MA PHI KHÓ TÁN TỈNH



"…" Mặt mày người nọ nghiêm trọng lên, một lúc lâu rồi vẫn chưa nói gì.

Dù Tô Linh Phong đoán không hoàn toàn đúng nhưng cũng cách đáp án không xa nữa, chuẩn xác mà nói hắn trúng mị thuật!
Tô Linh Phong liếc nhìn người nọ, mặt không đổi sắc nói: "Đứng lên, đi theo ta." Rồi cất bước đi ra ngoài.
Giải quyết thì đương nhiên vẫn phải giải quyết, nhỡ chẳng may… Cô nam quả nữ ở chung một phòng, có khả năng một phần nghìn nào đó xảy ra, hắn không khống chế được nổi sắc dâm thì sao giờ? Ngay từ đầu cô đã không phải đối thủ của hắn, lúc nam nhân mất trí càng không dễ đối phố, huống hồ hắn còn có con quỷ xà kia giúp sức!

Người nọ chỉ nhíu mày, không mở miệng hỏi Tô Linh Phong dẫn hắn đi đâu.

Hắn thở hổn hển đứng dậy, cất bước đi sau gót nàng.
Kỳ thực Tô Linh Phong rất bội phục người này, người trúng mị dược mà vẫn có thể hòn toàn tỉnh táo ở cùng cô.

Chỉ một quãng thời gian ngắn đã nhìn thấu cô chỉ biết cận chiến, không thể đấu xa được nên rất nhanh đã có phản ứng, nhảy khỏi vòng thi đấu dùng quỷ xà bắt cô, còn dùng độc khống chế để cô không làm ra hành động gây bất lợi cho hắn.
Bây giờ còn đè khó chịu xuống, cố gắng giữ tỉnh táo, không vì cô bị hắn khống chế mà thừa cơ lợi dụng nhân lúc người ta gặp nạn.
Bằng vào trí não và định lực mạnh mẽ của người này thôi đã biết hắn không phải một nhân vật đơn giản!
Hộ vệ Tô phủ dường như không đi đi tuần tra ở gần Lê Viên.

Ban đêm Lê Viên cực kỳ im ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vô ve, trong không khí thoang thoảng mùi hoa lê, đặc biệt trong lành hợp lòng người.

Gió đêm lạnh lẽo thổi ngang qua, người nọ thấy khí nóng trong người nhạt đi không ít, ý chí cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Ra tới Lê Viên, đi theo hướng Bắc, gần đó có một cái hồ nhân tạo nhỏ.

Tô Linh Phong đưa người nọ tới hòn núi giả cạnh bờ, quay người nói với người kia: "Nhảy đi."
"Ngươi muốn ta tắm hồ?" Người nọ dở khóc dở cười nhỏ giọng hỏi: "Đây chính là phương pháp giải quyết của ngươi?"
"Nếu không thì… Sao nữa?" Tô Linh Phong nhướng mày, dùng khóe mắt lườm hắn: "Chẳng lẽ còn muốn ta đi tìm gà cho ngươi?"
"Gà?" Người nọ mờ mịt hỏi lại, không hiểu vì sao lại nói tới gà chi?
"Chính là kỹ-nữ ấy." Xem ra kỹ nữ ở thế giới này không có cách gọi là "gà"! Tô Linh Phong rất tốt bụng giải thích cho người nọ hiểu.
"…" Khóe miệng người kia co quắp lại, vừa co lại duỗi ra, tiểu nha đầu này trông tuổi chưa lớn lắm mà biết nhiều ha! Đây thực sự là tiểu thư danh môn à? Dù trưởng thành sớm đi nữa nhưng mấy lời như vậy mà có thể dùng giọng điệu bình tĩnh đến thế để nói ra…
"Muốn đi tìm kỹ nữ hay tắm hồ?" Người nọ gương mắt đánh giá cơ thể chưa ph át dục hoàn toàn của Tô Linh Phong, cố ý nói vài lời xấu xa.

Ánh mắt Tô Linh Phong đi từ mặt dời xuống, cuối cùng dừng lại ở một vị trí giữa người hắn, giọng không một tia sóng lớn nói: "Ngươi tốt nhất không nên cua ta."
Nghe lời nói không có tí nhiệt độ nào của Tô Linh Phong, hắn bỗng nhớ tới người khi sáng ra tay tàn nhẫn lại lưu loát.

Một cước đó nếu đạp xuống phía dưới, bộ phận nào đó trên người nam nhân sợ là phải phế thật!
Hắn nghĩ tới đây, không hiểu sao, bỗng nhiên thấy đau trứng…
"Bùm bùm" một tiếng nhỏ vang lên, người nọ không do dự nhảy thẳng xuống hồ.
Tô Linh Phong thấy người đã nhảy xuống, bỏ lại một câu: "Ngươi từ từ ngâm nước đi" rồi xoay người trở về.
Bây giờ cô phải về ngủ bù rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi