MA ĐẾ TRUYỀN KỲ



Nhất là Đoàn Võ, anh ta nhớ lại trước lúc Trần Thuận đứng lên, đã vỗ xuống chỗ bên cạnh mình.

Lẽ nào là anh ta giở trò à?

Nhưng mà làm sao có thể thế được?

Anh dùng hết sức lực thì có thể khiến cho chiếc bàn này nứt ra thành bốn, năm mảnh.

Nhưng dùng nội lực để làm vỡ chiếc ghế, còn vỡ thành bột mịn, quan trọng nhất là không ngờ vẫn còn giữ được hình dạng ban đầu, không hề nhìn ra được tổn hại gì. Nếu như khi nãy không có trận gió thổi qua thì…

Nghĩ đến đây, Đoàn Võ cảm thấy hết sức sợ hãi.

E là đến cả ông ba cũng không thể làm được như thế!

“Vị trí đó là nơi anh ta từng ngồi à?”

Cho dù Đoàn Vũ Chiến có năng lực tông sư, bây giờ cũng cảm thấy hơi lo sợ.

Khiến cho anh ta làm chiếc ghế vỡ nát, khiến cho nó hóa thành bột mịn, anh ta cũng có thể làm được, nhưng chắc chắn không thể khiến nó giữ nguyên trạng thái ban đầu!

“Xem ra nhà họ Đoàn chúng ta thật sự đã mất đi cơ hội hiếm có!” Đoàn Vũ Chiến nói.

“Ông ba, tôi…” Đoàn Võ hoảng hốt.

Đoàn Vũ Chiến nhìn anh ta, có thể trách Đoàn Võ sao? Cũng không thể trách anh ta được, nếu là người khác trong nhà họ Đoàn, nếu là người trong gia tộc quyền quý ở Giang Châu đến thăm thì sợ rằng cũng sẽ không tỏ thái độ hào nhã với bọn họ.

Bởi thì tầng lớp khác nhau!


Đây là sự kiêu ngạo của những gia tộc có lịch sử trăm năm. Sự kiêu ngạo với người ngoài!

Nếu như Trần Thuận biết được suy nghĩ của Đoàn Vũ Chiến lúc bấy giờ, sợ rằng sẽ mắng anh ta ngay, đây không phải là kiêu ngạo, chắc chắn đây là ngu ngốc!

“Mất đi cơ hội hiếm có dù gì cũng đỡ hơn đắc tội nặng nề với người ta!” Đoàn Vũ Chiến thở dài.

Huống hồ chi, đối phương một người trẻ tuổi tầm hai mươi tuổi hơn, cho dù Đoàn Vũ Chiến nghĩ đối phương không phải là tông sư, thế thì cũng mạnh hơn ông ta, nhưng từ trong tận đáy lòng, ông ta cũng cảm thấy khó mà tin tưởng nổi.

Nhưng ông ta vẫn căn dặn: “Cử người đi tìm Trần Thuận, một khi có được tin tức của Trần Thuận thì lập tức mời hắn đến nhà làm khách!”

Sau khi Trần Thuận rời khỏi nhà họ Đoàn, hắn cũng thở dài.

Nhà họ Đoàn đã mất đi cơ hội to bằng trời, đồng thời hắn cũng không thể nào bố trí được Tụ Linh trận.

Cướp luôn à?

Không thể nào.

Thân là chủ nhân của ma giới, Trần Thuận có sự kiêu ngạo của mình!

Nếu như người khác dám đắc tội hắn, dám bắt nạt hắn, chắc chắn hắn sẽ trả gấp mười, gấp trăm lần, thậm chí báo thù cả đời tổ tiên người ấy, chứ bằng không hắn cũng không thể để lại tiếng ác trong vũ trụ.

Nhưng nếu như người khác không đụng đến hắn, cũng không đắc tội hắn, Trần Thuận cũng sẽ không chủ động đi ức hiếp người khác.

Mặc dù Trần Thuận nghĩ rằng nhà họ Đoàn là gia tộc ngu ngốc. Nhưng dù gì cũng không hề chủ động đụng đến hắn, hắn cũng sẽ không tàn sát nhà họ Đoàn chỉ vì không thể bày Tụ Linh Trận, cướp địa bàn của người khác, đây không phải là phong cách của hắn!

Huống hồ chi, ngoại trừ nhà họ Đoàn còn có nhà họ Thẩm!

Sau khi rời khỏi nhà họ Đoàn, Trần Thuận trở về nhà một chuyến.

Rồi gọi người chuyển một lá thư đến cho nhà họ Thẩm.

Không phải là thư mời!

Mà là thư khiêu chiến!

Sau khi nhận được thư khiêu chiến, nhà họ Thẩm lập tức nổi giận, từ bao giờ mà một gia tộc quyền quý ở Giang Châu cũng có tư cách khiêu chiến bọn họ.

Cho dù bây giờ nhà họ Thẩm loạn trong giặc ngoài, thực lực không bằng trước kia, nhưng cũng không phải con mèo con chó nào cũng có thể tùy tiện khiêu khích đâu.

“Khiêu chiến à, để hắn có đi không có về, để những gia tộc ngu ngốc rục rịch muốn phá hoại ở Giang Châu nhìn cho rõ, nhà họ Thẩm chúng ta vẫn mạnh như trước kia, chắc chắn không phải là người mà bọn chúng có thể khiêu khích!”

Có người nhà họ Thẩm nói với giọng đầy tức giận.

Bởi vì thế, sau khi gửi thư khiêu chiến một ngày, Trần Thuận nhận được thư trả lời ngay.

Thời gian đã định là ba ngày sau!

Trong ba ngày này còn xảy ra một chuyện.

Trên đường đến Tụ Linh Trận trong đại học Giang Châu, khi đi ngang qua một con hẻm trong tòa thành cũ, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng cầu xin.

Việc không liên quan đến mình, cứ lờ đi.


Từ trước đến nay, Trần Thuận không phải là người thích lo chuyện bao đồng, nhưng lần này, sau khi nghe thấy tiếng cầu cứu, Trần Thuận chợt có cảm giác muốn sang đó xem một cách lạ lùng.

Rồi sau đó, Trần Thuận đi vào trong con hẻm, chỉ nhìn thấy một đám du côn bao vây cô bé nhỏ tuổi, những lời dâm dục không ngừng tuôn ra từ miệng chúng.

“Má, đây là lần đầu tiên tao gặp được con nhỏ đẹp như thế này!”

“Một người đẹp hoàn hảo, đem đi bán chắc chắn được giá lắm, nuôi thêm vài năm nữa, chắc chắc sẽ trở thành yêu tinh hại dân hại nước!”

“Đừng nói là vài năm, bây giờ cũng đã khiến cho cả đống người bỏ giá lớn để chơi đùa, sợ là mày không biết có những người thích loli lắm!”

“Hay là chúng ta thử đi?”

“Cút đi, thử rồi thì làm sao bán được giá cao. Nhưng nếu không làm tổn thương đến cơ thể của cô ta thì có thể để cho chúng ta được thỏa mãn!”

Đám du côn vây quanh cô gái ấy, ánh mắt bọn chúng luôn bừng bừng sáng, gương mặt vô cùng hớn hở.

Thậm chí còn có người liên tục giơ tay sờ soạng cô.

Cô bé ấy né tránh né phải, rồi nhanh chóng bị ép đến góc tường, không còn nơi nào để trốn nữa.

Nước mắt cô bé tuôn trào, giọng nói nghẹn ngào, không ngừng cất tiếng van lớn: “Các anh, xin các anh tha cho em được không? Em…Em có kẹo, em có thể cho các anh hết…”

Sau khi nói dứt lời, cô bé ấy lấy hai viên kẹo từ trong túi ra.

Có một vài viên cô bé không nỡ nhìn thêm mấy cái, rồi đưa kẹo cho bọn du côn bằng đôi tay lem nhem.

Tủi thân, sợ hãi và đáng thương!

“Ai mà thèm hai viên kẹp của mày!”

Một thằng du côn hất bay hai viên kẹo trong tay cô bé ấy một cách thô lỗ.

Đồng thời, cũng đánh cho tay cô bé ấy đau đớn.

Nhưng hình như cô bé ấy không cảm nhận đau đớn trên tay mình vậy, sau khi viên kẹo bi hất bay, nước mắt của cô bé lập tức tuôn rơi.

Cô bé muốn giơ tay nhặt lại viên kẹo rơi trên mặt đất, nhưng rụt rè giơ tay ra, rồi lại rút tay về ngay.

Cô bé nhìn những người đàn ông trưởng thành trước mặt: “Cầu xin các anh đừng ăn hiếp Quả Quả nữa được không? Cầu xin các anh đấy…”

Gã cầm đầu trừng mắt nhìn người hất viên kẹo của cô bé đi, rồi quay đầu lại, ráng nở nụ cười dịu dàng và hiền hậu: “Em gái, theo anh đi đi, anh sẽ không ức hiếp em đâu, anh sẽ dẫn em đi ăn món ngon, mua đồ đẹp cho em, dẫn em đến các nơi chỉ toàn các chị, bọn họ sẽ đối xử tốt với em, được không?”

“Thật sao? Bọn họ sẽ đối xử tốt với Quả Quả sao?” Cô bé thấy bọn họ không ức hiếp mình nữa, nước mắt cũng ngừng rơi, chỉ nhìn bọn họ với đôi mắt nhập nhèm lệ, gương mặt cô bé có vẻ mơ mơ màng màng, hình như hơi khao khát.

“Đương nhiên là thật rồi, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, các anh nói thế nào thì em thế đó, mọi người đều sẽ đối xử tốt với em!”

Gã cầm đầu tiếp tục quyến rũ cô bé.

“Nhất định em sẽ ngoan ngoãn nghe lời!”

Cô bé gật đầu thật mạnh, rồi mới kéo ống tay áo lên lau khô nước mắt của mình, cố gắng nở nụ cười.

Cho dù gương mặt vẫn lem nhem, cô bé ấy cười cười, dường như có thể bừng sáng cả thế giới, khiến cho đám du côn động lòng.


Còn nhỏ mà quyến rũ như thế, lớn lên chắc chắn sẽ hút hồn người lắm!

Đám du côn quyết định phải bán cô bé với giá cao mới có thể xứng với nhan sắc của cô bé!

Đương nhiên xinh đẹp và tinh tế như thế, trước khi bán cô bé đi, không khỏi phải…

“Sẽ ngoan ngoãn nghe lời là được rồi. Nào, để cho anh ôm…”

Sau khi nói dứt lời, gương mặt tên du côn lộ ra nụ cười xấu xa, muốn dang tay ôm cô bé vào lòng.

Cô bé cảm thấy hơi nguy hiểm, bèn muốn trốn tránh theo bản năng, nhưng không hề tìm được nơi để trốn.

Chỉ có thể sợ hãi cúi gằm đầu xuống, để mặt cho các anh ôm lấy mình.

Rồi sau đó, đợi một hồi lâu, cô bé cũng không đợi được đôi bàn tay khiến cho mình sợ hãi.

Cô bé lại sợ hãi ngẩng đầu lên lần nữa, chỉ thấy không biết có một anh trai đứng trước mặt mình từ lúc nào, còn tóm lấy tay của người đàn ông kia.

“Đến con nít mà còn không bỏ qua, chúng mày thật đáng chết!”

Trần Thuận nhìn đám du côn, hắn hằm hằm sát khí .

“Ha! Không ngờ lại có đứa lo chuyện bao đồng, nhúng tay vào chuyện của ông đây rồi, má nó mày tìm đường chết!”

Tên du côn thấy chỉ có một mình Trần Thuận, trông cơ thể của hắn gầy gò, yếu ớt không ra nổi gió, gã lập tức nở nụ cười gian xảo.

“Em tên là Quả Quả đúng không?” Trần Thuận nhìn cô bé rồi mỉm cười dịu dàng.

Cô bé nhìn Trần Thuận, cảm thấy yên tâm đến lạ lùng, cô bé gật đầu thật mạnh: “Đúng thế, em tên là Quả Quả!”

“Quả Quả, nhắm mắt, bịt tai lại được không? Đợi chừng nào anh kêu em thì em lại mở mắt ra!” Trần Thuận nói tiếp.

“Quả Quả nghe lời anh!” Quả Quả nói tiếp, giọng nói của cô bé có vẻ tủi thân và e dè vô cùng.

Sau khi nói dứt lời, cô bé bèn ngoan ngoãn ôm chặt tai.

Đến bây giờ Trần Thuận nhìn sang đám du côn: “Bây giờ chúng mày có thể đi chết rồi!”

Dường như giọng nói của anh đến từ dưới suối vàng, tuyên bố về cái chết của chúng.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi