MA ĐẾ TRUYỀN KỲ



“Muốn bảo tao phản bội chủ thuê, mày nằm mơ đi.”

Trần Thuận nghe vậy, trên mặt lộ ra nụ cười chế nhạo.

“Ta đã biết đáp án, nên mi có thể đi chết rồi.”

Nói xong, Trần Thuận vỗ xuống người gã một cái.

Lập tức, cơ thể gã truyền đến từng đợt âm thanh.

Tất cả các cơ quan nội tạng cùng lúc nổ tung trong nháy mắt.

Giống như mặt sẹo, đến chết, gã cũng không rõ, rốt cuộc Trần Thuận đã dùng thủ đoạn gì?

“Đã xem lâu như vậy, nên đi ra rồi.”

Sau khi giết người này, Trần Thuận đưa mắt nhìn về một góc.

“Ngươi còn mạnh hơn tưởng tượng của lão phu, không tệ, không tệ.”

Từ góc tối trong tầm mắt của Trần Thuận, một lão già chậm rãi bước ra.

“Tuổi còn trẻ mà đã có thực lực mạnh mẽ, là hạt giống tốt, nếu có thể bình yên trưởng thành tiếp, thì tương lai, nói không chừng ngươi có thể đạt đến cấp bậc tông sư. ”

“Đáng tiếc, hôm nay, ta phải tự tay bóp chết thiên tài rồi.”

Lão già cười lớn nói.

Ngoài miệng thì nói đáng tiếc, nhưng vẻ mặt lão lại rất hưng phấn.

Trần Thuận nhìn lão, người này rất mạnh.

Người này còn mạnh hơn mấy người Gấu Xám, Hồ Lý Tài, Lôi Báo.

Nhưng cũng chỉ ngang cấp bậc với Quỷ Hợp Hoan Ngụy Vô Tâm mà thôi.

Trần Thuận đáp lại lão, chỉ có một chữ: “Chết!”

Âm thanh rất bình tĩnh, nhưng lại tản ra uy lực của Ma Đế.

Ta muốn ngươi chết thì ngươi phải chết.

Không có cách nào kháng cự.

“Ha ha, đủ ngông cuồng…” Ánh mắt lão hiện lên vẻ khát máu: “Hương vị máu tươi của ngươi chắc chắn rất ngon.”

“Trần Thuận, ngươi nhất định phải cẩn thận.” Sau khi nghe thấy lời lão già, cả người Tống Thiên Hy run lên, vội nhìn Trần Thuận: “Ông ta, ông ta là Từ Khánh Vinh, tội phạm giết người trong đại án hút máu mấy năm trước, giờ là tội phạm bị truy nã gắt gao nhất trên thế giới, nghe nói, toàn bộ người tham gia bắt giữ ông ta đều bị ông ta hút cạn máu, là nhân vật hết sức nguy hiểm.


Sau này, trên mạng có tuôn ra tin tức, ông ta đã chạy đến quốc gia chiến loạn ở Trung Đông, chỉ một mình mà diệt sạch mấy đoàn lính đánh thuê, hút cạn máu của họ, sau đó tự mình gây dựng nên một đoàn lính đánh thuê khát máu, có tiếng ác dữ dội trong giới lính đánh thuê.”

Tống Thiên Hy đã từng vô tình đọc được tin tức này, nó đã lưu lại trong cô ấn tượng cực sâu.

“Ha ha, không ngờ, đã nhiều năm qua đi như vậy, mà còn có người có thể nhận ra ta.” Lão già cười lớn nói: “Cô bé, lúc đầu ta chỉ lấy thù lao giết một người, cũng chỉ định giết một người mà thôi, nhưng ngươi đã nhận ra ta, vậy thì hôm nay, ngươi cũng chỉ có thể chết mà thôi.”

“Nhìn ngươi sạch sẽ xinh đẹp như vậy, lại còn là gái trinh, chắc hương vị cũng không tệ.” Từ Khánh Vinh liếm môi một cái.

Dáng vẻ này của lão đã dọa cho Tống Thiên Hy toàn thân run lên.

“Tôi chẳng cần biết ông là ai, ông đã từng làm gì, không có bất cứ quan hệ nào với tôi, nhưng ông rời Trung Đông về Giang Châu, làm việc cho nhà họ Hà, đến đây chặn giết tôi, là quyết định sai lầm nhất đời này của ông.”

Trần Thuận nói tiếp: “Mà đây còn là sai lầm trí mạng.”

“Nhóc con thật ngông cuồng, điều đó chỉ làm mi chết sớm hơn thôi.” Vẻ mặt Từ Khánh Vinh đầy khát máu.

Sau đó, lão đột nhiên lao về phía Trần Thuận.

Một trảo vỗ xuống.

Tốc độ nhanh như tia chớp.

Trần Thuận cười lạnh.

Thân hình hắn khẽ động, tránh được một trảo nhanh mạnh của Từ Khánh Vinh.

Hừ?

Rõ ràng Từ Khánh Vinh không ngờ Trần Thuận lại có thể dễ dàng tránh né như thế.

Lão tiếp tục lấn người tiến lên, hai móng vuốt vung lên như ảo ảnh.

Nhưng vẫn không thể làm Trần Thuận tổn thương chút xíu nào.

Thậm chí, ngay cả góc áo Trần Thuận, lão cũng không chạm tới được.

Cái này, cái này sao có thể?

Vừa nãy rõ ràng lão đã đoán được, Trần Thuận tối đa cũng chỉ là thực lực võ đạo đại thành thôi.

Hơn nữa, còn trẻ như vậy, cùng lắm cũng chỉ mới vào cảnh giới võ đạo đại thành cùng lắm là mấy năm mà thôi.

Mà lão đã là võ đạo đại thành nhiều năm rồi, dù vẫn chưa thể thăng cấp thành tông sư, nhưng dựa vào hút máu của vô số người, không ngừng luyện hóa, có thể nói, lão đã đạt tới cực hạn của cảnh giới võ đạo đại thành.

Có gọi lão là một tiếng chuẩn tông sư cũng không quá.

Như lão thấy, lão muốn tiêu diệt Trần Thuận, chẳng qua chỉ là trong dăm, ba chiêu mà thôi.

Thậm chí còn không cần đến.

Nhưng bây giờ, đã qua ba mươi, năm mươi chiêu rồi mà lão thậm chí còn chưa chạm tới được một góc áo của Trần Thuận.

“Tốc độ của ông quá chậm.”

Lúc này, một âm thanh nhẹ nhàng truyền vào tai lão.

Chính là Trần Thuận đang nhàn nhã né tránh công kích của lão.

“Ngạo mạn.”

Từ Khánh Vinh quát lên một tiếng chói tai, nội lực trong cơ thể điên cuồng bộc phát.

Tốc độ của lão bỗng chốc tăng thêm ba lần.

Lần này, rốt cục, lão đã túm được bả vai Trần Thuận.

Vẻ mặt Từ Khánh Vinh hiện lên ý cười.

Đây mới là kết quả nằm trong dự đoán của lão.

Hai móng vuốt sắc bén của lão đã sớm được tu luyện đến mức có thể xuyên thủng thép, có thể bót nát khối sắt, có thể nói là không gì không phá được.

Thậm chí, tới một mức độ nào đó, đón đỡ đạn cũng không phải là vấn đề.

“Ha ha ha, nhóc con, ngạo mạn là phải trả giá đắt.” Trên mặt Từ Khánh Vinh lộ ra nụ cười tàn nhẫn: “Nhưng mà yên tâm, ta sẽ không giết ngươi ngay, ta sẽ để cho ngươi tận mắt nhìn thấy ta từ từ hút sạch máu tươi của ngươi, cho ngươi từ từ tuyệt vọng mà chết đi…”

Dứt lời, móng vuốt của Từ Khánh Vinh chụp lấy bả vai Trần Thuận, đột nhiên dùng sức.

Trước tiên, lão muốn bóp gãy xương bả vai Trần Thuận.

Sau đó, phế đi hai tay hai chân hắn, rồi từ từ hút cạn máu tươi của hắn.

Cuối cùng, cắt đầu Trần Thuận mang về cho người đứng đầu nhà họ Hà, để ông ta tế con của mình.

“Tuyệt vọng bắt đầu!”

Nụ cười trên mặt Từ Khánh Vinh càng trở nên dữ tợn.

Nhưng nụ cười trên mặt hắn nhanh chóng dừng lại.

Hình như đã trở nên đông cứng.

Vì lão hoảng hốt phát hiện, khi hắn dùng sức thì móng vuốt không gì không thể phá kia lại không giống như tưởng tượng của hắn, xuyên thủng bả vai Trần Thuận, sau đó bóp nát xương bả vai của hắn.

Đừng nói xuyên thủng, ngay cả vết thương cũng không hề có.


Lão phát hiện, cái lão nắm hình như không phải bả vai một người, mà là một khối thép hoàn mỹ.

Nhưng, dù là thép, là sắt, lão đều có thể bóp nát, xuyên thủng mà không hề có áp lực nào.

Nhưng bây giờ, bả vai Trần Thuận, đã xảy ra chuyện gì?

Bả vai vốn nên dễ dàng bóp nát, nhưng dù lão đã dùng hết sức cũng không thể gây ra một vết thương nào.

“Sức của ngươi quá yếu.”

Trần Thuận lại cất tiếng giống hệt như lúc đánh giá tốc độ của lão.

“Cái gì?” Lần này, Từ Khánh Vinh thật sự cảm thấy hơi hoảng sợ.

“Ta chỉ định kiểm tra một chút, rốt cuộc sức mạnh võ đạo trên Trái Đất có thể đạt tới tình trạng gì mà thôi, nhưng xem ra, ta đã tìm nhầm đối tượng rồi, ngươi quá yếu.”

Ngươi quá yếu.

Trần Thuận vừa dứt lời, Từ Khánh Vinh đã biến sắc.

Lão là cao thủ võ đạo đại thành, đã ở cảnh giới này vô số năm rồi, thậm chí có thể xưng là chuẩn tông sư rồi.

Nhưng đối mặt với Trần Thuận, lại bị đánh giá là quá yếu.

Chẳng lẽ, Trần Thuận là cao thủ cấp bậc tông sư?

Làm sao có thể?

“Ta đã không thể thông qua ngươi để nghiên cứu sức mạnh võ đạo của Trái Đất thì ngươi trở thành vô dụng rồi, vậy ngươi hãy đi chết đi.”

Trần Thuận chậm rãi mở miệng nói.

Dường như đế quân cai quản sống chết phán lão án tử.

Ngay khi Trần Thuận vừa dứt lời, cả người Từ Khánh Vinh bỗng run lên như cầy sấy.

Lão mơ hồ nghe được mấy chữ.

“Chín bí mật của Ma Đế, chiêu thứ nhất, nuốt chửng!”

Sau đó, lão cảm thấy hình như Trần Thuận trước mặt đã biến thành một lỗ đen.

Nội lực hùng hậu trong cơ thể lão bắt đầu điên cuồng chảy vào cơ thể của Trần Thuận.

“Không!”

Từ Khánh Vinh kêu lên một tiếng thê lương, lập tức muốn thu hồi móng vuốt đang nắm bả vai Trần Thuận lại.

Nhưng mặc cho lão dùng sức như thế nào, móng vuốt của lão cứ như đã dính vào bả vai Trần Thuận, không hề động đậy.

Lão chỉ có thể là trơ mắt nhìn, nội lực mình vốn tự tu luyện hơn nửa đời bị Trần Thuận không ngừng hút đi.

Mà ánh mắt Trần Thuận nhìn lão như đang nhìn một người chết.

“A a a!” Từ Khánh Vinh gần như sắp tuyệt vọng rồi.

Nội lực không ngừng trôi đi mất, lão chỉ cảm thấy, thực lực của mình đang không ngừng giảm xuống.

“Trần Thuận, đồ tạp chủng, đồ súc sinh, lão tử sẽ không cho ngươi được như ý, ngươi chết đi cho ta.”

Từ Khánh Vinh điên cuồng quát.

Cùng lúc đó.

Pằng!

Một tiếng súng vang lên.

Đột ngột vang lên.

Một viên đạn xé gió mà tới.

“Xem ra, vì giết ta, các ngươi thật sự bỏ hết cả tiền vốn nhỉ.”

“Nhưng ngươi cho rằng, thế này thì có thể giết được ta sao? Ngu ngốc thật sự là đáng sợ.”

Trần Thuận nhìn Từ Khánh Vinh điên cuồng, vẻ mặt càng mỉa mai.

Đạn súng bắn tỉa bắn ra rất nhanh.

Đạn lập tức xuyên từ trán ra sau đầu Trần Thuận.

Thấy thế, Từ Khánh Vinh cười càng điên cuồng.

Lão thậm chí liếm liếm đầu lưỡi, muốn liếm sạch máu đang bắn tung tóe.

Nhưng khiến lão bất ngờ là sự việc lại không như tưởng tượng của lão.

Không hề có vết máu nào.

Hả?

Lúc này, lão mới phát hiện, đầu Trần Thuận đã sớm lệch về nơi khác, nhưng vì tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức chỉ trong nháy mắt đã trở về chỗ cũ, chỉ lưu lại một bóng mờ rồi biến mất.

“Ngươi có thể đi chết rồi.”


Một âm thanh lạnh lùng vang lên bên tai lão.

Lão lập tức cảm thấy máu thịt và xương cốt trong cơ thể mình nổ tung từng đợt.

Cơn đau như bị lăng trì lan truyền khắp cơ thể.

Pằng!

Pằng!

Hai tiếng súng liên tiếp vang lên.

Nhưng lần này, Trần Thuận không hề cảm giác được nguy hiểm.

Hả?

Không ổn.

Lần đầu tiên Trần Thuận cảm thấy da đầu hơi tê dại.

Hắn đã lơ là Tống Thiên Hy rồi.

Thân hình Trần Thuận lập tức vụt tới bên cạnh Tống Thiên Hy.

Nhưng hắn đã phản ứng chậm một bước.

Phụt!

Máu tươi bắn tung tóe.

Tay bắn tỉa núp trong bóng tối nhếch miệng cười.

Hắn có thể tránh đạn, nhưng người phụ nữ của hắn không thể tránh được.

Hắn quan tâm cô ta như vậy thì hắn chắc chắn phải chết.

Không ngờ gã lại hoàn thành được nhiệm vụ cuối cùng này.

“Trần Thuận…”

Cơ thể mềm mại của Tống Thiên Hy run lên, đạn súng bắn tỉa đã xuyên thẳng qua cơ thể cô.

Dường như cô lại nhìn thấy cảnh Trần Thuận liều chết chiến đấu với mấy chục người đàn ông lực lưỡng, chỉ vì cứu cô.

Lúc này, hai tiếng súng lại liên tiếp vang lên.

Tống Thiên Hy muốn lao về phía Trần Thuận, cô, cô cũng muốn cứu Trần Thuận một lần.

Nhưng ánh mắt Trần Thuận có vẻ phức tạp: “Cô gái ngốc, ta không muốn chết thì không ai có thể giết ta.”

Sau đó, hắn ôm cô, hơi nghiêng người một cái, lần nữa tránh được hai phát đạn đang phóng tới.

Tống Thiên Hy được Trần Thuận ôm vào trong ngực, cô cảm thấy quá đau, đau đến mức cả người không kìm được run rẩy.

Nhưng trong ngực Trần Thuận, cô cảm thấy ấm áp và an tâm.

Nhưng hình như ý thức bản thân càng ngày càng mơ hồ.

“Trần Thuận, chúng ta không ly hôn nữa có được không?” Cuối cùng, Tống Thiên Hy run rẩy nói.

Dứt lời, vì vết thương bị động, cô không kìm được ho hai tiếng, khóe miệng ứa máu.

Nhưng cô dường như không thấy.

Ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Thuận đầy mong chờ.

“Được, tôi đồng ý với cô.”

Trần Thuận cúi đầu khẽ nói.

Sau đó, ngẩng đầu.

Nhìn về hướng viên đạn phóng tới.

Toàn thân sát khí ngút trời.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi