MA SƯ XUỐNG NÚI

   Mọi chuyện đều phân công xong xuôi, Kỉ Tình cũng liền không do dự nữa, lập tức mang theo sáu người khác, cùng một chỗ hạ xuống dưới chân của Thiên Kiếm Sơn.


   "Mau lên, mau lên, đừng lề mề làm trễ nãi thời gian."


   "Mau lên, đi đi mau!"


   Lúc này, dưới mệnh lệnh của Ôn Chấn, gần một vạn đệ tử cùng bình dân sinh sống xung quanh Thiên Kiếm Sơn mười dặm đều bị di tán không còn một bóng người.


   Ngay cả những tông chủ, đại năng ở đây cũng đều không ngoại lệ, nhanh chóng hướng bên ngoài rút đi. Dù sao, không ai biết được Kỉ Tình có thể thành công ngăn chặn Thái Ly hay không. Nếu thật xảy ra sơ suất gì, bọn họ chí ít vẫn còn thời gian phản ứng, kịp thời bỏ chạy a.


   Lúc này, Cố Thừa Trạch đã dùng một chiếc khăn lớn đem phần đầu bóng loáng không một sợi tóc của mình bao lại. Tiến lên hỏi Kỉ Tình :"Sư tôn, kế tiếp nên làm thế nào? Có cần ta giúp gì không?"


   "Không cần." Dứt khoát phất tay, Kỉ Tình liền tiến về trước một bước, lạnh giọng đạo :"Tất cả các ngươi, lui ra sau."


   Biết rõ lúc này không tiện nhúng tay vào quyết định của y, chúng nhân sau khi đưa mắt nhìn nhau, liền cùng lúc lùi về sau. Nhìn vào bóng lưng vận hồng y, tựa như một đoàn hỏa diễm thiêu đốt thời không của y.


   Đợi khi bọn họ đều lui lại rồi, Kỉ Tình mới thả lỏng toàn thân. Bóng người cao lớn, nhưng đứng trước Thiên Kiếm Sơn vấn đỉnh thương khung, lại trở nên nhỏ bé khôn cùng.


   Lúc này, y nhắm mắt lại, bàn tay khẽ nâng cao. Trong nháy mắt, khí tức của y cũng liền không thu liễm nữa, trực tiếp bộc phát ra, tựa như hồng thủy cuồn cuộn.


   Linh lực như đao tước lướt trên mặt đất, đem vô số lá cây đều hất tung lên, nhưng lại không mang theo một chút nguy hiểm nào.


   Một bàn tay xòe ra, giơ về phía Thiên Kiếm Sơn cao chót vót. Miệng của Kỉ Tình lại lẩm bẩm, giống như là đang đọc chú văn gì gì đó.


   Ngay lập tức, Thiên Kiếm Sơn vốn bình yên vô sự kia, lúc này lại bắt đầu ùn ùn chấn động. Từng tảng vân vụ trắng xóa bao phủ đỉnh núi, trong nháy mắt liền hóa thành lốc xoáy, không ngừng xoay tròn xung quanh Thiên Kiếm Sơn.


   Ở xa chục dặm, đoàn người Ôn Chấn chỉ vừa mới hạ phi kiếm xuống, liền đã lập tức bị động tĩnh ở đây thu hút.


   Vệ Danh nhíu mày, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Thiên Kiếm Sơn lờ mờ ẩn giấu trong mây mù kia. Thế nhưng, khi xuyên qua tầng tầng lớp lớp khí lưu nhìn thấy được tràng diện lúc này, miệng của gã liền không khống chế được mà bắt đầu há to, chân chính đạt thành mắt chữ ơ miệng chữ o. ( ơOơ )


   Chỉ thấy, đỉnh núi to lớn hùng vĩ ở đằng xa, lúc này lại bắt đầu rung lắc dữ dội như thuyền gỗ bị sóng biển va đập. Sau đó, lại bắt đầu nâng lên cao từng chút, từng chút một.


   Đúng vậy, ngọn núi vốn dĩ đã cao đụng cửu thiên kia, lúc này thế mà lại còn tiếp tục dâng cao hơn nữa, khiến những người ở đây đều phải trợn mắt, trăn trối nhìn.


   Không riêng bọn họ, ngay tại hiện trường, ở khoảng cách gần chứng kiến một màn kinh tâm động phách thế này, sáu cá nhân đứng phía sau Kỉ Tình cũng đều đã sớm ngây dại.


   Lúc này, Thiên Kiếm Sơn đã triệt để treo lơ lửng trên không trung, cách mặt đất hơn hai trượng, tựa như là được người dùng dây treo lên, chậm rãi bình ổn lại, ngay cả một hòn đất đá cũng đều không rơi xuống.


   Ở khoảng không bên dưới chân núi vừa lộ ra, thế mà lại là một cái hố đen ẩn chứa vài tia khí tức cổ lão cùng hỗn độn khí lưu.


   "Đi." Phun ra một chữ tràn đầy lãnh đạm, Kỉ Tình liền dẫn đầu bước vào trong không gian môn, dẫn tới nơi mà y dùng để phong ấn một số thứ.


   Kỉ Tình bước vào, ngay lập tức liền đã cảm nhận được một luồng linh khí đánh tới, bao phủ lấy cơ thể y. Tùy ý để khí lưu mang đi, Kỉ Tình cũng hơi nhìn thoáng qua, phát hiện những người khác đều đã tiến vào.


Khung cảnh trước mắt biến đổi, ánh vào mắt đám người Kỉ Tình, chính là một tòa thành cổ lão, trơ trọi giữa không gian tối tăm, không có một tia ánh sáng.


Ba chữ 'Uổng Tử Thành' xiu xiu vẹo vẹo, đã sứt mẻ vài chỗ trên tấm biển cũ kĩ treo trên tường thành, cũng lập tức ánh sâu vào mắt bọn họ.


Đây hiển nhiên là một tiểu thế giới được người dùng thần thông mở ra.  Đối với lai lịch của tiểu thế giới, Kỉ Tình cũng không hề keo kiệt mà giải thích :"Nơi đây nguyên lai là một tòa bí cảnh."


"Sau đó, trong một lần tới đây lịch luyện, bổn tọa đã may mắn được chủ nhân bí cảnh chọn làm người kế thừa, giao cho quyền kiểm soát bí cảnh."


"Bổn tọa đã đem nó sửa lại, làm thành một nơi cất giấu hung vật."


Phượng nhãn nghiêm nghị nhìn bóng đêm đã bao trùm lên Uổng Tử Thành, Kỉ Tình liền không khỏi thở nhẹ một hơi :"Nhưng năm đó, khi bổn tọa chiến đấu với Thái Ly. Tòa tiểu thế giới này cũng đều đã bị hắc ám xâm nhập."


"Về sau, Thái Ly chết, tòa thành này vì đã nhuộm phải khí tức của hắn, nên ta liền đã đem nó cải biến, làm thành nơi phong ấn bản mệnh pháp bảo cùng tâm của hắn."


Nhìn tòa thành đổ nát trước mặt, Thương Loan liền không tin tà mà đạp lên mặt đất, sau lưng mọc ra một đôi cánh, dễ dàng đằng không mà lên, muốn trước vượt qua tường thành vào trong.


Thế nhưng, kỳ lạ chính là, bất kể Thương Loan có bay cao bao xa, thì tường thành trước mắt vẫn vĩnh viễn cao hơn nó một khoảng không hơn không kém.


Đến khi đều đã bay cao hơn trăm trượng, nhưng bức tường trước mặt vẫn vĩnh viễn cao hơn chính mình một đầu, Thương Loan rốt cuộc cũng không nếm thử nữa, đập cánh bay trở về.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi