MA SƯ XUỐNG NÚI

"Ngươi ra đây." Kỉ Tình đưa tay, muốn đem Độc Cô Duy Ngã lôi ra, nhưng vẫn chưa kịp chạm vào, thì đối phương đã lập tức ôm đầu kêu to.


"Sư tôn, đừng đánh ta! Đừng đánh ta!"


Bàn tay hơi rụt lại, Kỉ Tình liền đứng dậy. Đôi môi mân khẩn, một lúc lâu sau, y mới thở hắt, nói :"Ra đây đi, vi sư không đánh ngươi."


Thế nhưng, dù cho Kỉ Tình có nói thế nào, Độc Cô Duy Ngã vẫn chết sống không chịu chui ra. Rốt cuộc, y cũng chỉ có thể dùng vũ lực đến giải quyết vấn đề.


"Ta đếm đến ba, nếu ngươi không ra, ta liền một chưởng vỗ chết ngươi!"


"Sư tôn, bình tĩnh!" Gần như trong tích tắc, Độc Cô Duy Ngã liền từ dưới án kỷ chui ra, đứng trước mặt Kỉ Tình.


Bây giờ, hắn đã cao hơn y tận nửa cái đầu. Trên người vẫn còn khoác tử sắc trường bào, kim quan gác cao, đem sườn mặt góc cạnh miêu tả rõ ràng.


Độc Cô Duy Ngã rũ mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt Kỉ Tình. Chỉ là, ngay khi hắn xếp sẵn tâm lý, chờ đợi cơn thịnh nộ của y. Thì trên đỉnh đầu của hắn, bất ngờ lại truyền tới cảm giác nóng bỏng của một bàn tay đang phủ lên trên.


"Năm xưa...là vi sư có mắt như mù, không phân rõ trắng đen."


"Vi sư thành thật xin lỗi ngươi. Là vi sư đã phụ ngươi rồi."


Bởi vì Độc Cô Duy Ngã quá cao, nên khi làm tư thế này, Kỉ Tình cũng có chút miễn cưỡng. Y ngoái đầu sang một bên, che giấu đi vẻ chột dạ trong mắt.


Thế nhưng, hành động tiếp theo của Độc Cô Duy Ngã lại khiến y không tài nào lường trước được. Bởi vì hắn thế mà lại nâng tay, tự tát lên mặt mình một cái vang dội.


Không phát hiện ánh mắt như nhìn kẻ ngốc của y. Độc Cô Duy Ngã lúc này đã thả hồn về trời, một bên xoa xoa nửa bên mặt sưng tấy, một bên, lại bắt đầu ngu ngơ thì thào :"Ta không nằm mơ sao?"


Nằm mơ cái quỷ gì! Sao trước kia y không phát hiện ra mạch não của cái tên này giống như là có chút trục trặc a!


"Ngươi rốt cuộc toàn suy nghĩ linh tinh gì vậy? Ngươi từng tổn thương vi sư sao? Sao lại phải sợ vi sư trừng phạt ngươi?"


"Cái này...giống như là thật không có đi..." Cau mày hồi tưởng, Độc Cô Duy Ngã liền có chút không xác định lẩm bẩm. Nhưng ngay sau đó, hắn đã lập tức trợn tròn mắt. Tâm linh nhận phải đả kích nặng nề.


Đúng vậy a, hắn chưa từng làm lỗi gì với sư tôn, tại sao lại phải trốn?


Đều là do ba tên sư đệ khốn kiếp kia làm hắn bị liệu, theo bản năng cho rằng chính mình cũng sẽ giống như bọn họ, bị sư tôn trừng phạt!


Trong lúc Độc Cô Duy Ngã còn nghiêm trọng hoài nghi nhân sinh, thì câu nói kế tiếp của Kỉ Tình đã khiến hắn không khỏi ngây dại.


"Vi sư không phải là người không nói lý lẽ. Năm xưa đã để ngươi chịu thiệt, bị đuổi khỏi sư môn, còn mang theo ô danh suốt 4000 năm. Bây giờ...nếu ngươi có yêu cầu gì liền cứ nói thẳng đi. Vi sư sẽ cố hết sức thực hiện giúp ngươi..." Đây xem như là đang bù đắp cho hắn đi.


Kinh ngạc nhìn y, Độc Cô Duy Ngã xác thực là tưởng cũng không dám tưởng y sẽ nói ra những lời này. Phải mất một lúc lâu sau, đến khi đã phản ứng lại rồi, hắn mới kinh hỷ hỏi :"Sư tôn, ngài nói thật?"


"Thật. Vi sư từ trước đến nay không bao giờ nói dối." Kỉ Tình gật đầu, vô cùng nghiêm túc trao gửi niềm tin cho hắn.


Được y chính miệng xác nhận lại lần nữa, Độc Cô Duy Ngã mới được tăng thêm chút dũng khí. Sau khi đắn đo một lúc, hắn liền hít sâu một hơi, nói :"Sư tôn, ta muốn thượng ngài."


"Ân, ngươi muốn thượng ra." Theo bản năng, Kỉ Tình liền gật đầu, lặp lại lời nói của hắn. Chỉ là, chưa tới một giây sau, y liền đã trợn tròn mắt, không dám tin nhìn Độc Cô Duy Ngã.


"Ngươi vừa mới nói cái gì?"


Thời khắc này, Kỉ Tình gần như là không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình. Mụ mụ, đừng có chơi như vậy a. Y nuôi bốn đồ đệ, vì sao tên nào cũng đều nghĩ muốn thượng y hết vậy? Bọn họ rốt cục là thích y chỗ nào kia chứ? Nói đi, y sẽ sửa.


Lúc này, Kỉ Tình cũng không khỏi bắt đầu hoài nghi phương pháp giáo dục của chính mình.


Phát hiện thần sắc không đúng của Kỉ Tình, Độc Cô Duy Ngã liền rụt rụt cổ, ủy khuất dè chừng :"Sư tôn, ngài cũng không thể nói không giữ lời a..."


Kỉ Tình :........................


"Trong đầu các ngươi không nghĩ được gì khác ngoài 'loại chuyện đó' ra nữa à?" Cảm thấy tâm thật mệt, đầu cũng ẩn ẩn sinh đau, Kỉ Tình liền day day mi tâm, cự tuyệt thẳng thừng :"Đổi yêu cầu khác đi."


"Không muốn!" Kỉ Tình nhượng bộ, làm lá gan của Độc Cô Duy Ngã lúc này cũng bắt đầu to ra. Thậm chí còn dám tranh luận với y :"Cả đời Duy Ngã chỉ có một nguyện vọng như vậy. Sư tôn, ngài không thể lừa gạt ta, không chịu giữ lời hứa!"


Nói nói, hai mắt Độc Cô Duy Ngã liền bắt đầu đỏ lên, một bộ dáng : Nếu ngài không đồng ý, ta sẽ khóc cho ngài xem.


Kỉ Tình :.....................


"Ngọa tào, ngươi đừng có mà ngang ngược!" Rốt cuộc, không khống chế được, Kỉ Tình liền trực tiếp bạo một câu thô khẩu.


Rõ ràng y mới là người bị người nhớ thương cúc hoa a. Hắn khóc lóc cái rắm, đừng có làm ra vẻ giống như y đang bắt ép, cường bạo hắn vậy chứ!


Thấy Kỉ Tình bạo nộ, hai mắt Độc Cô Duy Ngã liền mở to, phủ lên một tầng sương mỏng. Nhưng chưa đợi hắn òa khóc, thì một bàn tay liền đã chùm lên mặt hắn, đem hắn đẩy sang một bên. Đi kèm với đó, chính là âm thanh ẩn ẩn nộ hỏa của Kỉ Tình.


"Im miệng cho bổn tọa. Tắt đèn, đóng cửa, bò lên đây."


Tựa hồ là vẫn chưa thấy an tâm, Kỉ Tình liền đưa ra điều kiện cuối cùng :"Chỉ một lần. Không có lần sau nữa!"


Nói xong một tràng dài, Kỉ Tình liền đã chủ động xoay lưng, đi thẳng một mạch tới giường lớn ở giữa đại điện, vén rèm che lên chui vào trong.


Bị một loạt động tác nhanh chóng của y làm sửng sốt. Phải mất một lúc, Độc Cô Duy Ngã mới lấy lại tinh thần, ngay lập tức liền mừng như điên.


Sư tôn đồng ý! Sư tôn thế mà thật đồng ý!


Niềm vui đến quá bất chợt, khiến Độc Cô Duy Ngã đi đường đều sinh phong. Lập tức theo lời y nói, phất tay đem cửa lớn đóng lại. Kình phong phất qua, cũng đem tất cả ngọn nến ở đây đều thổi tắt.


Trong phút chốc, cả đại điện rộng lớn liền chìm trong bóng đêm.


Thế nhưng, đan xen với vui mừng, Độc Cô Duy Ngã lại có chuyện ngập ngừng không dám hỏi ra miệng...


Với tu vi của hai người bọn họ, thì đôi mắt đã sớm có thể dễ dàng nhìn xuyên qua bóng tối.


Vậy thì tắt hay không tắt đèn, có gì khác nhau sao?


**Khác nhau ở yếu tố tâm lý nha. Suy nghĩ của 'người cao tuổi', ngươi không hiểu được đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi