MA GIỚI ĐẠI LỘ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tọa trên lãnh hải dài miên man ở biển Bắc cùng sóng vỗ rì rào thi thoảng một vài người hữu duyên sẽ nhìn thấy hòn đảo nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện giữa mênh mông hải lý.
Trên đảo tồn tại những dãi núi đá cao thẳng đứng và dốc đến khó tin, nếu chịu khó nhìn gần có thể trông thấy một trang viện nhỏ quanh năm lộng gió, khung cảnh đẹp tựa bức họa còn đang vẽ dở dang từ vị tiên nhân nào đó để lại.
Nếu có thiện duyên hơn một chút, ắt hẳn sẽ gặp được chủ nhân nơi này - Côn Bằng.

Một vài người đã có dịp tương ngộ kể lại đó là một vị thần tiên hiếu khách, ngài ấy sống cạnh những con thú rừng hình thù quái dị, còn có một vườn dược thảo trồng được hầu hết tất cả các loại tiên linh chi thảo trên thế gian.

Nhưng đó cũng chuyện từ rất nhiều, rất là nhiều năm về trước rồi.

Lâu tới mức không còn ai nhớ nữa...
Cùng Kỳ ngâm mình bên dưới dòng ôn tuyền ấm áp khẽ nhấp môi gọi về hướng bụi rậm.
"Hai vị sư đệ thật có nhã hứng.

Không lo canh giữ vườn dược để sư tôn bế quan lại mò đến chỗ ta."
Hỗn Độn cùng Thao Thiết ngại ngùng bước ra, cả hai ngước mặt nhìn trời nhìn đất không biết nên biện minh thế nào cho hành vi của mình.
Thao Thiết cung tay thúc vào người Hỗn Độn: "Tam đệ.

Đệ nói trước đi."
Hỗn Độn: "Ta biết nói gì đâu.

Là huynh kéo ta đến chỗ đại sư huynh mà."
"Nhị vị sư đệ chắc không phải đến để ngắm đại sư huynh các ngươi đâu nhỉ?" - Cùng Kỳ nhíu mắt đứng dậy cứ thế đi thằng lên bờ, trên người không một mảnh vải.

Câu nói đùa của hắn khiến Hỗn Độn bối rối ngước lên nhìn vào cơ thể trần trụi trước mặt một lần nữa.

Thao Thiết đối với cảnh Cùng Kỳ khỏa thân không xa lạ gì, khi còn là hai con thú non do đặc tính hình dạng tương đồng nên Côn Bằng đã để cả hai tu luyện bổ trợ cùng nhau, kể cả sinh hoạt cá nhân nên chuyện bọn họ nhìn thấy da thịt đối phương gần như quá đỗi bình thường.
Ngược lại phản ứng của tam sư đệ Hỗn Độn lại bộc lộ rõ vẻ ngượng ngùng làm cả Cùng Kỳ và Thao Thiết đều thấy lạ, hắn tự hỏi y đang để ý chỗ nào của mình mà lại có biểu cảm xấu hổ như vậy.
Thao Thiết hào hứng chạm vào bắp tay Cùng Kỳ, y còn vén y phục của mình lên để so sánh độ bền của da thịt với đại sư huynh.
"Đại sư luyện thể càng ngày càng cường hãn, nhục thân xem chừng không bao lâu nữa sẽ đuổi kịp sư tôn.

Ta cũng luyện nhục thân dưới thiên hỏa không có sức bền như huynh."
Cùng Kỳ nắm chặt lòng bàn tay co lại mỉm cười: "Không những độ bền da thịt vượt trội mà còn rất cứng rắn nữa đó.

Đệ có muốn học không?"
Thao Thiết hiểu ý bật cười theo: "Đại sư huynh uy vũ! Có phải luyện xong là chỗ ở dưới đó cũng cứng rắn như thế không vậy? Ta muốn xem thử!"
Hỗn Độn nghe đến đây đỏ bừng mặt chất vấn Thao Thiết: "Nhị sư huynh ngươi sao lại ăn nói thô tục như vậy với đại sư huynh."
Thao Thiết: "Ta chỉ hỏi công pháp tu luyện nhục thân của đại sư huynh thôi mà!"
Hỗn Độn: "Vừa rồi huynh đòi xem cái gì tự huynh biết rõ."
Thao Thiết:
"Nè đệ sao thế? Chúng ta đều là giống đực nhìn của nhau một chút có sao đâu.

Với lại ta nhìn của đại sư huynh từ nhỏ đến lớn.

Đại sư huynh cũng đâu có phản đối.

Đệ lớn tiếng như vậy làm gì chứ?"
Hỗn Độn: "Ta....!Ta!"
Cùng Kỳ vớ lấy một tấm lụa mỏng quấn hờ ngang hạ thể bước đến ngồi chểnh chệ trên tảng đá cạnh ôn tuyền chọc quê tam sư đệ.

"Thao Thiết nói đúng.


Ta thấy chuyện này rất là bình thường luôn.

Nhưng mà tam đệ, sao ngươi nhìn cơ thể ta mà đỏ mặt, không lẽ..."
Hỗn Độn:
"Đại sư huynh đừng nói lung tung, ta không có nghĩ gì xấu xa cả!" - Đột nhiên hắn hét lên làm cả hai vị sư huynh một phen hú vía.
Thao Thiết lại gần nói nhỏ vào tai Cùng Kỳ:
"Đại sư huynh, đệ thấy tên tiểu tử này rất quái dị.

Lần trước còn hỏi ta về kì phát dục của huynh nữa."
Cùng Kỳ tròn mắt:
"Tam đệ?! Ngươi từ khi nào quan tâm kì phát dục của ta? Còn tỏ ra xấu hổ khi nhìn cơ thể của lão tử."

Trong khi hai vị sư huynh đang chăm chú lắng nghe lời giải thích của mình, Hỗn Độn đỏ bừng hai tai, với tình huống thế này thật khó mà kiếm một lí do gì đó hợp lý.
Thấy bầu không khí có mùi kì quái gượng gạo, Thao Thiết nhớ đến ngoại hình dị thú kì quái của Hỗn Độn rồi nói.
"Có lẽ đệ ấy nhìn huynh đỏ mặt xấu hổ là do hình dạng của mình đó."
Cùng Kỳ gật gù đồng ý:
"Phải rồi ngươi nhắc ta mới nhớ! Tam đệ ngươi không nên tự ti quá về bản thân mình.

Nguyên ảnh với hung thú chúng ta mà nói chỉ là một phần không đáng kể, sau này khi đệ giao cấu với thê tử của mình có thể dùng nhân ảnh biến hóa được mà!!"
Hỗn độn há hốc mồm ngạc nhiên.

"Ý hai huynh là ta tự ti ngoại hình á???!"
Cùng Kỳ hỏi lại:
"Chứ không phải ngươi nhìn thấy bản thể hoàn mỹ của ta rồi đâm ra hổ thẹn vì hình dạng nguyên thể tròn ủm như quả trứng không có ngũ quan của mình hả.

Còn không có cả cái chỗ mà....!Cái chỗ mà một đại nam nhân cần có."
Thao Thiết nhớ đến hình dạng của Hỗn Độn bật cười sằng sặc.

Đúng là lúc biến nguyên hình nhìn y không khác gì quả trứng vịt mọc cánh, không biết đầu đuôi nằm ở đâu, trông vừa đáng yêu vừa buồn cười.

Như hiểu ra ý nghĩa câu "Không có thứ nam nhân cần có!!" mà Cùng Kỳ đang nói, Hỗn Độn ất ức hét lên.
"Đại sư huynh! Tại ta thích bộ dạng như thế chứ bộ.

Với lại nếu huynh thích, đệ có thể....!Có thể biến thứ ở dưới to nhỏ theo ý của huynh mà."
Thao Thiết đang cười to chợt nghe có gì đó sai sai.
"Đúng là hắn có thể biến theo ý của đại sư huynh.

Nhưng mà sao lại phải biến theo ý của đại sư huynh?"
Cùng Kỳ: "..."
Bên này Đào Ngột, Bạch Trạch cũng vừa bá vai nhau đi đến vừa hay lại nghe hết cả.
Bạch Trạch:
"Hỗn Độn sư huynh, ngươi thật là lợi hại.

Ước gì ta cũng biến được cái chỗ đó thật là to, như thế không cần phải cực khổ tán tỉnh mấy tiểu khổng tước mà những nàng ấy sẽ chủ động đến tìm, Đào Ngột huynh nói có phải không?"
Đào Ngột: "Tam sư huynh thế là không được rồi.

Dám mơ mộng cả đại sư huynh."
Nếu lúc này có một cái hố Hỗn Độn sẽ nhảy ngay xuống đó.


Câu nói của bọn họ càng làm y rối bời, Cùng Kỳ đang lặng thin để nghe Hỗn Độn giải thích.
"Đột nhiên ta chợt nhớ ra sư tôn cần tìm ta!" - Nói rồi lập tức hóa thân biến mất, để lại sau lưng là tiếng cười giòn tan của các vị sư huynh đệ.
Thao Thiết nhìn theo: "Nói phét cũng không biết đường nói phét, sư tôn đi bế quan rồi còn gì?"
Bạch Trạch cùng Đào Ngột dù nhìn theo đầy chế giễu nhưng vẫn không quên hành lễ trước mặt Cùng Kỳ:
"Đại sư huynh ngọc diện phi hương.

Cả tam sư huynh cũng không thoát khỏi mị lực của huynh."
Cùng Kỳ trước giờ không ưa nổi Bạch Trạch.

Dù vậy mối quan hệ của họ không tính là căng thẳng.

"Các đệ hôm nay tụ tập đông đủ như thế, chắc không có chuyện gì tốt lành rồi."
Đào Ngột tỏ ra nghiêm trọng:
"Đại sư huynh chẳng hay đã biết chuyện Đông Hoàng Thái Nhất hay chưa? Ta ngồi ở Cửu Trọng Thiên đã bị khí tức của Đông Hoàng chung đánh động nên muốn xin ý kiến của đại sư huynh."
Cùng Kỳ đứng dậy dang hai tay ra, y phục vắt trên cây tự động bay đến mặc vào người hắn.
"Thái Nhất thân cô, thế cô.

Bây giờ đã khác mấy trăm vạn năm trước thuở vạn vật mới bắt đầu tu hành, hiện nay đã có rất nhiều thánh nhân chứng đạo.

Một Đông Hoàng Thái Nhất chỉ ở cảnh giới chuẩn Thánh, hắn có thể làm được chuyện gì?"
Thao Thiết:
"Chẳng giấu gì đại sư huynh, thật ra ý định của đệ đến đây cũng muốn nhờ huynh có thể bói dùm một quẻ vận mệnh của tam giới trong vòng năm trăm năm tới."
Cùng Kỳ nhíu mài:
"Nhị đệ! Cả ngươi cũng thế à? Nhưng để làm gì? Xảy ra chuyện gì cũng đâu có liên quan đến chúng ta.

Các ngươi cũng không được phép xen vào phá hoại thiên đạo quy luật."
Bạch Trạch khéo léo liên hệ đến Cửu Anh, người mà hắn không thể từ chối giúp đỡ: "Sư huynh, ở tam giới còn có cửu đệ, ngộ nhở lần này có dính đến an toàn của nó thì sao?"
Đào Ngột:
"Chúng ta không thể bỏ mặc tiểu sư đệ nếu chẳng may xảy ra biến cố nào đó ở tam giới được."
Cùng Kỳ: "Cửu đệ...!Thôi được rồi, là vì cửu đệ." - Sư tôn bảo mình để mắt Cửu Anh! Đúng là ta sinh ra để chịu khổ mà....
"Các vị sư đệ tránh ra xa một chút, lúc hóa hình thú tính của ta không thể kiểm soát được." - Cùng Kỳ phóng thính linh lực từ yêu đan, luồng khí lực màu xanh nhạt dồi dào tuôn ra khắp cơ thể hắn.
Thao Thiết tạo một lớp kết giới che phủ quanh thân mình và các sư đệ.

Đào Ngột có chút lo lắng:
"Đại sư huynh công lực không còn như xưa, không biết trong lúc nhìn trước thiên cơ có ảnh hưởng nhiều lắm không!"
Bạch Trạch chỉ đứng quan sát mà không đáp lại, nhìn trước thiên cơ tổn hao tiên thọ trầm trọng, nhưng hiện y rất muốn biết tương lai của năm trăm năm sau sẽ thế nào, nếu có thể lợi dụng Thái Nhất dụ dỗ hắn lật trời đánh sập thần giới cướp lấy thiên đạo thạch thì còn gì bằng.
Năm đó trong Vu yêu đại chiến việc Hà Đồ Lạc Thư và Hỗn Độn chung vì sao lại trong tay Côn Bằng vẫn còn là một dấu hỏi lớn.

Sở dĩ Bạch Trạch chọn cùng chiến tuyến với Côn Bằng đều là mưu tính cho bản thân nhưng cuối cùng lại không có cơ hội ra tay.
Côn Bằng ngày trước trong thời loạn lạc đã trộm đi pháp bảo trấn trận khiến hai huynh đệ Đế Tuấn và Thái Nhất bị ép đến đường cùng.

Lần này y muốn dùng chuyện đó kích động Thái Nhất đối phó Côn Bằng, nếu có thể sẽ thừa cơ cướp lấy Đông Hoàng chung.
Da thịt đại yêu Cùng Kỳ bốc khói biến thành nguyên thân.

Con vật thân hình hổ lớn dang cánh dữ tợn, cúi đầu xuống đất hai chân trước chụp lấy yêu đan, mắt trái tỏa ánh sáng trắng.

Bầu trời Bắc Minh kéo mây vần vũ, mặt biển không ngừng chấn động đánh lên những con sóng cao.

Cùng Kỳ gần như rơi vào trạng thái ngủ đông dù hơi thở đều đặn.

Các vị sư đệ cùng chờ đợi bên cạnh.

Thần thức của hắn vượt qua không gian cùng thời gian.

Những sự việc lần lượt lướt qua trước con mắt trái một cách chân thật.
Lát sau mây đen tản đi, hai mắt đại yêu trở lại bình thường.
Nhìn thấy đại sư huynh khôi phục nhân thân, Bạch Trạch không chờ nổi nữa liền xông ra khỏi kết giới hỏi lấy hỏi để.
"Sao rồi đại sư huynh? Tam giới trong năm trăm năm nữa thế nào?"
Đào Ngột: "Huynh nói gì đi đại sư huynh."
Cùng Kỳ lấy lại tỉnh táo hắn đánh thật mạnh vào mặt Bạch Trạch một quyền làm y va vào đá hộc máu miệng.
"Ngươi đúng là tên khốn!"
Thao Thiết trừng mắt: "Huynh nhìn thấy chuyện gì? Sao lại nổi trận lôi đình như thế."
Cùng Kỳ lắc đầu giấu nhẻm đi một số chuyện chỉ nói ra vài chuyện trọng đại: "Vu yêu đại chiến toàn bộ tử sĩ đều sống lại.

Thiên địa khắp nơi loạn lạc."
Đào Ngột:
"Tử sĩ của Vu yêu đại chiến hồi sinh? Chuyện này hết sức hoang đường, nhưng mà tại sao huynh lại đánh Bạch Trạch?"
"Hắn...!Hộc...! - Lời vừa định nói lập tức Cùng Kỳ liền thổ huyết, thiên cơ chỉ cho phép hắn tiết lộ bấy nhiêu đây.
Nghe bấy nhiêu cũng đủ để Bạch Trạch lộ rõ vui mừng, nếu biến số này đã được an bày.

Chỉ cần đi tìm Thái Nhất theo kế hoạch, hắn chính là chìa khóa khởi động đại kiếp.

Thiên địa loạn lạc, cướp Thiên đạo thạch, dựa vào sức mạnh của Đông Hoàng chung cùng nó sẽ giúp y chứng đạo.

Một bước thăng đến thượng thần.

Nghĩ đến đây Bạch Trạch cười như điên dại liền phi thân biến mất.
Cùng Kỳ nhìn được bộ mặt của y nhưng không tài nào mở miệng nói ra thiên cơ, chỉ biết uất giận nhìn theo kẻ tiểu nhân bỉ ổi.
"Đại sư huynh cố chịu đựng.

Ta gọi Hỗn Độn lên chỗ sư tôn tìm dược thảo trị nội thương." - Thao Thiết hết sức lo lắng đỡ lấy Cùng Kỳ.

Hắn túm chặt tay của nhị sư đệ thì thầm trước khi rơi vào hôn mê.
"Tương lai không thể thay đổi nhưng chúng ta sẽ tìm người mấu chốt để khiến nó đi lệch hướng, Thao Thiết mau đi tìm cửu đệ! Bảo nó giết chết kẻ tên Cốc Tử.

Nhanh lên đi."
Hỗn Độn quay trở lại nhìn thấy thân thể đầy máu của đại sư huynh hốt hoảng lao đến.

"Đại sư huynh.

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Các ngươi đã làm gì huynh ấy?"
Thao Thiết: "Bọn ta nhờ huynh ấy nhìn trước thiên cơ."
Hỗn Độn: "Các ngươi mất trí à? Đại sư huynh linh lực bị đánh còn một nửa đang trong quá trình khôi phục lại nhờ huynh ấy nhìn mở thiên nhãn.

Tránh ra!"
Y bực dọc cúi người cõng Cùng Kỳ trở vào trang viên của Côn Bằng.

Tỉnh dậy trên lưng Hỗn Độn, Cùng Kỳ nói lại những lời vừa nãy đã nói với Thao Thiết.
"Đại sư huynh, lo nghĩ ngơi đi.

Chuyện của Tam giới không liên quan đến chúng ta."
Cùng Kỳ đưa mũi ngửi, hắn phát hiện ra một mùi hương dịu nhẹ trên người Hỗn Độn.

"Tóc của ngươi luôn có mùi hoa Tử Đằng, đến bây giờ ta mới nhận ra..."
Hắn hỏi tiếp: "Hỗn Độn! Ngươi có thích ta không?"

"Ta không thích một kẻ lỗ mãng, phóng túng.

Có sở thích biến thái khỏa thân trước mặt người khác" - Hỗn Độn nói.
Nhớ lại vài khoảnh khắc lúc nãy trong lúc nhìn trước thiên cơ, ngoài khung cảnh chết chóc của năm trăm năm sau Cùng Kỳ còn nhìn được vài cảnh ngọt ngào ngoài dự kiến, theo như những gì nhìn được vị sư đệ này có ý với mình.
Cùng Kỳ ngã đầu lên lưng y.

"Vậy là không thích ta?!"
Hỗn Độn: "Ta không ghét huynh."
Cùng Kỳ:
"Ngươi trả lời trọng tâm vấn đề.

Ta hỏi ngươi có thích ta không?"
Hỗn Độn: "Sư huynh thích sư tôn sao còn hỏi ta câu này."
Nghe đến Côn Bằng, đại yêu liền đổi thái độ: "Đúng là lúc nào ta cũng nghĩ đến cảnh cùng sư tôn song tu bảy bảy bốn mươi chín tư thế.

Nhưng mà ta..

Nè ngươi làm gì vậy? Sao không đi tiếp!"
Hỗn Độn: "Trèo xuống ta không cõng kẻ không biết liêm sĩ."
"Nhưng ta đang bị thương mà?"
"Đó là chuyện của huynh, đi xuống?!"
Hắn ngước mặt nhìn đoạn đường dài thường thược phía trước mà ngao ngán, trong người lại có cảm giác rất lạ bèn quay qua năn nỉ sư đệ khẩn khoản.
"Đừng mà lão tam! Ta sai rồi! Ta không dám nghĩ đến chuyện song tu với sư tôn nữa."
Hỗn Độn cảm nhận cơ thể Cùng Kỳ dần dần ấm lên trên lưng y.

"Đại sư huynh, người huynh nóng thế"
Cùng Kỳ tựa sát vào lưng sư đệ hít lấy mùi hoa Tử Đằng dịu nhẹ.

"Hình như ta...!Có cảm giác bị thu hút bởi mùi hương của ngươi.

Sư đệ ngươi thơm thật."
Hỗn Độn:
"Đại sư huynh sao lại nhạy cảm với mùi hương như vậy..!?"
"Ta nghĩ...!Ta lại đến rồi!"
Cùng Kỳ luồng tay từ sau lưng vào ngực Hỗn Độn thì thào gọi tên y, Hỗn Độn lúc này đấu tranh tâm lý rồi cũng lôi hắn ngã vào bụi rậm cạnh đường mòn lên trang viên của sư môn.

Trong bóng râm, một vài tia nắng chiếu thẳng lên làn da Cùng Kỳ.
Hỗn Độn di chuyển tay muốn chạm vào mặt của Cùng Kỳ: "Đại sư huynh, ta có thể chạm không?!!"
Cùng Kỳ chồm người lên ôm cổ vật ngược Hỗn Độn xuống bên dưới rồi hôn lấy hôn để.
"Ngươi có thể, nhưng ta muốn ở trên."
"Không được! Huynh cho rằng ta sẽ ở dưới hả?"
Cùng Kỳ trợn mắt: "Ngươi là đại sư huynh hay ta là đại sư huynh?"
"Hai người các ngươi đang làm gì trong khóm hoa thiên lý của ta thế?" - Côn Bằng khoanh tay trước ngực hai mắt nhìn trừng trừng vào hai đồ đệ đang y phục không tươm tất nằm đè lên nhau.
"Sư tôn! Người chưa bế quan à?" - Cả hai như hồn vía lên mây vội vàng chỉnh trang lại y phục.
Côn Bằng nhìn họ một lúc rồi hiểu ra vấn đề.

"Khụ..

khụ....!Các ngươi đều lớn cả rồi...!Có gì thì tìm chỗ kín đáo mà giải quyết, ngoài này lỡ để các sư đệ nhìn thấy còn thể thống gì nữa? Cạnh phòng vi sư có một gian phòng nhỏ.

Cả hai đứa có thể..."
Cùng Kỳ vội vàng đẩy Hỗn Độn ra: "Sư tôn."
Côn Bằng lấy quạt che mặt: "Thật ra vi sư chợt nghĩ bế quan xong ở Bắc Minh có thêm vài đứa trẻ để chăm sóc cũng tốt.

Đằng nào các con cũng lớn cả rồi, sớm muộn cũng rời khỏi đây."
Cùng Kỳ: "...".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi