MA PHI KHÓ TÁN TỈNH



Tá Dịch dắt Tô Linh Phong, Nguyệt Quang tới một khoảng sân nhỏ ở phía Đông của thành, đưa tay gõ cửa.
Không lâu sau đó đã thấy cửa viện mở ra, một lão đầu gầy trơ xương ló đầu nhìn ra.

Vừa nhìn thấy Tá Dịch đứng ở trước cửa, đôi mắt đục ngầu của ông lão đã bỗng lóe sáng lên một tia vui vẻ, vội vàng bước ra cửa lớn cung kính nói: "Chủ nhân, người quay về rồi."
"Ừm." Tá Dịch gật đầu, tiến vào trong viện.
Tô Linh Phong khẽ híp đôi mi thanh tú lại, vốn dĩ nàng tưởng Tô gia không có đất ở Gia Thành, xem ra là nàng nghĩ sai rồi.


Chỉ là nàng vẫn chưa nói gì, chỉ đi theo sau Tá Dịch vào trong sân.
"Tường thúc, nhanh đi chuẩn bị nước nóng đi, người ta muốn tắm rửa rồi." Nguyệt Quan là người cuối cùng vào trong viện nhưng lại chẳng lấy làm xa lạ chỗ này, một bên đi nhanh như thuộc đường vào bên trong, một bên đã tiến tới chỗ lão đầu kia dặn dò.
"Vâng, Nguyệt Quang các hạ."
Tô Linh Phong đưa mắt đánh giá căn nhà này, tuy rằng không lớn nhưng lại vô cùng sạch sẽ và thanh tịnh, cách bày biện cũng rất trang nhã thư thái, tốt hơn nhiều so với các gian phòng trong quán trọ.
Trong phòng khách.
"Vị này chính là tiểu thư, sau này tiểu thư có dặn dò điều gì thì các ngươi cứ nghe theo là được rồi." Tá Dịch dừng lại trước mặt hai ông bà lão đầu tầm năm mươi tuổi dặn dò.
Ông lão là người khi nãy vừa mở cửa tên Tưởng thúc kia, còn bà lão là Phúc thẩm, thê tử của ông ta.

Trong ngôi nhà này không có ai khác, chỉ có hai người già bọn họ.
"Vâng, chủ nhân." Tường thúc và Phúc thẩm nghe chủ nhân của mình gọi Tô Linh Phong là tiểu thư cũng có chút kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, sau đó mới gật đầu đáp.
"Có thể chúng ta sẽ ở lại vài ngày, các ngươi xuống dưới chuẩn bị đi."
Tường thúc và Phúc thẩm nghe lời dặn lui xuống.

"Khung cảnh rất tốt." Tô Linh Phong uống một ngụm trà xanh, thản nhiên nói.
"Chỉ ở tạm thôi, tiểu thư không chê sơ sài là được rồi."
"Ừm..." Tô Linh Phong ngân dài đầy hàm ý.
Tình cờ tới một thành trấn đã có chỗ ở tạm, như này là trùng hợp hay sao? Hay là tài sản riêng của vị hộ vệ đại nhân này của nàng có quá nhiều? Tô Linh Phong cúi đầu nhìn chén trà trong tay, cái chén này hình như cũng không phải là hàng rẻ đâu nha...
Sau khi tắm nước nóng quá sảng khoái, lại được ăn bữa tối nóng hổi và ngon miệng xong xuôi, Nguyệt Quang đã trở về phòng của mình, trùm chăn đi ngủ.
Dạo gần đây hắn căn nhà gỗ hỗn loạn của hắn luôn để cho Tô Linh Phong ở, đã rất lâu rồi hắn không được nằm ngủ trên giường một cách đàng hoàng, thật sự rất nhớ cảm giác đó!
Tâm trạng của Tô Linh Phong vô cùng tốt, không chút mệt mỏi.

Sau bữa cơm tối, nàng định ra dạo phố một chút.
Tá Dịch thấy Tô Linh Phong muốn ra ngoài cũng không hỏi gì cả, chỉ âm thầm đi theo sau lưng nàng.
Bởi vì có tin dị thú xuất hiện, cho nên hiện tại ở Gia Thành hội tụ rất nhiều người yêu mạo hiểm, các cửa tiệm ma sủng, vũ khí và quán trọ đều làm ăn rất phát đạt.
Tô Linh Phong đi dạo một tiệm thuốc trước, mua ít thuốc cầm máu rồi vài đan dược hồi phục linh lực các loại.


Lúc rèn luyện không có thuật sĩ hệ sinh mệnh trong tổ đội, những thứ thuốc này chính là để dành phòng thủ ngay lúc đó.

Trước đó lúc tới rừng Lạc Nguyệt rèn luyện, bọn họ cũng mang theo rất nhiều, chỉ là dùng đã gần hết rồi.
Ra khỏi tiệm thuốc, Tô Linh Phong lại quẹo vào một cửa tiệm vũ khí bảo chủ tiệm lấy mấy pháp trượng hệ lửa ra.

Nàng lựa một lúc, chọn mua một pháp trượng lam phẩm có ma hạch hệ lửa được khảm cấp ba.
"Tiểu thư, người mua pháp trượng làm gì vậy?" Tá Dịch thắc mắc hỏi.
"Ta thích." Tô Linh Phong bình tĩnh đáp.
"..." Tá Dịch co quắp khóe môi, không tiếp tục hỏi nữa.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ đợi đã!" Hai người rời khỏi cửa tiệm vũ khí, còn chưa đi được một bước đã bị một thanh niên mặc đồ cũ nát thở d ốc đuổi theo, cầm một cuộn giấy đưa cho Tô Linh Phong nói: "Cái này...!đưa cho tỷ tỷ.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi