MA SƯ XUỐNG NÚI

Bị phản đối, mặc dù không nằm ngoài dự liệu, nhưng Cao Hải vẫn không kìm nổi tức giận, trực tiếp bật lại nàng :"Hừ, đây gọi là hi sinh vì đại cục! Đã là chiến tranh, thì tất phải có thương vong."


"Huống hồ gì, bổn hoàng chỉ muốn tra khảo bọn chúng, cũng không phải là hạ sát thủ. Cứ mãi giữ lòng dạ đàn bà, sẽ không làm ra được bá nghiệp!"


Cao Hải không nói thì thôi, vừa mở miệng liền đã chạm vào vảy ngược của Phượng Tịch. Mày liễu nhướng cao, ánh mắt nàng liền thoáng trầm xuống.


Bàn tay xinh đẹp giơ lên, ngay lập tức, một thanh trường thương liền được triệu hoán ra. Trường thương mang theo huyết sát chi khí, chém ngang trong không trung, mũi thương trực tiếp chỉa thẳng vào người Cao Hải.


Dáng người mặc khải giáp của Phượng Tịch cũng thoáng nghiêng xuống, âm thanh ám trầm :"Phượng Nữ hoàng triều đã có hơn trăm vạn năm lịch sử. Mỗi một đời thánh hoàng, không ai không phải nữ trung hào kiệt. Hôm nay ngươi lại mở miệng nói lòng dạ đàn bà không thành được bá nghiệp, đó là có ý gì!"


"Ngươi đang khinh thường nữ nhân của Phượng Nữ hoàng triều sao?!!"


"Bổn hoàng không có ý đó, Phượng Nữ Thánh hoàng chớ có cưỡng từ đoạt lý." Cao Hải hừ lạnh, ra vẻ khinh thường nói. Nhưng thực chất, lòng bàn tay cũng đã sớm bị sát khí của Phượng Tịch làm toát mồ hôi.


Đừng nhìn gã mồm mép lợi hại, nhưng lá gan thật ra lại vô cùng nhỏ. Nếu thật cùng Phượng Tịch nổi lên xung đột, gã có thể khẳng định trăm phần trăm chính mình nhất định sẽ bị nàng treo lên đánh!


Lúc này, ngồi ở gần đó, Tiêu Dật lại lười biếng đổi một tư thế ngồi, thân thể như không xương mà tựa lên trên ghế dựa, cười trêu :"Mọi người cứ dĩ hòa vi húy đi a. Thánh hoàng của Thịnh Khải hoàng triều nhất định là không cố ý mạo phạm ngươi đâu."


"Bởi vì dù sao, hắn ta cũng không phải là do nữ nhân sinh ra à?"


Tiêu Dật vừa dứt lời, khí tức trên người của Phượng Tịch cũng chậm rãi lắng xuống. Phất tay đem trường thương thu hồi về, nàng liền hướng Cao Hải xùy một tiếng, sau đó mới ngồi trở về chỗ ngồi của mình.


Ở đối diện, sắc mặt Cao Hải nhất thời lại có chút khó coi. Nhưng ngặt nỗi lại không thể phản bác được lời châm biếm của Tiêu Dật.


Đúng lúc này, ngay khi bọn họ ngươi một câu ta một câu châm chọc lẫn nhau, thì giữa đại điện, sáu bóng người đã không chút báo trước mà đột ngột hiện lên.


"Đốc quân!"


Đám người đồng thanh hô lên, mà Kỉ Tình cũng cùng lúc phất tay, ra hiệu bọn họ không cần đa lễ. Làm xong hết thảy, y mới nâng giọng hỏi :"Trong thời gian bổn tọa đi vào Uổng Tử Thành, ở đây có xảy ra dị động gì không?"


"Bẩm đốc quân, mọi thứ ở đây đều vô cùng bình thường." Vệ Danh chấp tay, nghiêm nghị nói. Lúc này, Giang Tử Khâm đứng bên cạnh cũng tiếp lời.


"Theo lời dặn dò của ngài, chúng ta đã ở trong vòng trăm dặm Thiên Kiếm Sơn tìm được tổng cộng 187 hài tử. Tất cả bọn chúng đều đang bị giam giữ ở bên ngoài."


Theo bản năng nhìn về phía sân nhỏ, khi nhìn thấy những hài đồng ủ rũ, khóc thút thít ngồi ở trong góc sân, Kỉ Tình liền nheo mắt, không rõ hỷ nộ nói :"Đi."


Đám người hai mặt nhìn nhau, nhưng vẫn đứng dậy, cùng Kỉ Tình đi ra ngoài xem xét.


Khi bọn họ vừa xuất hiện ở trong sân nhỏ, thì những hương thân phụ lão đi theo đến đây liền đã đứng ở ngoài vòng vây, kêu gào :"Chư vị tiên quân làm ơn hãy thả nhi tử của chúng ta ra đi a. Bọn chúng chưa từng làm ra lỗi lầm gì cả. Xin chư vị tiên quân đừng làm hại bọn chúng!"


"Oa...mẫu thân...ta muốn về nhà..."


"Các ngươi là ai? Mau thả ta và muội muội ra..."


"........................"


Đan xen với tiếng van xin của những bách tính đó, thì chính là tiếng khóc thút thít của những hài đồng này. Có lẽ là sợ hãi, nên bọn chúng cũng không dám phản kháng. Trái lại, chỉ dám gục đầu nỉ non.


"Tình nhi, ngươi muốn dùng cách gì để tìm ra Thái Ly?" Đi tới bên cạnh Kỉ Tình, tự nhiên choàng tay qua vai y, Tiêu Dật liền ngả ngớn hỏi.


Thế nhưng, hắn chỉ vừa mới làm xong chuyện này, thì đã lập tức nhận được ba ánh nhìn soi mói, sắc bén như dao cắt của ba tiểu tử nào đó.


Đối với hành động chiếm tiện nghi của Tiêu Dật, Kỉ Tình đã sớm quen thuộc, nên nhất thời cũng không cảm thấy có gì không ổn. Ánh mắt y vẫn chăm chú nhìn vào những hài tử đang bị nhốt ở đây, điềm tĩnh nói :"Cởi bỏ áo của bọn chúng."


"Hả?" Tiếu dung cứng lại, Tiêu Dật liền có chút nghi ngờ vào lỗ tai của mình. Cơ mặt hơi co giật, hắn liền ghé vào bên cạnh y, thấp giọng nói :"Tình nhi...ta biết ngươi có sở thích luyến đồng...nhưng nhiều hài tử như vậy cùng một lúc...có phải là hơi...thất đức rồi không?"


Nói nói, Tiêu Dật lại tựa hữu ý vô tình liếc nhìn phương hướng của ba bình giấm chua sắp tràn ra tới nơi kia.


Sắc mặt xạm lại, Kỉ Tình liền nâng tay đem Tiêu Dật đẩy sang một bên. Sau đó mới trầm giọng nói tiếp :"Tâm của Thái Ly bị bổn tọa phong ấn. Nên sau khi phục sinh, thân thể hắn chiếm dụng cũng sẽ theo đó khiếm khuyết đi trái tim."


"Mặc dù trái tim của hắn đã một lần nữa bị lấy cắp. Nhưng các ngươi đã khẳng định trong khoảng thời gian này chưa từng có động tĩnh gì xảy ra. Cho nên có thể chắc chắn rằng, khỏa tâm đó vẫn còn chưa có cơ hội cùng Thái Ly hợp lại."


Kỉ Tình nói rất sơ lược, nhưng ý bên trong lại vô cùng rõ ràng, làm đám người trong nháy mắt liền tìm ra trọng điểm : Trong số những hài đồng này, kẻ nào có lồng ngực trống rỗng, kẻ đó liền chính là Thái Ly.


"Động thủ đi." Làm người nhanh nhẹn, Vệ Danh ngay lập tức liền phân phó cho môn hạ đệ tử của mình. Để bọn họ bắt đầu hành động.


Ngay sau đó, tử đệ của những thế lực khác cũng đều được gia chủ nhà mình hạ mệnh lệnh, bắt đầu tra xét, cởi bỏ xiêm y của những hài tử này.


Bọn chúng đa phần đều rất phối hợp. Sau khi cởi trần, không nhìn ra dị dạng gì, thì liền sẽ được trả về cho phụ mẫu cùng thân nhân đang đứng bên ngoài.


Rất nhanh, đám hài đồng ở vòng ngoài liền đã được kiểm tra xong. Kế tiếp, những tử đệ này liền bắt đầu tra xét dần vào bên trong.


Nhưng đúng lúc này, dị biến chờ đợi đã lâu, rốt cuộc cũng bắt đầu xuất hiện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi