[MA ĐẠO TỔ SƯ] SONG SINH HỒN


"Anh tham kiến tiên sinh." Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Khải Nhân, đoan đoan chính chính hành lễ.

"Ngụy Vô Tiện, đệ tử tìm lão phu có việc gì không?" Lam Khải Nhân nhìn người trước mắt đang có tin đồn mất tích, có chút khó hiểu.

"Lam tiên sinh, đệ tử muốn thỉnh tiên sinh giúp đệ tử Vấn linh." Ngụy Vô Tiện nói.

"Ngụy Anh, ta có thể giúp ngươi Vấn linh." Lam Vong Cơ đứng bên cạnh nói.

"Tiên sinh, sự tình quan trọng, Anh mời Tiên sinh cùng Trạch Vu Quân chứng kiến." Ngụy Vô Tiện không nhìn Lam Vong Cơ, tiếp tục nói.

"Rốt cục là chuyện gì, hỏi linh ai?" Lam Khải Nhân hỏi.

"Chuyện này..." Ngụy Vô Tiện có chút do dự nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ, trong lòng Lam Vong Cơ thập phần phức tạp, Ngụy Vô Tiện tìm thúc phụ, huynh trưởng hỗ trợ lại đem hắn bài trừ ra ngoài.

"Vong Cơ cáo lui." Sắc mặt Lam Vong Cơ có chút tủi thân, rời khỏi Khách Thất.

"Là phụ mẫu của đệ tử." Âm thanh của Ngụy Vô Tiện có chút trầm thấp.


"Tìm được ở đâu?" Lam Khải Nhân có chút kích động, dù sao Tàng Sắc Tán Nhân xem như đồng lứa với bọn họ, còn là người xuất sắc trong đó, chỉ cần từng quen biết nàng thì đều có thể xưng là cố nhân.

"Loạn Táng Cương." Ngụy Vô Tiện thấp giọng trả lời, nói xong liền cẩn trọng mở túi khóa linh có chứa di thể cha mẹ ra.

"Có thể là do âm khí trong Loạn Táng Cương tương đối nặng, nhiều năm qua đi nhưng di thể vẫn chưa hư hại." Ngụy Vô Tiện cúi đầu sửa sang lại những sợi tóc hỗn độn của Tàng Sắc Tán Nhân.

"Là bọn họ...!Thật sự là bọn họ..." Thanh âm của Lam Khải Nhân có chút bi thương, nữ tử này lúc trước hoạt bát tiêu sái bao nhiêu, thường xuyên chọc hắn tức điên lên nhưng giờ chỉ có thể im lặng nằm ở nơi này.

"Thương tích trên người họ là..." Lam Hi Thần nhìn những vết thương trên người Ngụy Trường Trạch cùng Tàng Sắc Tán Nhân, có chút khó hiểu hỏi.

"Đây là nguyên nhân đệ tử tìm đến." Ngụy Vô Tiện nói xong liền thu hồi di thể, thả ra hồn phách trong khóa linh túi.

"Đây là hồn phách của a cha a nương, thỉnh Tiên xin giúp đệ tử hỏi nguyên nhân họ mất." Ngụy Vô Tiện thành khẩn nhìn về phía hai người.

"Được." Lam Khải Nhân cùng Lam Hi Thần trả lời.

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Khải Nhân, Lam Hi Thần ở Khách Thất qua bao lâu, Lam Vong Cơ cũng ở ngay bên ngoài đợi bấy lâu.

Tuy y có chút ủy khuất, nhưng y không yên tâm bỏ Ngụy Vô Tiện một mình.

"Ngụy công tử, ngươi...!xin nén bi thương." Lam Hi Thần nhìn Ngụy Vô Tiện, không biết nên an ủi hắn như thế nào.

"Ta không sao." Ngụy Vô Tiện cúi đầu, hắn không khóc, nước mắt chỉ làm hắn cảm thấy mình trước đây có bao nhiêu ngu xuẩn.

"Ừ thì...!ngươi..." Lam Khải Nhân cũng không biết an ủi hắn thế nào.

"Đệ tử không sao.

Lam tiên sinh, Trạch Vu Quân không cần an ủi, ta muốn im lặng một lúc." Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu, cho hai người một cái tươi cười so với khóc còn khó coi hơn gấp nhiều lần.


Lam Khải Nhân cùng Lam Hi Thần không thể nói gì, chỉ có thể đi trước, để Ngụy Vô Tiện một mình trong phòng.

"Thúc phụ, huynh trưởng." Lam Vong Cơ thấy của Khách Thất mở ra, nhưng lại không thấy người mình muốn gặp.

"Ai!" Lam Khải Nhân thở dài một hơi, lắc đầu ly khai.

"Vong Cơ, đệ...!nói chuyện nhớ lựa lời, an ủi Ngụy công tử một chút." Lam Hi Thần vỗ vai Lam Vong Cơ nói.

Bên trong Khách Thất, Ngụy Vô Tiện vẫn là giữ nguyên tư thế ban đầu, một chút động đậy cũng không có.

"Ngụy Anh, ta không khống chế được thân thể!" Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng nói.

"Sao vậy?" Ngụy Anh nghe được lời của Ngụy Vô Tiện, có chút kinh ngạc.

"Hẳn là thân thể cùng linh hồn của ta không phân khế, ta giữ quyền điều khiển thân thể thời gian quá dài nên bị vậy." Ngụy Vô Tiện bình tĩnh phân tích.

"Làm sao bây giờ?" Ngụy Anh có chút sốt ruột nói.

"Ngươi lấy lại quyền điều khiển thân thể trước, xem có thể khống chế hay không." Ngụy Vô Tiện nói xong liền giao thân thể cho Ngụy Anh.

Ngụy Anh trở lại thân thể, hắn muốn đứng lên, thân thể lại không nghe lời, trực tiếp ngã trên đất.

Khi Lam Vong Cơ đang ở cửa do dự có đi vào hay không, chợt nghe đến một tiếng vật nặng rơi ở bên trong, Lam Vong Cơ vội vàng đẩy cửa, đập vào mắt y là hình ảnh Ngụy Anh nằm trên mặt đất.


"Ngụy Anh!" Lam Vong Cơ vội vàng đỡ Ngụy Anh đứng lên.

"Ngụy Anh, đem dây cột tóc cột lên!" Vừa nói xong, Ngụy Vô Tiện liền lâm vào ngủ say.

"Lam Trạm, dây cột tóc, dây cột tóc..." Ngụy Anh miễn cưỡng mở mắt, nhìn Lam Vong Cơ nói.

Lam Vong Cơ tháo dây cột tóc đỏ tươi đang quấn lấy tay phải Ngụy Anh, gỡ xuống trâm gài tóc trên đầu, buộc lên dây cột tóc.

A/N: Ta thề chương tiếp theo Uông Kỷ sẽ ăn Tiện Tiện, ngọt ngào đã trở lại.

Uông Kỷ ta thấy ngươi còn không lên, ngươi là cái tiểu tác tinh.

Evil: Một thời gian sau Evil sẽ trở lại đều đặn nha, giờ thì đứt quãng một xíu.

Êu cả nhà!!!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi