ta hỏi tới mắc công lại phải kể ra thân phận giữa hai đứa nó. Đích thứ tôn ti khác biệt, ngươi cũng rõ mà đúng không?".
*Chữ Mậu này là "Mậu tề nội tắc", ý chỉ người có đức lớn xứng đáng cai quản việc nhà, thường dùng để chỉ người làm chủ gia đình thời xưa là tông chủ. Đại ý cả câu này là thúc công rất không hài lòng về việc: hai người Hi Thần - Vĩnh Thuận có thân phận và húy tự bị hiểu nhầm là của cùng một người.

Lam Vĩnh Thuận bâng quơ kéo lại vạt áo, trên mặt không chút gợn sóng. Lam Mặc Đình thì khẽ liếc qua Lam Hi Thần một cái với đôi chút bất mãn, nhưng vẫn mạnh miệng đáp ứng "Dạ, biểu thúc. Sau này ta sẽ chú ý hơn!".

Lam Diệp không buồn để tâm tới hai người, quay sang phân phó Lam Hi Thần mấy câu rồi chống gậy cùng Lam Khải Nhân và ba mươi ba trưởng bối đi về phía lễ đài tham gia yến tiệc. Những người còn lại cũng chưa vội đi dự yến. Lam Vĩnh Thuận thì cùng cha mình đứng một bên hàn thuyên mấy câu. Bên này Lam Hi Thần đông vui hơn một chút được bốn người Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi quây quần.
Bấy giờ Lam Vong Cơ mới nhíu mày hỏi "Huynh trưởng, mạt ngạch của ngươi đâu?".

Ngụy Vô Tiện cũng chen vào "Còn cái hoa văn trên trán này nữa? Là ngươi tự vẽ à?".

Lam Hi Thần đưa tay sờ lên trán, suy ngẫm một hồi liền giậm chân, tặc lưỡi "Hỏng bét rồi! Lúc sáng đi vội quá, quên mất chuyện mạt ngạch vẫn còn trong tay hắn".

Ngụy Vô Tiện giống như bị nghẹn "Ý ngươi là....còn trong tay đế quân?".

Lam Hi Thần thở dài, chỉ vào dấu vẽ màu lam trên trán "Mấy hôm trước hắn vì đòi họa dấu này mà ta mới tạm thời cởi mạt ngạch ra, tùy ý đưa cho hắn giữ hộ, nhưng sau đó thì quên không đòi lại". Trong bụng y lúc này không ngừng suy tính xem, lát nữa phải giải thích việc này ra sau với người thúc phụ lúc nào cũng đặt quy tắc lên hàng đầu kia.

Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi vừa chỉ thị cho mấy môn sinh khác thu dọn lễ đài cho gọn gàng vừa cố ý đứng bên cạnh dỏng tai nghe ngóng, đến khi nghe được cốt chuyện lại không ngớt trợn mắt há mồm. Tổng cảm thấy giá trị mạt ngạch hình như càng ngày càng tụt dốc không phanh. Lam Vong Cơ lâu lâu đem mạt ngạch thì đem mạt ngạch trói người, còn Lam Hi Thần lại giao luôn cho người ta giữ chẳng nhớ tới mà đòi lại. Đúng là không còn từ nào để nói!
Lam Vong Cơ chần chừ một lúc mới hỏi "Chuyện kia....huynh trưởng và đế quân tính thế nào?".

Lam Hi Thần đương nhiên hiểu "chuyện kia" mà đệ đệ nói là chuyện gì, nhưng mà y lại không biết được tính toán của Nhiếp Minh Quyết, chỉ có thể thật thà nói "Hắn kêu ta về trước, phần còn lại hắn sẽ tới giải quyết sau".

Thật ra, ánh mắt của y còn đang đặt trên người Lam Diệp lão nhân gia, trong lòng nặng nề lo lắng như đeo phải đá. Y cân nhắc nếu thuyết phục được thúc công gia gia mới là điểm quyết định, nhưng phải làm thế nào mới thuyết phục được ông đây? Lam Diệp không phải là người thích khách sáo, có lẽ Lam Hi Thần nghĩ mình nên trực tiếp nói với ông rằng “Thúc công, ta đã tìm được đạo lữ, chính là người ngồi trên thế gian hôm nay - Chính Chương Thánh đế, ta cầu xin ngươi ân chuẩn cho hôn sự chúng ta được không?”.
Nhưng nói như vậy, có phải rất cứng nhắc? Trước đây đệ tức y Ngụy Vô Tiện có chỉ điểm y thủ đoạn thuyết phục, hắn nói như thế nào nhỉ? À, đúng rồi, hắn nói muốn thuyết phục một người, tốt nhất là phải nhắc đến quan hệ trước đó, nếu như có thể khiến người đó nhớ lại một chút thì rất tốt, nhưng quan trọng hơn là phải khiến cho người có cảm giác thân thiết, cuối cùng thể hiện sự chân thành đối với người đó thì càng tốt hơn.

Nhớ tới đây, Lam Hi Thần cảm thấy đã thông suốt. Trước tiên là "vố cớ" ném cho Ngụy Vô Tiện một ý cười cảm tạ khiến hắn khó hiểu, sau đó y bắt đầu sửa đi sửa lại lời thuyết phục khô cứng kia, âm thầm nói “Thúc công, ta đã tìm được đạo lữ, chính là người ngồi trên thế gian hôm nay - Chính Chương Thánh đế. Kiếp trước hắn xuất thân từ Thanh Hà Nhiếp thị, mà Nhiếp thị cùng Lam thị chúng ta đời đời giao hảo, nghe nói hồi trẻ thúc công cũng từng vài lần dẫn phụ thân cùng thúc phụ ta đi săn đêm chung với Nhiếp thị?”.
Tốt lắm, quan hệ có, cảm giác thân thiết cũng có, còn phần trung thành… “Ta và hắn về sau nhất định sẽ hiếu thuận với thúc công, ta cầu xin thúc công ân chuẩn cho hôn sự của chúng ta!”. Rồi, như vậy trung thành cũng đã có đủ. Lam Hi Thần thật muốn bay ngay đến chỗ đó kéo tay áo lão nhân gia ngài mà năn nỉ, nhưng Lam Cảnh Nghi bên cạnh kéo kéo tay áo y “Đại biểu cữu, đến giờ rồi, chúng ta cũng nên nhập tiệc đi”.

Lam Hi Thần mới đầu còn gật, sau đó giật mình "Đại biểu cữu?".

Lam Cảnh Nghi giơ hai ngón tay lên, cười hềnh hệch "Mấy ngày trước, Lam lão thái gia đã cho phép ta khôi phục cách gọi như trước. Có thể gọi ngươi là đại biểu cửu, cũng có thể gọi nhị biểu cữu Vong Cơ, nhị biểu thẩm Ngụy tiền bối. Ngoài ra, vì Tư Truy cũng được nhị biểu cữu nhận nuôi, nên có thể gọi hắn là dưỡng phụ, nhị biểu thẩm là dưỡng mẫu, gọi ngươi là dưỡng bá, gọi ta là biểu đệ. Chúng ta một nhà vui vẻ, có phải rất tốt không?".
Ngụy Vô Tiện đen mặt, cười nhăn nhó "Cảnh Nghi, ngươi đừng gọi ta cái gì mà thẩm với mẫu nữa được không? Gọi ta Ngụy tiền bối như trước cũng tốt rồi".

Lam Cảnh Nghi dẩu môi "Gọi thế nào cũng chỉ là một cách xưng hô trong nhà, ngươi lại kén chọn làm gì?".

Ngụy Vô Tiện lại càng nhăn nhó "Không phải kén chọn, nhưng ta....ta nghe không lọt lỗ tai chữ "thẩm", "mẫu" kia!". Mắt thấy Lam Tư Truy sắc mặt không được vui, hắn bèn vội vàng bổ sung "Quan trọng là sự chân thành thôi, xưng hô thì ta không cần đúng lễ tiết gì đó đâu. Ngươi nói có phải không, Lam Trạm?".

Lam Vong Cơ nhàn nhạt đáp "Gọi biểu thẩm, dưỡng mẫu nghe cũng thuận tai lắm".

Ngụy Vô Tiện "....".

Lam Hi Thần vì một màn trêu chọc trước mắt không tránh khỏi buồn cười, tâm tình lo lắng cũng đã vơi đi phần nào.

Lúc này lại nghe có tiếng Lam Mặc Đình ở phía đối diện cất lên, khẽ gọi "Cảnh Nghi! Cậu ruột ngươi về, sao không qua chào hỏi hắn mấy câu đi chứ?".
Mọi người phía bên này hơi ngẩn ra, duy chỉ có Lam Cảnh Nghi chớp mắt, rất tự nhiên hỏi "Cậu gì? Ruột nào? Ta còn có người cậu ruột khác nữa sao?".

Lam Vĩnh Thuận hơi nhíu mày, càng không phải nói Lam Mặc Đình sắc mặt chuyển xấu, nhưng lại không thể lớn tiếng trách mắng cháu ngoại duy nhất này của lão mà chỉ có thể tặc lưỡi giải thích "Hắn là em trai ruột của mẫu thân ngươi, đương nhiên là cậu ruột của ngươi rồi!".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi