MA PHI KHÓ TÁN TỈNH



"Ôi ôi, ầm ĩ chết mất ầm ĩ chết mất, mấy người các ngươi quấy nhiễu mộng đẹp của ta, thật đúng là quá đáng ghét!"
Trên quảng trường đang đánh nhau kịch liệt, bỗng nhiên có một giọng nói rất không hài hòa vang lên từ trên không, giọng nói kia rõ ràng chỉ là âm lượng bình thường, nhưng lại truyền vào trong lỗ tai của mỗi người có mặt ở đây một cách rõ ràng.

Còn chưa đợi mọi người hồi thần lại, một bóng người màu trắng nhảy xuống từ ngọn tháp ở giữa quảng trường, nhẹ nhàng mà rơi vào trong vòng vây…
Mọi người kinh ngạc, tất cả đều mở to hai mắt nhìn về phía người đột nhiên lao vào vùng đang chiến đấu, ngay cả người đang đánh nhau, cũng dừng động tác tấn công lại.


Tô Linh Phong thừa dịp mọi người đang ngây người, rất nhanh đã vọt đến bên cạnh Tá Dịch, nheo mắt lại, lạnh lùng mà liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó mới nhìn về phía người nọ giữa sân.

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo dài trắng, nhìn sơ khoảng chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đến mức ngay cả nữ nhân cũng không nhịn được mà ghen tị! Đôi mắt hoa đào hẹp dài hơi cong, môi đỏ mọng hòa mỹ câu lên một nụ cười ngả ngớn, kết hợp với mái tóc dài màu bạc mềm như tơ lụa dài đến mắt cá chân kia, vừa phóng khoáng mộng ảo, lại vừa xinh đẹp quyến rũ!
Rất phong tình vạn chủng! Nam tinh linh đó!
Đúng vạy, đúng vậy, nam nhân này là một tinh linh, Tô Linh Phong liếc mắt một cái đã chú ý tới đôi tai nhọn hoắt xinh đẹp kia của hắn rồi!
Tô Linh Phong buồn bực mà chớp chớp mắt, trong sách nói, tinh linh là một chủng tộc cực kỳ cao ngạo cực kỳ đẹp mắt cực kỳ dè dặt mà! Làm sao lại xuất hiện một tinh linh tuyệt diệu như thế nào chứ?
Nam tinh linh bất lịch sự mà ngáp một cái, sau đó híp đôi mắt đào hoa nhìn Tá Dịch, cười hì hì nói: "Ôi trời, Tá Dịch, đã lâu không gặp nha! "
"Nguyệt Quang, không nghĩ tới lại gặp được ngươi ở chỗ này! " Tá Dịch thản nhiên trả lời.


"Nguyệt Quang? Hắn là Nguyệt Quang các hạ?" Có người ngạc nhiên mà kêu lớn.

"Tinh, tinh linh hút máu Nguyệt Quang?" Giọng nói của ai đó đã thay đổi âm điệu.

Mọi người đều bị ngoại hình kỳ quái và dung mạo tuyệt mỹ của nam tinh linh làm cho kinh ngạc đến ngây người, cuối cùng bị sốc bởi cái tên từ trong miệng Tá Dịch mà hồi thần lại!
Từ Mông thay đổi, khiêm tốn mở miệng nói: "Nguyệt Quang các hạ, ngài! "
Từ Mông còn chưa dứt lời, chỉ thấy trước mắt chợt lóe lên ánh sáng xanh, một cái dây leo quấn quanh cổ hắn ta ngay tại chỗ, rút chặt lại!
"Xoảng! " Vũ khí trong tay Từ Mông rơi xuống đất, hai tay ra sức kéo dây leo trên cổ đi, nhưng chỉ phí công, dây leo vẫn như cũ càng kéo càng thít chặt!
"Ọe! Ọe! " Từ Mông bị thắt cổ đến mức con ngươi phình to, đầu lưỡi duỗi dài ra.

Chỉ dùng sức trong chốc lát, bọn côn đồ vừa mới nãy còn kêu ngạo tàn nhẫn này, đã bị chết ngạt!

"Tên cầm đầu quấy nhiễu mộng đẹp của ta, rất đáng ghét!" Nguyệt Quang chậm rì rì mà phất phất tay, dây leo quấn ở trên cổ Từ Mông ngay lập tức biến mất không chút dấu vết, thi thể của Từ Mông ngay lập tức ngã quỵ trên mặt đất!
"Trời ơi! Tinh linh hút máu giết người rồi!"
"Từ thiếu gia chết rồi, mọi người mau chạy đi!"
Từ Mông vừa chết, thủ hạ của hắn ta ngay lập tức trở thành một mớ hỗn độn, liều mạng chạy tan tác khắp nơi!
Phyllis khẽ liếc nhìn cái chết kinh khủng của Từ Mông, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch mà trốn ở phía sau Beavis.

Tô Linh Phong cũng kinh ngạc, tinh linh không phải là chủng tộc tôn sùng hòa bình sao? Trên đời cư nhiên lại còn có loại tinh linh cuồng bạo giết người không chớp mắt này sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi