MA NỮ NGHÊ THƯỜNG

(*Đáng lo ngại)

Mục Cửu nương đến đây, không hề dẫn phát phong ba ở trong sơn trại giống như Thiết San Hô, đã có tiền lệ trước đó, lần này nhóm nương tử quân xử trí vô cùng thuần thục, đưa ra quyết định rất nhanh, đồng ý để nàng ở lại.

Đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến phương thức đến thăm hỏi của nàng, quy tắc đầu thiếp bái sơn*, lời nói và hành động đúng mực, lại luôn dễ dàng làm cho mọi chuyện tốt hơn.

(*Đại loại là xưng rõ danh tính rồi mới lên núi)

Mà chuyến viếng thăm bất ngờ vào đêm hôm trước, cứ như vậy liền được che dấu đi, không có người thứ tư nào biết được chuyện đó.

Nguyện ý giữ yên lặng, cũng không chỉ bởi vì đó là một người đã quen biết, càng là bởi vì có người cầu tình, đêm hôm thăm dò sơn trại nếu như bị bắt được, chịu trừng phạt tuyệt đối sẽ không nhẹ, có lẽ Thiết San Hô cũng hiểu rõ, cho nên lúc đó thần sắc liền thay đổi, khẩn cầu rằng đây chỉ là chuyện giữa hai người bọn họ, xin ta đừng lên tiếng xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Ngôn từ của nàng khẩn thiết, lại xét thấy trong lúc thăm dò Mục Cửu nương xác thực không có ra tay tổn thương bất luận người nào, bản thân cũng không ngại thuận nước giong thuyền, chuyện nhỏ hóa không, đáp ứng nàng.

Nhưng thật ra có người bản thân lại dường như thập phần miễn cưỡng khi phải rời đi, cũng không biết giữa hai người này xảy ra chuyện gì không hài lòng, Thiết San Hô thấy mọi chuyện đã ổn, không nói thêm nửa câu, xoay người đóng sầm cửa lại, một bộ dáng hờ hững, mà Mục Cửu nương nhìn vào trong phòng mang vẻ mặt muốn nói lại thôi, khẽ thở ra, ta đứng bên cạnh thấy như vậy, nhắc nhở đôi câu, lúc này mới có chuyện đậu thiếp bái sơn vào ngày hôm sau.

Sở dĩ giúp đỡ việc này, bất quá là bởi vì ban đầu chính bản thân ta thúc đẩy hai người bọn họ kết bạn đồng hành, ít nhiều cũng cảm thấy có chút trách nhiệm liên quan, tất nhiên hy vọng các nàng hòa thuận, bất quá khi Mục Cửu nương đi vào trại, xác thực thập phần biết cách làm người, nếu như Thiết San Hô là dựa vào sự thẳng thắn dí dỏm mà được một nhóm người yêu thích, vậy Mục Cửu nương chính là ở chung rất hòa hợp với gần như tất cả mọi người, lại thêm ở trong trại nàng cũng được coi là thuộc nhóm lớn tuổi, không đến vài ngày, liền nghiễm nhiên hòa nhập vào trong trại, từ trên xuống dưới ai thấy cũng đều tươi cười lên tiếng chào hỏi.

Nếu muốn nói có một người duy nhất không nể mặt mũi, vậy không thể nghi ngờ chính là Thiết San Hô.

Cố tình ở trước mặt nàng, Mục Cửu nương tựa hồ cũng không thể hiện ra sự bát diện linh lung* quen thuộc kia, thậm chí ngay cả khí thế trưởng bối cũng không có, cho nên vài ngày trôi qua, nàng có thể quen thuộc với toàn bộ trên dười người trong trại, mâu thuẫn của hai người lại tựa như nửa điểm cũng không thấy tốt hơn.

(*Cách hành xử khéo léo linh hoạt)

Đương nhiên, mặc dù nhìn thấy rõ những chuyện này, chỉ là ta cảm thấy chuyện đó cũng không liên quan quá lớn đến bản thân mình, chuyện của người khác, hiếu kỳ quá nhiều không hẳn là tốt, can thiệp quá nhiều cũng không hẳn là sẽ đúng, các nàng đã có cơ hội ở chung và nói chuyện, tiếp theo, liền dựa vào chính bản thân các nàng.

Chẳng qua là sơn trại này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, nếu như người khác lại chỉ sống trong phạm vi cuộc sống của ngươi, như vậy, có một vài việc mặc dù ngươi không chủ động hỏi đến, thât sự lại sẽ luôn diễn ra ở ngay trước mắt ngươi.

Thời gian đã bước vào cuối đông đầu xuân, nhưng khí trời đầu xuân vẫn là se lạnh, một ngày này vào buổi chiều, bản thân theo lệ cũ đi đến phía sau sơn trại để tìm một chút than củi sưởi ấm, đi bộ trên con đường nhỏ trở về rừng cây, khi đi ngang qua gian nhà nhỏ của Thiết San Hô, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.

Gian phòng nhỏ này vốn nằm ở một nơi thanh u, nên dù cho tiếng nói kia không lớn, nhưng vẫn có thể truyền vào trong tai rất rõ ràng —— "A Hô, mở cửa có được không? Mặc dù ngươi không muốn nói chuyện với ta, chỉ là những thứ Kha di làm hẳn là cũng nên ăn một chút đi?"

Giọng nói này dịu dàng, có chút khẩn cầu, cũng không cần suy nghĩ nhiều, toàn bộ trong sơn trại cũng tìm không ra người thứ hai dùng giọng điệu này để nói chuyên với Thiết San Hô.

Không khỏi dừng bước lại, nhìn qua rừng cây một lần, quả nhiên người đang đứng ở đằng kia không phải Mục Cửu nương còn có thể là ai? Trong tay nàng ôm một cái hộp đựng thức ăn, có lẽ chưa chú ý thấy ta đang đứng ở cách đó không xa, chẳng qua là một lòng gõ cửa, tiếp tục nói: "Lần này ta cố ý hỏi bằng hữu trong trại để lấy nguyên liệu nấu ăn, làm bánh mì* mà ngươi thích nhất, lưu ly giang hồ một năm nay không phải ngươi luôn nhắc tới muốn ăn sao? A Hô?"

(*油酥饼 gần giống như loại bánh pateso vậy nhưng nhỏ hơn)

Nàng cũng thật sự là vất vả, mấy ngày nay luôn vắt óc tìm mưu kế nghĩ tìm cách nói chuyện với Thiết San Hô, nhưng mà cố tình nữ hài kia luôn nói chưa được mấy câu liền muốn trở mặt, mặc dù không đến mức lại động thô giao thủ, nhưng công phu không để ý tới người lại ngày càng tinh xảo.

"... Ai muốn ăn loại bánh mì kia? Muốn ngươi đi làm, ta còn gánh không nổi!" Quả nhiên, bên này dỗ dành cả buổi, trong nhà mới truyền đến thanh âm đối thoại, chẳng qua là mở miệng liền xung đột, cuối cùng chính là rất tức giận: "Dù sao người thích ăn thứ này, cũng không phải chỉ có một mình ta, tướng công tốt của ngươi cũng thích ăn, ngươi vẫn là trở về làm cho hắn ăn là được rồi! Quản ta làm chi?"

Tướng công? Ta nghe thấy trong lòng khẽ giật mình, không biết nàng có ý gì, bên kia Mục Cửu nương cũng gấp gáp, gõ cửa nói: "A Hô, đừng nói bậy, ngươi biết rõ việc này vẫn chưa có định luận, một chưa gả một chưa lấy, ta làm sao có tướng công?"

"Hừ, vẫn chưa có định luận, lại cách định luận chỉ có một bước ngắn, không phải ngươi cũng đã gật đầu sao? Chuyện còn lại chẳng qua là chọn một ngày hoàng đạo mà thôi!" Mặc dù không thấy được người, chỉ là thanh âm từ trong phòng truyền ra lại rõ ràng tràn đầy tâm tình: "Ân, quên mất, xin lỗi a, cho nên nói ngươi tới tìm ta làm gì? Nhìn xem, đem ngày hoàng đạo vốn đã hảo hảo định tốt đều làm cho chậm trễ."

Hai người này không biết bên cạnh có người, ngươi một lời ta một câu nói đến không kiêng kị chút nào, ta ẩn mình phía sau thân cây, mặc dù cũng nghe đến có chút tò mò, chỉ là luôn bị cảm giác đạo đức nhắc nhở, nhắc nhở bản thân tiếp tục nghe lén chuyên này là không ổn, vì vậy cuối cùng lắc đầu, thối lui hai bước, định rằng lúc này sẽ lặng lẽ rời đi.

Ngay khi vừa xoay người, bên tai lại truyền đến một câu của Mục Cửu nương, nói: "Cần gì phải nói như vậy? A Hô, ngươi là rõ ràng hơn hết, nếu như không phải vì muốn bảo toàn chúng ta, ta làm sao lại đáp ứng hôn sự này? Ta làm như vậy, cũng là vì có thể danh chính ngôn thuận cầu mong được Hồng Hoa Quỷ Mẫu che chở lâu dài a!"

Bước chân vốn định rời khỏi, bởi vì một cái tên trong câu nói kia mà khựng lại.

Hồng Hoa... Quỷ Mẫu? Bốn chữ, vén lên từng màn hình ảnh cách đây đã lâu, những hình ảnh kia tuy đã bị gác lại tại một góc phủ đầy bụi bặm trong trí nhớ, nhưng chuyện cũ xưa nay cũng chưa từng quên đi, ký ức như thủy triều dâng, thanh ân tam chưởng ước định thanh thúy kia vẫn còn vang lên bên tai, bản thân suy nghĩ một chút, một lần nữa quay người lại, giả vờ cất tiếng ho hai cái, sau đó từ phía sau rừng cây trực tiếp đi ra.

Có lẽ là có chút vội vàng, cắt đứt cuộc đối thoại của người khác cũng không tốt, nhưng mà, cũng không muốn áp chế loại vội vàng này.

Cơ hồ là ngay lập tức khi nghe được tiếng ho khan, cuộc đối thoại bên kia liền bỗng dưng ngừng lại, khi thấy ta từ phía sau thân cây đi đến, thần sắc của Mục Cửu nương có chút lúng túng vi diệu, chỉ là cuối cùng điều chỉnh cũng rất tốt, từ xa xa liền ôm quyền mỉm cười nghênh đón nói: "Ta tưởng là ai, thì ra là Trúc Tiêm cô nương, không biết là cô nương tới tìm San Hô có chuyện gì không?"

Bởi vì lớn tuổi hơn chút ít, nàng cũng không dựa theo quy tắc trong trại mà xưng hô tỷ muội với mọi người, mà là dùng từ "Cô nương" để thay thế, lúc này bản thân cũng vô tâm khách sáo quá nhiều với nàng, chỉ ôm quyền đáp lễ nói: "Trùng hợp đi ngang qua, trong lúc vô tình quấy rầy nhị vị, mong rằng rộng lòng tha thứ." Một câu nói xong, lời nói lập tức xoay chuyển: "Thứ cho ta nói thẳng, tuy rằng không phải có chủ tâm, chỉ là vừa rồi xác thực nghe thấy Cửu nương đề cập đến Hồng Hoa Quỷ Mẫu, lúc này mới tùy tiện tới đây muốn hỏi cẩn thận một chút, mong Cửu nương có thể giúp đỡ."

"Chuyện này..." Mặc dù có chút do dự, thế nhưng Mục Cửu nương cũng không hổ là người có kinh nghiệm giang hồ, rất nhanh liền kịp thời phản ứng, nói: "Thế nào? Chẳng lẽ, Trúc Tiêm cô nương cùng người kia có ân oán gút mắc gì sao?"

"Ân oán gút mắc thì không phải, chỉ là quả thật có chút liên quan, xác thực mà nói chính là có chút liên quan đến sư tôn của ta, lại nhiều năm qua không nghe thấy tin tức, cho nên khi vừa nghe thấy mới có chút không thể chờ đợi được, mong Cửu nương giúp đỡ."

Không sai, sốt ruột chuyện liên quan đến Hồng Hoa Quỷ Mẫu, kỳ thật chính là vì sư phụ, ta vẫn luôn mang hy vọng đối với chuyện lão nhân gia người còn sống trên đời, khổ nỗi lại không tìm được chứng cứ, mà sư phụ cùng Hồng Hoa Quỷ Mẫu trước đây có ước đấu, sau đó lại lỡ hẹn, dựa theo tính khí của Hồng Hoa Quỷ Mẫu chỉ e rằng sẽ không đơn giản từ bỏ ý định, ta không tìm được manh mối, nhưng không biết nàng có tìm được gì đó hay không, lúc này mới nóng lòng muốn nghe ngóng tin tức.

Bên này liên tục khẩn cầu, bên kia liền không tiện từ chối, vì vậy hai người đi đến một tảng đá cách đó không xa mà ngồi xuống, Mục Cửu nương suy nghĩ một chút, do dự nói: "Kỳ thật chuyện của Hồng Hoa Quỷ Mẫu ta biết không nhiều lắm, hơn nữa nói chuyện từ đầu đến cuối, chính là rất dài dòng, không biết Trúc Tiêm cô nương có kiên nhẫn nghe hết hay không?"

Ta tất nhiên tỏ vẻ không có vấn đề gì, chỉ là sau đó chưa nói được đôi câu liền phát hiện ra, người thật sự không chịu nổi chính là người ở trước mắt này mới đúng, mặc dù nhìn qua nàng giống như đang sắp xếp lại đầu mối, bất đắc dĩ tâm tình lại lửng lơ hoàn toàn không có ở đây, ngược lại ánh mắt liên tục liếc nhìn về gian nhà nhỏ kia, khi vừa bắt đầu còn không có gì, sau đó ta quay đầu thuận theo ánh mắt của nàng mà nhìn thoáng qua, cũng mơ hồ nhìn thấy bên cửa sổ có một bóng người lén lút nhìn ra phía bên ngoài này, trong lòng không khỏi thầm than một tiếng, nghĩ rằng nếu không giải quyết xong chuyện này, hẳn là không thể nào an ổn nói chuyện.

Chủ ý đã định, liền đưa tay ngăn cản người đang nói chuyện rất không tập trung kia, không đề cập tới chính sự lúc trước, trái lại sửa lời nói: "Đúng rồi Cửu nương, thức ăn trong cái hộp này của ngươi thơm quá, thơm đến câu người, trùng hợp hôm nay ta cũng chưa ăn gì, có thể xin ngươi hai cái bánh để lấp bụng được không?"

Khi nói những lời này bản thân cố ý nâng cao thanh âm một chút, còn âm thâm mở to mắt nhìn Mục Cửu nương, cho nên mặc dù nàng không biết dụng ý của ta, nhưng thực sự cũng không có đạo lý cự tuyệt.

Một cái bánh này nho nhỏ, cầm trong tay còn có chút nóng hổi, nhìn qua vàng óng ánh mê người, cắn một miếng liền tràn đầy hương thơm, quả nhiên là dùng tâm tư để làm ra, ta ăn xong một cái liền chậc chậc tán thưởng, lại cố ý ước lượng lên cái thứ hai, hướng về phía nhà gỗ nhỏ cao giọng cười nói: "Thực đúng là thức ăn ngon, nguội đi rồi e rằng mùi vị sẽ không còn được như vậy nữa, San Hô muội muội, chúng ta không cần trút giận lên mỹ thực, nếu như ngươi không đến, ta liền không khách khí mà nhận lấy tất cả a."

Chỉ một chốc lất sau khi lời nói cất lên, cửa phòng bên kia bật mở ra, nữ hài trong phòng ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới đây, không nói hai lời, ai cũng không nhìn tới, ngồi xuống vị trí của mình, cầm lấy cái bánh nhỏ trong giỏ liền đưa vào miệng.

Bộ dạng này của Thiết San Hô, cũng có chút phù hợp với hình ảnh nữ hài ngang bướng không nói đạo lý trong ấn tượng ban đầu của ta, có lẽ là trước mặt đối tượng đặc biệt, lại là người trưởng thành hiểu chuyện, cũng sẽ lộ ra một mặt bản tính trẻ con a.

Tuy rằng vẫn là thái độ hờ hững lạnh lẽo, thế nhưng Mục Cửu nương thấy nàng chịu đi ra ngồi xuống trước mặt mình, đã là mặt mày tràn đầy vui mừng, ta cũng không tiếp tục diễn trò, để bánh nhỏ xuống xoa xoa tay, nghiêm túc mời Mục Cửu nương tiếp tục chủ đề lúc trước, Mục Cửu nương cũng hiểu ý, gật gật đầu, thu lại tâm tình, chuyên tâm nhớ lại.

"Việc này, phải bắt đầu nói từ lúc ta và A Hô rời khỏi Thiết gia." Nàng nói: "Khoảng thời gian phiêu bạt giang hồ này, kỳ thật hơn nửa năm cũng không tệ lắm, chúng ta du ngoạn bốn phía, tùy hưng mà đi, khi ngân lượng trong tay cạn dần liền bán nghệ bảo tiêu, thỉnh thoảng gặp phải một vài thương nhân vi phú bất nhân*, cũng không ngại làm đầu trộm đuôi cướp một chút, thật ra cũng không thua thiệt gì, không ngờ cuộc sống như vậy, sau khi gặp phải một người, liền trở nên thay đổi bất ngờ."

(*Người làm giàu không có nhân đức)

"Ai?" Mặc dù biết rõ nàng sẽ nói ra, chỉ là ta vẫn nhịn không được hối thúc hỏi.

"Lại nói gốc họa này cũng là do ta gieo xuống, lúc đó người gặp phải không phải si khác, chính là tên tặc nhân liên thủ với Kim lão tặc đoạt đi kiếm phổ lúc trước." Mục Cửu nương hổ thẹn lắc đầu, thở dài: "Khi đó ta dựa vào uy vọng Thiết gia cưỡng ép lấy được kiếm phổ, bọn hắn tất nhiên là ôm hận đã lâu, đám người này vốn là loại người có thù tất báo, hôm nay biết được ta bị đuổi ra khỏi cửa, không có chỗ dựa, làm sao không sinh lòng trả thù?"

"Hừ!" Lúc này, Thiết San Hô ở bên cạnh vốn đang trầm mặc không nói bỗng nhiên căm giận thốt lên một câu: "Đều là tiểu nhân, công phu bất quá chỉ có như vậy, thật sự là minh đao minh thương, còn không biết ai sợ ai!"

Nghe Thiết San Hô tiếp lời, ánh mắt Mục Cửu nương phức tạp mà liếc nhìn nàng một cái, một hồi lâu, rốt cuộc vẫn là thu hồi ánh mắt, cúi đầu tiếp tục nói: "Đúng vậy a, người kia võ công không sánh nổi Kim Độc Dị, nếu như minh đao minh thương ta cùng A Hô cũng có thể ứng phó được một chút, cùng lắm thì liều mạng cá chết lưới rách, đáng tiếc đối phương cũng hiểu rõ chuyện này, cũng không quang minh chính đại mà hiện thân, lại một đường truy lùng tiến hành ám toán, chúng ta không tránh thoát được, nhiều lần thiếu chút nữa đã bị hắn ám toán thành công, khiến cho sức cùng lực kiệt, thật vất vả mới đến Hồ Bắc Tương Dương, gặp Hồng Hoa Quỷ Mẫu, nàng vốn là thê tử của Kim Độc Dị, người kia đối với nàng cũng hết sức kiêng kỵ..."

Không đợi nàng nói xong, ta cũng đã nhảy dựng lên.

"Cái gì!" Nếu như lúc trước là kinh ngạc, vậy bây giờ liền thật sự là chấn kinh rồi: "Ngươi nói cái gì? Ngươi nói Hồng Hoa Quỷ Mẫu là... Là thê tử...Của Kim Độc Dị đoạt kiếm phổ kia! Thật sự sao?"

Hai người trước mắt cũng không biết vì sao ta sẽ phản ứng lớn như vậy, "Ân, đúng vậy a, không sai..." Mục Cửu nương tựa hồ lại càng bị hoảng sợ, nhưng vẫn nói chi tiết: "Bất quá ngươi yên tâm, Hồng Hoa Quỷ Mẫu tuy là thê tử của Kim lão tặc, chỉ là phẩm hạnh lại có phần đoan chính, đối với hành vi của trượng phu cũng rất không hài lòng, cái gọi là phu thê sớm đã chỉ còn là danh nghĩa, ngay cả nhi tử cũng phải mang họ của chính mình, lần đó nếu như không phải được nàng che chở, ta và A Hô mới thật sự là lành dữ khó đoán."

"Hừ hừ, đúng vậy a." Nữ hài bên cạnh hầm hừ cắn nuốt bánh nhỏ, thầm nói: "Là có đứa con tốt a..." Khiến cho Mục Cửu nương có phần lúng túng lại nhìn nàng một cái.

Ta lại khó có thể lưu ý đến thần sắc của hai người này, lúc này chỉ một lòng cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ đay rối trong đầu, một mối liên hệ quan trọng như vậy, bản thân lại nửa điểm ấn tượng cũng không có, hôm nay nghe người ta nói đến, mới mơ hồ nhớ tới, ban đầu khi gặp nhau, Hồng Hoa Quỷ Mẫu là mơ hồ từng giáo huấn qua nhi tử của nàng là họ Công Tôn không phải họ Kim nói, chẳng qua là lúc đó làm sao có thể suy tính được đến nhiều như vậy? Chỉ là giờ phút này khi nhớ lại, mới hậu tri hậu giác sáng tỏ thông suốt.

Sau khi sáng tỏ thông suốt, kéo theo đó chính là càng thêm lo lắng.

Chẳng qua bây giờ còn không phải là lúc để suy nghĩ quá nhiều, cuối cùng bản thân lấy lại bình tĩnh, cố gắng rút ra khỏi cảm xúc của bản thân, hỏi Mục Cửu nương: "Vậy, sau đó? Các ngươi được Hồng Hoa Quỷ Mẫu che chở, có thấy được nàng có hành động gì khác thường không?"

"Này cũng không có..." Mục Cửu nương cũng không biết chân ý của vấn đề này, cho nên chỉ thẳng thắn trả lời: "Chúng ta ở lại Công Tôn gia hơn mười ngày, mặc dù tính khí của Hồng Hoa Quỷ Mẫu cương bạo, chỉ là vẫn không tính là ác nhân, tất cả hành động cũng không thể nói là khác thường, ngược lại là đứa con kia của nàng... Đứa con kia của nàng..."

Nói đến đây nàng liền trở nên quanh co, sắc mặt của Thiết San Hô ở đối diện cũng trở nên khó coi, bởi vì trước đó ta đã nghe được những lời đối thoại kia, biết rõ trong đó có chút việc tư, liền nói: "Không sao, nếu như không thuận tiện, vậy không nói cũng được."

"ân, có cái gì không thuận tiện, cũng không phải là chuyện gì không thể để cho người khác biết..."

Nghe thấy ta nói như vậy, Mục Cửu nương do dự một hồi, cuối cùng vẫn là thở dài, thản nhiên nói: "Hồng Hoa Quỷ Mẫu có một nhi tử, cũng đã trưởng thành, lại bởi vì trời sinh tính tình ngang bướng mà bị kỳ mẫu trói buộc quá mức nghiêm cẩn, đến nay chưa thành gia thất, ta cùng với A Hô ở nhà của hắn, A Hô đối với hắn không nể mặt mũi, chỉ là rốt cuộc ta cảm thấy người ở nhờ dưới cùng một mái hiên vẫn là khách khí thì tốt hơn... Nhưng không ngờ hắn lại hiểu sai ý, cứ như vậy liền trở nên dây dưa, cuối cùng thậm chí...Thậm chí còn nhắc đến chuyện thành thân, nói là muốn cưới hỏi đàng hoàng với ta..."

Tuy rằng những lời này nghe ra có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng nhớ lại ngôn hành cử chỉ của nam tử kia, ta không chút nghi ngờ kỳ thực Mục Cửu nương đã nói chuyện thập phần uyển chuyển, mà Thiết San Hô ở bên cạnh tựa hồ lại không nghĩ như vậy, nghe đến đó bỗng nhiên đứng bật dậy, cả giận nói: "Nói giống như là tự người ta nhất sương tình nguyện, nếu đúng là như vậy, vậy tại sao sau đó ngươi lại đáp ứng?" Dứt lời liền cười lạnh một tiếng, phất tay áo muốn rời đi.

"A Hô!" Thấy nàng như vậy, Mục Cửu nương cũng vội vàng, kéo lấy nàng nói: "Lúc đó bên ngoài nguy cơ trùng trùng, chỉ có Công Tôn gia mới là nơi có thể che gió chắn mưa, ta cũng là bất đắc dĩ a!"

"Ta mới mặc kệ có đúng là bất đắc dĩ hay không, ngươi muốn gả thì chỉ cần quan tâm đến chuyện gả đi, ngươi có người muốn, ta không tin ta tìm không được phu quân làm bạn, xem xem ai là người sống tốt hơn!"

"Không được!" Nghe xong những lời này của Thiết San Hô, chẳng biết vì sao, thanh âm của Mục Cửu nương đột nhiên nâng cao lên rất nhiều, kích động nói: "Lúc đó ta cũng ở Linh Quang tự, xảy ra chuyện gì ta đều đã biết được, ngôn hành cử chỉ của Nhạc Minh Kha căn bản là vô liêm sỉ, hắn không xứng với ngươi, trong lòng ngươi không thể nghĩ đến hắn nữa!"

Các nàng nói chuyện không đầu không đuôi, ta tất nhiên là nghe không hiểu huyền cơ ở đâu, chỉ thấy sắc mặt Thiết San Hô đại biến, rưng rưng nói: "Hảo, hóa ra ngươi cũng ở đó, vậy vì sao lúc đó không hiện thân? Sau đó ý tứ trong lời nói còn giống như là một đường vất vả truy tìm theo ta đến tận đây? Ta không bao giờ muốn tin ngươi nữa!" Dứt lời liền cố sức tránh ra, giãy thoát, đi về phía gian nhà nhỏ.

"A Hô, ai, ngươi hiểu lầm, không phải như vậy! Khi ta đến, chỉ nhìn thấy bóng lưng ngươi xuống núi, lúc đó Hồng Hoa Quỷ Mẫu muốn tìm lão gia và Ngọc La Sát quyết đấu, ta rốt cuộc phải tìm cơ hội cảnh báo bọn họ trước mới có thể thoát thân đi tìm ngươi a? A Hô!"

Mục Cửu nương lo lắng không thôi, cao giọng giải thích, xoay người đã muốn đuổi theo, đáng tiếc ta không thể để nàng hành động như mong muốn, ở bên cạnh ngăn cản một cái, nói: "Cửu nương ngươi bình tĩnh một chút, đem mọi chuyện nói rõ ràng, cái gì quyết đấu? Người muốn quyết đấu với Ngọc La Sát không phải là các đạo sĩ của Võ Đang sao? Tại sao Hồng Hoa Quỷ Mẫu cũng tới thêm vào đó một cước?"

Cũng biết lúc này ngăn cản truy vấn nàng, nhiều ít có chút bất cận nhân tình, cũng may Mục Cửu nương rốt cuộc là một người hiểu biết lý lẽ, nàng nhìn ta, lại liếc nhìn Thiết San San đã trở về gian nhà nhỏ không thể đuổi kịp, cuối cùng nén tâm tình xuống, hồi đáp: "Chuyện của Võ Đang ta không rõ lắm, sau khi San Hô đi rồi, ta một lòng muốn đuổi theo nàng, vốn định hướng Hồng Hoa Quỷ Mẫu nói lời từ giả, không ngờ nàng cũng nhận được tin tức, nói rằng có người ở kinh sư muốn gây bất lợi cho trượng phu của nàng, Hồng Hoa Quỷ Mẫu cùng Kim lão tặc mặc dù đã chặt đứt danh phận, nhưng vẫn luôn nhớ tình lão bằng hữu, huống chi dù sao hắn cũng là phụ thân của nhi tử nàng, cho nên mới muốn vào kinh sư tìm lão gia cùng Ngọc La Sát quyết đấu, thay hắn kết thúc ân oán."

"Ngươi nói...Hồng Hoa Quỷ Mẫu chỉ là nghe nói đến Ngọc La Sát, vẫn chưa từng gặp qua nàng?" Bản thân cảm thấy bất an nhưng vẫn tiếp tục truy vấn.

"Ân, trước đó xác thực chính là như vậy, bất quá đến bây giờ, các nàng ở kinh sư e rằng từ lâu đã đối mặt với nhau, hẳn là cũng đã quyết đấu xong." Mục Cửu nương gật đầu nói, không biết là thần tình bất an của ta quá rõ ràng, hay là bản thân nàng muốn nhanh chóng thoát khỏi ta, lập tức lại lên tiếng trấn an: "Bất quá ngươi yên tâm, độc môn ám khí nguy hiểm nhất của nàng, trước đó ta đã len lén đưa cho nhóm người lão nhân gia xem qua, có lẽ cũng không xảy ra vấn đề gì lớn."

Lời trấn an này đối với ta mà nói hiệu dụng thực sự rất hữu hạn, trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn là gật đầu, để cho nàng rời đi.

Mặc dù trong lòng đã tràn đầy tâm tình, nhưng nhìn thấy Mục Cửu nương vội vàng đi về phía gian phòng nhỏ, khó tránh khỏi dâng lên cảm giác áy náy, biết rằng một phen cấp thiết truy vấn vừa rồi, nếu không khéo còn có thể khiến cho mối quan hệ của nàng và Thiết San Hô đã tuyết lại còn thêm một tầng sương, nghĩ tới đây, không khỏi đề thanh hô to một tiếng: "Cửu nương ——" Đợi đến khi nàng quay đầu nhìn lại, liền giả vờ bình tâm mỉm cười đứng lên, nói: "Quên nói với ngươi, phía sau gian nhà kia có một khung cửa sổ then cài không tốt lắm...Có chuyện gì, đối mặt nói cho rõ ràng đi."

Nghe xong những lời này của ta, người đối diện đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cũng nở một nụ cười, nàng gật đầu, xoay người đi ra hai bước, nhưng tựa như trầm ngâm một chút, lại bước nhanh quay trở lại đây.

Khó hiểu mà nhìn nàng đến gần, đi đến bên cạnh, sắc mặt Mục Cửu nương nghiêm nghị, liền ôm quyền nói: "Kỳ thực có một câu, đã nhiều ngày vẫn luôn do dự không biết có nên nói ra hay không, dù sao ta cũng là ngoại nhân, vạn nhất nói sai liền lo sợ sẽ khiến cho nhân tâm dao động, nhưng Trúc Tiêm cô nương cũng không phải là ngoại nhân, lời này ta liền nói với ngươi, đành khiến ngươi phải phiền lòng..."

Thấy thần tình của nàng nghiêm túc, bản thân cũng không khỏi run lên, lúc này dứt bỏ những tạp niệm đang chất chứa trong lòng, ôm quyền đáp lễ nói: "Thỉnh cứ nói đừng ngại."

Sau đó, liền nghe thấy Mục Cửu nương nói: "Là có chuyện như vậy, trước đó vài ngày ta vì tìm San Hô mà một đường đến đây, dọc đường tựa hồ gặp phải chút phong xúy thảo động* không tốt." Nàng dừng lại một chút, tiến đến nói nhỏ: "Nếu như ta nhìn không sai, sơn trại này, e rằng sẽ có chút kham ưu."

(*Gió thổi cỏ lay, ở đây đại khái là một chút biến động nhỏ, một chút tin tức)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi