[MA ĐẠO TỔ SƯ] SONG SINH HỒN


"Ôn cô nương, A Anh bị sao vậy?" Lam Hi Thần thấy Ôn Tình hốt hoảng thì cẩn thận dò hỏi.
"Không biết! Có điều biểu hiện giống như bị chứng thất hồn." Ôn Tình lắc đầu nói, nàng không biết vì sao Ngụy Anh lại có biểu hiện của chứng thất hồn nữa, dù sao thì bây giờ trong thân thể hắn có tận hai linh hồn.
"Sao lại vậy? Ngụy Anh ngươi tỉnh lại được không?" Lam Vong Cơ vẫn luôn bên cạnh Ngụy Anh, y đau lòng vỗ nhẹ lên má hắn.
"Trạch Vu Quân, phiền ngài giúp ta truyền tin nói với A Ninh đến Cô Tô một chuyến được không?" Ôn Tình hỏi.
"Tất nhiên là được." Lam Hi Thần gật đầu nói.
"Tạm thời chỉ có thể như thế, đợi A Ninh đến ta giúp A Ninh đi vào thức hải của A Anh xem xét." Ôn Tình vừa thu thập một chút đồ vật của mình, vừa nói.
"Không cần! Ôn cô nương, không cần chờ, để ta, để ta đi là được." Lam Vong Cơ nghe Ôn Tình nói cần chờ vài ngày thì sốt ruột tự đề cử mình.

"Ngươi hẳn là biết, hiện giờ trong thức hải của hắn toàn là oán khí, hơn nữa hiện giờ hắn không có ý thức, một khi có chuyện gì bất trắc thì thần thức của ngươi nhất định sẽ tổn thương." Ôn Tình nghiêm túc nói.
"Hiểu rõ." Lam Vong Cơ kiên định nói.
Ôn Tình thấy không lay chuyển được Lam Vong Cơ đành thành toàn cho y.

Lam Vong Cơ nằm bên người Ngụy Anh, Ôn Tình dùng châm bạc ghim vào huyệt vị giúp y bước vào thức hải của Ngụy Anh.
Một khắc sau, Lam Vong Cơ mở mắt.
"Sao rồi?" Ôn Tình sốt ruột hỏi.
"Cái gì cũng không có." Lam Vong Cơ nói.
"Không có? Ngươi không nhìn thấy Ngụy Vô Tiện? Ngươi có tìm kĩ thức hải hay không?" Ôn Tình lo lắng hỏi.
"Trong thức hải cái gì cũng không có, cả oán khí cũng chẳng có." Lam Vong Cơ cũng khó hiểu, thức hải của Ngụy Anh vô cùng sạch sẽ, sạch sẽ đến nhìn sơ qua là đã thấy rõ toàn cảnh, y ở trong đó kêu gọi và tìm kiếm hồi lâu cũng chẳng có ai đáp lại hay nhìn thấy gì.
"Sao lại như vậy? Sao lại không có cái gì hết? Ngụy Vô Tiện, ngươi là Di Lăng Lão Tổ, ngươi đi đâu rồi? Ngụy Anh ngươi ở đâu? Các ngươi đi đâu vậy?" Ôn Tình vô lực ngồi sụp xuống, lẩm bẩm.
"Ôn cô nương, ngươi không sao chứ?" Lam Hi Thần thấy Ôn Tình không bình tĩnh thì sốt ruột hỏi.
"Ta không sao.


Sao lại có thể không có gì hết? Lam Vong Cơ, rốt cục ngươi làm gì hắn vậy?" Ôn Tình tức giận tát Lam Vong Cơ một bạt tay, nàng hận bây giờ không thể dùng một cái tát đánh chết người.
"Ta không biết, ta vô ý trúng thuốc mà Vương Linh Kiều ném loạn, sau đó chuyện gì ta cũng không nhớ." Lam Vong Cơ đứng thẳng chịu một bàn tay của Ôn Tình, vừa không tránh né, vừa không dùng linh lực chống cự.
"Ôn cô nương, hiện giờ Vong Cơ cũng không chịu nổi, cầu ngươi bình tĩnh một chút." Lam Hi Thần lôi kéo Ôn Tình, khuyên giải một chút.
"Ngươi là Di Lăng Lão Tổ, sao ngươi có thể tự dưng biến mất được chứ? Ngươi sẽ không biến mất...!Đúng! Ngươi nhất định sẽ không biến mất...!Vậy đã xảy ra chuyện gì chứ? Rốt cục là đã xảy ra vấn đề ở đâu?" Ôn Tình mê mang thở dài, nhất định là nàng đã quên cái gì đó.

Tính tình của Ngụy Vô Tiện nàng biết, dù có nguy hiểm thì hắn cũng sẽ ưu tiên cứu Ngụy Anh, hắn nhất định sẽ không để cho cả hai người đều có chuyện được.
"Y thư! Ta cần y thư." Ôn Tình bật người đứng dậy bước ra ngoài.
"Ôn cô nương, chờ chút." Lam Vong Cơ như là nhớ tới cái gì, nói.

"Đi Cấm Thư Thất, Ngụy Anh trước đây cũng từng hỏi ta mượn đọc tư liệu ở đấy."

"Vong Cơ..." Lam Hi Thần hơi do dự mà nhìn Lam Vong Cơ.
"Huynh trưởng, Vong Cơ, cầu ngươi." Thanh âm Lam Vong Cơ nghẹn ngào, cúi người hành một đại lễ với Lam Hi Thần.
"Vong Cơ, tội gì làm vậy? Huynh trưởng đưa Ôn cô nương đi là được, đệ đứng lên đi." Lam Hi Thần nghiêng người né đi lễ này, nhanh chóng bước lại muốn đỡ Lam Vong Cơ lên, chỉ tiếc lại bị đệ đệ mình tránh đi.

Hết đường, Lam Hi Thần chỉ đành đưa Ôn Tình đến Cấm Thư Thất.
"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ ngồi bên giường Ngụy Anh, dán trán vào gương mặt lạnh lẽo của hắn, bi thương cùng ảo não đã che đi nghiêm túc ngày thường.
Giờ y chỉ hy vọng người này mở mắt nhìn y, dù là hắn tỉnh lại sẽ đánh y mắng y, thì cũng tốt hơn là giống như một khối gỗ nằm trên giường hiện giờ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi