MA GIÁO NHỊ TAM SỰ

Phòng của Nguyên Phương bày trí rất tốt, tình thơ ý họa tri âm tri kỷ, lại có mỹ nhân bầu bạn, Địch Nhân Kiệt bước vào liền không muốn đi ra nữa.

Địch Nhân Kiệt nhìn Nguyên Phương: “Lạc hoa thính phong khiếu…” (Hoa rơi nghe gió thổi)

Nguyên Phương không để ý đến hắn.

Địch Nhân Kiệt cứ thế ngồi xuống bên cạnh cậu: “Câu thơ này viết đã lâu, mãi mà chưa  có câu tiếp theo, hay là huynh làm tiếp đi?”

Nguyên Phương rót trà: “Chuyện quan trọng là gì?”

“Ta nói đúng là chuyện quan trọng,” Địch Nhân Kiệt chỉ Nguyên Phương, lại chỉ vào chính mình, “Nhân sinh đại sự.”

“Địch đại nhân có nhân sinh đại sự sao không đi tìm phụ mẫu bà mai mà nói, nói với ta làm gì?”

“Không tìm huynh nói, liền không tính là nhân sinh đại sự. Ta hai năm qua được Hoàng Thượng ban thưởng không ít, có thể mua một tòa tòa nhà lớn, còn có thể tìm nhiều người hầu cho huynh nữa.”

“Địch đại nhân mua nhà thì có quan hệ gì tới ta, hơn nữa ta tay chân lành lặn, cũng không cần người hầu.”

“Hảo hảo hảo, huynh không cần người hầu, vậy để ta hầu hạ huynh, ta đã nghĩ kỹ…”

Nguyên Phương cắt lời hắn: “Ta không có hứng thú nghe.”

“Huynh có. Huynh để ta vào phòng, ngay cả trà cũng rót rồi, chính là có ý định cùng ta nói chuyện”, Địch Nhân Kiệt đắc ý cười, “Cho dù một vạn năm không gặp, ta vẫn hiểu rõ huynh.”

Nguyên Phương bất đắc dĩ thở dài: “Có gì muốn hỏi thì hỏi mau, hỏi xong coi như hết, cái gì mua nhà người hầu loạn thất bát tao cũng không được nhắc lại nữa.”

Còn rất nhiều chuyện bên ngoài phải lo, Địch Nhân Kiệt lại cứ dây dưa khiến cậu vướng bận, cậu chỉ muốn sớm nói cho rõ ràng, sau đó chuyên tâm đối phó kẻ địch.

Địch Nhân Kiệt cuối cùng không tiếp tục cợt nhả nữa: “Vậy huynh có nhận ra ta hay không?”

“Nhận ra.”

“Chúng ta gặp nhau ở đâu?”

“Trường An, Đức Vân đường.”

Nói đúng rồi.

Vương Nguyên Phương quả nhiên nhớ rõ hắn.

“Huynh nếu nhận được ta, vì sao không để ý tới ta? Vì cái gì còn lấy cái tên kỳ quái như vậy?”

Nguyên Phương không đáp lời, Địch Nhân Kiệt đứng dậy xem xét ngoài cửa sổ: “Huynh nói đi, tường không có lỗ tai đâu.”

“Bọn họ sẽ không đến nghe trộm đâu, bọn họ rất tin tưởng ta, ta cũng rất tín nhiệm họ, họ như người nhà của ta vậy. Ta cải danh đổi họ không phải là bị ép buộc, ta ở lại đây, cũng là do ta tự nguyện.”

“Vậy huynh…”

Nguyên Phương lấy từ dưới gối ra một quyển ghi chép, ném cho Địch Nhân Kiệt

“Xem hết, ngươi sẽ hiểu.”

Ánh mắt Nguyên Phương tĩnh như mặt nước: “Địch Nhân Kiệt, ta nhớ được ngươi. Chính là, đối với ngươi, ta đã không còn cảm giác.”

Quyển ghi chú kia rất dày, Địch Nhân Kiệt nhận ra nét chữ của Nguyên Phương. Ngoài bìa không có chữ, trang thứ nhất, vỏn vẹn năm chữ.

【 Trường An Đức Vân đường 】.

Trong quyển vở này ghi lại toàn bộ mọi chuyện từ khi Nguyên Phương cùng Địch Nhân Kiệt sơ ngộ đến nay.

Địch Nhân Kiệt xem một chút, Nguyên Phương viết rất tỉ mỉ, khi nào, ở đâu, xảy ra chuyện gì, đã nói những gì, từng chút từng chút đều ghi lại rõ ràng.

Sau đó, Địch Nhân Kiệt thấy nghi hoặc, hắn phát hiện trong sách viết có chỗ viết sai, bị Nguyên Phương sửa chữa, xóa xóa sửa sửa tới mấy lần.

Tiếp tục sau nữa, Địch Nhân Kiệt thấy lo lắng, hắn phát hiện giữa những hàng chữ này, tái nhợt vô lực, không chút tình cảm nào, ngay cả lúc kể lại khoảng thời gian khổ sở nhất của Nguyên Phương, chữ viết cũng rất đoan chính.

Giấy rất cũ kỹ, hẳn là cất giữ đã nhiều năm, nhưng màu sắc thống nhất, có thể thấy được là viết một mạch từ đầu tới cuối. Nét mực có vài chỗ từ đậm thành nhạt, hẳn là viết rất nhanh, trang sách có vài chỗ sờn rách, đại khái luôn bị chủ nhân lấy ra lật xem.

Hết thảy đều là rất mất tự nhiên.

Tại sao có người có thể bình thản viết lại những chuyện mình đã từng trải qua như thế, tại sao không vương chút tình cảm nào, tại sao phải sửa chữa nhiều như vậy, lại tại sao không ngừng lật giở xem tới xem lui.

Địch Nhân Kiệt bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.

Hắn nhìn về phía Nguyên Phương, cậu đang đưa một chén trà qua cho hắn.

“Có lẽ ngươi rất khó chấp nhận. Bất quá đúng là như thế.”

Sáu năm trước, khi Nguyên Phương chạy ra khỏi đống đổ nát, ngơ ngơ ngẩn ngẩn lưu lạc một hồi. Cậu biết rõ mình thân là nhi tử của tội thần, không nên tiếp xúc với bất cứ ai, vì vậy cậu chỉ dám trốn ở làng quê trấn nhỏ hẻo lánh. Trong núi không có đại phu, cũng không có dược liệu tốt, cậu thương thế quá nặng, lại chỉ có thể tự mình trị thương, khổ sở muôn phần vết thương cũng không tốt lên, ngược lại sinh bệnh nặng.

Khi Nguyên Phương sinh bệnh, Địch Nhân Kiệt đang hai bàn tay trần đào bới đống tàn tích, máu tươi đầy đất, thủy chung tìm không thấy người hắn muốn tìm.

Lần bệnh này, mấy lần khiến Nguyên Phương quanh quẩn trước Quỷ môn quan.

Mất máu quá nhiều, thương cũ bệnh mới, làm cậu hôn mê không biết bao lâu.

Nhưng trời xanh không tuyệt đường sống của cậu, vẫn là để cậu tỉnh lại, khi Nguyên Phương mở mắt ra, nhìn thấy nóc nhà tối đen dơ bẩn, cảm nhận được, là miệng đắng lưỡi khô, bụng đói đến réo vang.

Cậu khó nhọc đứng lên, mơ mơ màng màng tìm được một dòng sông nhỏ, bắt được một con cá, ăn cho no bụng.

Khi cậu làm xong hết mấy việc này thì nằm dài ra ở bờ sông, trên đỉnh đầu là trời cao thăm thẳm, sao sáng như ngọc.

Ngân hà chói mắt, không ngừng không nghỉ, ở một nơi không ai với tới, chưa bao giờ ngừng chuyển động.

Khi đó, Địch Nhân Kiệt đang trong thư phòng đốt đèn viết yêu sách thư, một phong, là thỉnh cầu điều mình đến thành nhỏ phụ cận Trường An, một phong, là thỉnh cầu Hoàng Thượng đại xá thiên hạ, buông tha Vương Nguyên Phương.

Nguyên Phương nhìn những đốm sáng trên trời, chợt nghĩ tới, chính mình hẳn là có một cái tên.

Mà tên này, cậu lại đã quên.

Nửa năm sau, Nguyên Phương vẫn không rời khỏi thôn nhỏ đó. Cậu vẫn ở trong căn nhà cũ nát kia, mỗi ngày lên núi hái thảo dược tự chữa thương cho mình. Cậu không nhớ nổi mình là ai nhưng chưa từng bỏ cuộc, cậu phát hiện mình thơ văn thông thạo, tri thức uyên bác, còn biết võ công. Cậu nghiên cứu y phục trên người, thủ công tinh xảo, liền suy đoán hẳn mình cũng thuộc thế gia. Lại thấy mình thân chịu trọng thương, nhất định là gặp tai họa gì đó. Mình xuất thân bất phàm, hiện tại lại rất chật vật, tỉnh lại ở một nơi xa lạ, đủ loại dấu hiệu này khiến cậu tinh tưởng, mình nhất định đã gặp ai đó, sau lại tai họa ngập đầu, hẳn là nên tránh xa mọi người, cầu lấy bình an.

Khi Nguyên Phương rời khỏi sơn thôn kia, Địch Nhân Kiệt đang làm chức pháp tào ở một nơi nào đó, ngẩn người với một khối thi thể hoàn toàn biến dạng.

Sau đó, Địch Nhân Kiệt đi qua rất nhiều núi đồng, Nguyên Phương cũng vượt qua rất nhiều sông suối, hai người càng chạy càng xa, càng chạy càng xa.

Trong khoảng thời gian này, Nguyên Phương vẫn không ngừng tìm kiếm ký ức của mình.

Chính là có cố thế nào cũng vô dụng, trong đầu cậu như có một cánh cửa lớn đóng thật chặt, không muốn lộ ra kẽ hở nào cho cậu.

Cho đến hơn ba năm trước, cậu đang ngồi trong trà quán thì ngẫu nhiên gặp một người. Cậu đang uống trò, người kia mang theo mấy nam nhân tướng mạo bất phàm đến ngồi đối diện cậu, vừa tới liền hỏi: “Trông ngươi đẹp như vậy, rất phù hợp giáo lý bổn giáo, có muốn đến Ngự Thiên sơn của chúng ta không?”

Người kia lại hỏi cậu: “Ngươi tên là gì?”

Mà cậu thì không biết mình tên gì.

Cậu thực bối rối, thực đau đầu, giữa một mớ hỗn loạn, chợt một chữ bật ra.

Chữ kia đại khái đối với cậu hẳn là rất trọng yếu.

Cậu nhớ rõ âm thanh của nó, có lẽ đã tự mình gọi qua rất nhiều lần, cậu thậm chí trong nháy mắt cảm thấy, những khi chữ này ra khỏi miệng cậu đều rất cao hứng, nhưng cậu không nhớ nổi chữ đó viết như thế nào. Cậu chỉ là tự nhiên nói ra.

“Địch? Là cây sáo sao?” Người kia hỏi cậu.[1]

Cậu gật đầu, dừng một chút mới nói thêm, “Tên một chữ Nhất.”

Nguyên Phương mơ mơ hồ hồ mà theo người kia lên Ngự Thiên sơn.

Cậu hòa nhập vào cuộc sống của mọi người ở đó, tuy rằng bọn họ rất tùy ý làm xằng, nhưng kỳ thực cũng không làm ác. Cậu không thể nói là thích, cũng không thể nói là không thích, chỉ biết mình ở đây rất tự nhiên, rất thoải mái.

Khi đó cậu trong lúc vô ý có nói với Hạ Tiểu Mai chuyện mình từng bị thương, Tiểu Mai bốc thuốc cho cậu điều dưỡng, thịnh tình không thể chối từ, cậu đành phải nhận.

Có lẽ là nhờ Tiểu Mai trợ giúp, cũng có lẽ là nhớ lại cái chữ kia giúp cậu mở ra cánh cửa trong trí nhớ. Có một đêm, cậu nằm mơ một giấc mơ thật dài.

Trong mộng thật sự rõ ràng, là những chuyện cậu đã trải qua.

Cậu từ trong mộng bừng tỉnh, tùy tay cầm lấy một quyển vở, viết xuống câu đầu tiên.

【 Trường An Đức Vân đường 】

Sau đó là,

【 Địch Nhân Kiệt 】

“Ta sợ mình lại sẽ mất đi trí nhớ, lúc đó liền thắp đèn, viết ra tất cả những gì trong mộng, có những chỗ ta không rõ, cố gắng hồi tưởng, sửa chữa mấy lần, từ đầu đến cuối không dám dừng bút. Khi ta viết xong, xem lại những gì mình viết, cảm giác được người trong sách kia, từng có tuổi trẻ khinh cuồng, từng có yêu hận tình cừu, từng có vô cùng đau đớn, từng có vô cùng thống khổ.”

Nguyên Phương chậm rãi nói: “Ta luôn luôn thực quý trọng những ký ức này, không ngừng lật xem, sau lại mơ thêm vài lần, lại sửa sang một lượt. Mộng này bắt đầu từ Trường An Đức Vân đường đến khi chúng ta ly biệt là tường tận nhất, ngoài ra những chuyện khác chỉ thấy mơ hồ. Sau khi ta hoàn thành thì hiểu được tình cảm của người trong sách dành cho ngươi, cũng rốt cục hiểu được, lúc trước ta tại sao lại nhớ tới chữ Địch.”

“Nhưng là…”, Địch Nhân Kiệt tiếp lời cậu, “Nhưng là, kia đều là tình cảm của người trong sách, không phải tình cảm của huynh.”

Hắn rốt cuộc hiểu rõ chỗ nào không thích hợp.

Nguyên Phương nhớ lại những chuyện trước kia, nhưng lúc này với cậu chúng đều không có ý nghĩa. Cậu tựa như xem một tuồng kịch, mặc kệ người diễn có bao nhiêu tình cảm, trong mắt người xem cuộc vui mà nói, chẳng qua là nhất thời mà thôi.

Cậu đọc lại những ghi chép này vô số lần, lại không nhớ nổi một phân tình cảm, cậu cơ hồ lật đến nát vụn từng trang giấy, vẫn là không được gì.

Địch Nhân Kiệt với cậu, chỉ là một người, một người từng quen biết, có quan hệ, rồi lại không quan hệ.

Ai sẽ hữu tình với một kẻ không liên quan gì mình.

“Cho nên, ta là Vương Nguyên Phương, cũng không phải Vương Nguyên Phương.”

Nguyên Phương nghiêm túc nói, cậu tuy rằng không còn tình cảm, nhưng lại biết người trước mắt có thể hiểu được mình, cậu và hắn tâm ý tương thông, đây là những gì trong sách nói, cho dù cậu không còn là cậu trước kia, điều này vẫn không thay đổi.

Địch Nhân Kiệt cúi đầu, Vương Nguyên Phương không nói gì.

Ngoài cửa sổ gió thổi mạnh.

“Lạc hoa thính phong khiếu…”

“Cái gì?”

“Câu tiếp theo, quả nhiên vẫn để huynh viết vậy.”

Nguyên Phương nhíu mày: “… Chẳng lẽ ngươi vẫn không hiểu?”

“Ta hiểu rõ.” Địch Nhân Kiệt ngẩng đầu, châm nến, đốt tập ghi chép trong tay.

Nguyên Phương cả kinh, đứng bật dậy: “Địch Nhân Kiệt!”

Địch Nhân Kiệt cầm xấp giấy đang cháy, cười đến ôn nhu.

“Chuyện trước kia huynh đã biết rồi, còn giữ cái này làm chi, dù có nhìn hoài cũng đâu tìm lại được cảm giác ngày trước. Muốn tìm cảm giác, chỉ đọc sách không đủ, mà phải nhìn người. Ta sẽ ở trước mặt huynh, huynh phải nhìn ta nhiều một chút, sớm cũng nhìn, muộn cũng nhìn, nhìn đến khi có cảm tình thì thôi.”

“Ngươi đủ rồi!”

“Phương Nhi, ” Địch Nhân Kiệt kéo tay Nguyên Phương đặt lên trước ngực mình, “Sờ thử xem, có thể cảm giác được cái gì?”

Địch Nhân Kiệt ánh mắt chân thành, lòng bàn tay Nguyên Phương nóng lên.

“Có… Nhiệt độ cơ thể, còn có tim đang đập.”

“Vậy là được rồi, ta là Địch Nhân Kiệt, không phải người trong sách mà là người đang rành rành đứng trước mặt huynh. Huynh là Vương Nguyên Phương, không phải một người trong bản ghi chép khô khan kia mà là mỹ nam tử biết động biết khóc biết cười mà ta tâm ái.”

Địch Nhân Kiệt nhìn Vương Nguyên Phương, cũng như khi bọn họ gặp nhau lần đầu.

“Huynh có thể, tiếp tục yêu ta một lần.”

========

“Địch Nhân Kiệt…”

“Cái gì?”

“Đã đốt tới tay…”

[1] Chữ Địch trong tên của Kiệt ca là chữ này 狄, phát âm là [dí], còn chữ “địch” nghĩa là “cây sáo” thì là chữ này 笛, phát âm là [dì]. Hai cách phát âm tương tự nhau, chỉ khác thanh điệu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi