MA PHI KHÓ TÁN TỈNH



Chủ nhân mượn lực sủng vật, nếu như mượn sức mạnh nguyên tố hoặc kỹ năng công kích, khi chuyển đổi sức mạnh, thi trên người chủ nhân và ma thú được nuôi sẽ sáng lên ánh sáng nguyên tố cùng màu, thậm chí phải biến thân.
Nhưng mượn loại kỹ năng phụ trợ, khi sức mạnh chuyển hóa quá lớn, từ bề ngoài thân thể của chủ nhân và ma thú được nuôi sẽ không nhìn thấy bất cứ thay đổi gì, còn thuần phòng ngự vật lý và tấn công ma thú như của Đoàn Tử thì rất hiếm! Bất cứ ai cũng không thể ngờ được rằng vật nhỏ mềm mại mũm mĩm này, lại là một tên da dày thịt thô, có lực phòng thủ vô địch!
Đó là lý do tại sao Tô Linh Phong dám ngang nhiên gian lận, ở ngay trước mặt mọi người, mượn sức phòng thủ không ai địch nổi của Đoàn Tử!
Tuy nhiên, nàng không mượn sức tấn công vật lý của Đoàn Tử, một là nàng sợ bị phát hiện khi sức mạnh quá lớn, hai là sức tấn công của bản thân nàng đã đủ mạnh để đối phó với cô gái mặc đồ đỏ chanh chua này, hoàn toàn không cần mượn tới sức mạnh bên ngoài.
Tô Linh Phong thả lỏng cơ thể và tâm trí của mình, nhận lấy nguồn sức mạnh đang không ngừng tiến vào cơ thể nàng từ người Đoàn Tử, cho đến khi nàng cảm giác được sức mạnh của Đoàn Tử đã thành một thể và có mối liên hệ chặt chẽ không thể tách rời….
Sau khi Đoàn Tử truyền sức mạnh phòng ngự của mình cho Tô Linh Phong, cơ thể nho nhỏ trở nên mềm mại hơn, tứ chi dang rộng, mệt mỏi nằm trên đầu Tô Linh Phong.
Lúc này, cô gái áo đỏ cũng đã ngưng tụ đấu khí trên tay, ngẩng đầu đầy kiêu ngạo, nở nụ cười lạnh lùng nhìn Tô Linh Phong, trong mắt lóe lên ánh sáng tàn bạo...
Cô gái mặc đồ đỏ vung tay lên, nhanh chóng lao về phía Tô Linh Phong, vỗ mạnh vào ngực nơi yếu ớt nhất của nàng!

Thật là tàn nhẫn!
Ra tay liền muốn lấy mạng!
Cô gái mặc đồ trắng này thậm chí còn không mở áo giáp đấu khí, chẳng lẽ cũng chỉ là một võ sĩ sơ cấp thôi sao?
Như vậy mà cũng dám yêu cầu tỉ thí, còn để người ta ra tay trước, thật sự không biết tự lượng sức mình.
Một số người xung quanh lắc đầu tiếc nuối, trong khi những người khác chỉ đơn giản là nhắm mắt lại...
Cô gái trên mặt đất không khỏi khẽ mở đôi môi nhợt nhạt, lần đầu tiên trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Nhưng cô chỉ thấy Tá Dich mặt không thay đổi đứng ở đó, không thấy một tí lo lắng nào, ngay lập tức lại nhịn được tiếng hét chuẩn bị xông ra khỏi cổ họng…
"Bùm!"
Một chưởng thâm độc chưởng đấu khí của cô gái mặc đồ đỏ cuối cùng cũng đáp xuống ngực Tô Linh Phong!
Ngay sau đó, xuất hiện một chuyện khiến người khác không thể tin được!
Tô Linh Phong không bị đánh bay ra ngoài như mọi người dự đoán, cũng không nôn ra máu ngã xuống đất bỏ mạng, mà mặt vẫn bình tĩnh đứng ở đó, không hề động đậy, thậm chí không nhúc nhích nửa bước...
Mà ngược lại là cô gái mặc đồ đỏ kia bị đẩy lui mấy bước xa, đấu khí trong tay đã tản đi, bàn tay không ngừng run rẩy, những giọt mồ hôi lớn ở trên khuôn mặt không ngừng rơi xuống.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Thế mà nàng lại không bị làm sao hết!”
"Làm sao có thể! Nàng thậm chí còn chưa mở cả áo giáp đấu khí!”
"Chẳng lẽ trên người nàng còn có loại áo giáp phòng ngự nào nữa sao?”
"..."
Mọi người mở to đôi mắt tràn đầy kinh ngạc, không dám tin vào những gì mình vừa mới nhìn thấy...

Trong lòng cô gái áo đỏ cũng lộ ra vẻ khó tin, vẫn còn chưa thể tỉnh táo lại.

Nàng bị một chưởng đấu khí của cô ta đánh vào ngực, nhưng lại không xảy ra chuyện gì cả? Mà ngược lại là cô ta bị đẩy lùi mấy bước! Làm sao có thể như vậy? Điều này sao có thể...
Hơn nữa tay của cô ta...!Tay của cô ta bây giờ rất tê, cánh tay dường như không nhấc lên nổi nữa.
“Bây giờ, đến lượt ta.” Tô Linh Phong nhẹ giọng nói.

"Không...!Ta không tin!" Cô gái mặc đồ đỏ đột nhiên thét lên chói tai: "Ngươi ăn gian, nhất định là ngươi ăn gian! Chắc chắn ngươi có mặc bảo giáp phòng ngự! Ngươi cũng quá không biết xấu hổ, cuộc thi này không tính! Không tính!"
“Nếu ngươi nói không tính thì cũng không tính?” Tô Linh Phong bắt nạt cô gái mặc đồ đỏ, nhìn chằm chằm vào mắt cô ta nói: “Trước khi chúng ta tiến hành tỷ thí, chúng ta có nêu điều kiện là không được dùng áo giáp phòng ngự sao? Nếu như mặc giáp phòng ngự trong khi tỷ thí được coi là gian lận như lời ngươi nói, thì người gian lận không phải là ta, mà là ngươi mới đúng!”
"Ngươi...!Ngươi đang nói nhảm gì đó?" Cô gái mặc đồ đỏ bị bị ánh mắt của Tô Linh Phong làm cho hoảng sợ, không khỏi lùi lại một bước.
Tô Linh Phong theo sát phía sau cô ta lại tiến thêm một bước, vươn tay nắm lấy cổ áo cô ta, một tiếng “Xoẹt” vang lên, quần áo bên ngoài của cô ta bị xé toạc ra.
"A!" Cô gái mặc đồ đỏ giật mình, vội vàng dùng tay kia che lại: “Sao ngươi dám xé quần áo của bổn tiểu thư! Ngươi đáng chết, ngươi là đồ khốn kiếp! Ta muốn giết ngươi!"
"Chẳng lẽ chỉ cho phép ngươi sai người ta xé quần áo của người khác ở trước mặt mọi người?” Tô Linh Phong hơi cong khóe môi, đẩy bàn tay đang che đậy kia của cô gái ra, kéo lấy cổ áo của nhuyễn giáp phòng ngự tử phẩm, nhíu mày nói: “Ta có phải nên lột cả bảo giáp phòng ngự này của ngươi xuống không?”
"Lột lột lột đồ của cô ta! Chủ nhân thật mạnh mẽ!" Tiểu Bạch vỗ cánh nhỏ, vẫy vuốt con rồng nhỏ của mình, phấn khích reo hò để cổ vũ.
"Mẹ..." Đoàn Tử co lại ở trên đầu Tô Linh Phong, khó nhọc phun ra mấy chữ: “Âu cũng vậy, cố lên…”
"Ngươi...!Ngươi dám!" Cô gái mặc đồ đỏ vẻ mặt hoảng sợ, không còn tự tin như vậy nữa.
“Hừ!” Tô Linh Phong hừ lạnh một tiếng, buông cổ áo của cô gái mặc đồ đỏ ra, giọng nói trong trẻo lạnh lùng mà kiêu ngạo: “Được rồi, cho phép ngươi mặc áo giáp bảo hộ, chúng ta tiếp tục tỷ thí!”
Không đợi cô gái mặc áo đỏ phản ứng, Tô Linh Phong đã giơ lòng bàn tay lên, vỗ nhẹ lên đầu cô gái mặc đồ đỏ!
"Bốp!" Một chưởng đánh trúng trúng trán của cô gái mặc đồ đỏ.

Cô gái mặc đồ đỏ thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng, cả người đã mềm nhũn ngã xuống…
"Tiểu thư!"
"Đại tiểu thư!"
Hai người thủ hạ của cô gái mặc đồ đỏ nhìn thấy vậy, thì sững sờ một lát, sau đó lập tức hét lên, chạy về phía chủ nhân của mình...
"Trời ơi! Nàng thậm chí còn không dùng cả tới đấu khí!”
“Sức mạnh phòng ngự và sức mạnh tấn công thật khủng khiếp…”
"Thật biến thái..."
Trong ánh mắt mọi người nhìn Tô Linh Phong, vẻ khinh thường trước đó đã biến mất, có người ở trên mặt thậm chí còn lộ ra vẻ cuồng nhiệt và ngưỡng mộ.
Đây là thời gian và không gian biến thái, chủ trương vũ lực và thực lực là tối cao, người nào có nắm đấm cứng rắn thì có thể đạt được sự sùng bái và kính trọng của mọi người.
Trên thực tế, Tô Linh Phong chỉ dùng một thành lực lượng rất nhỏ, sử dụng kỹ năng để đánh cô gái mặc đồ đỏ đến mức bất tỉnh mà thôi, nếu như sức lực của nàng lớn hơn chút nữa, chỉ sợ đầu của cô gái mặc đồ đỏ kia cũng phải nở ra thành vạn đóa hoa đào…
"Ngươi còn có thể đi không?" Tô Linh Phong bước tới trước mặt cô gái đang ngồi trên mặt đất, cúi đầu hỏi.
"Vâng, ta vẫn có thể đi được." Cô bé kia gật đầu, vùng vẫy đứng dậy khỏi mặt đất.
Cơ thể cô gái không ngừng run rẩy, mỗi khi cử động, máu lại rỉ ra từ nhiều vết thương lớn nhỏ khác nhau trên cơ thể, cô khẽ nhấp môi, trên khuôn mặt nhỏ mang theo một tầng mồ hôi mịn, ánh mắt lại vô cùng cứng cỏi và quật cường!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi