MA SƯ XUỐNG NÚI

Trong lúc Độc Cô Duy Ngã đang ở trong lòng thương cảm cho Độc Cô Vô Song một giây. Thì đột nhiên, trong tầm mắt hắn lại xuất hiện một bàn tay trắng nõn :"Đưa."


"Hả? Đưa cái gì?" Độc Cô Duy Ngã mộng bức nói. Nghi hoặc nâng mắt nhìn Kỉ Tình.


Đối diện với gương mặt phờ phạc, chưa hiểu được vấn đề của Độc Cô Duy Ngã. Kỉ Tình chỉ có thể nghiêng mặt sang chỗ khác, đè nén xấu hổ nói :"Đỉnh."


"Đỉnh?" Lặp lại từ này, với trí thông minh của Độc Cô Duy Ngã, nhất thời vẫn chưa hiểu ra được ý muốn của y. Đến tận khi ánh mắt rơi vào trên đỉnh đồng mà y cầm trong tay bên kia, hắn mới chợt mở to mắt, bật thốt :"Sư tôn, ngài muốn nhận đỉnh lư của ta?"


Không ngờ tới tên đầu đất này sẽ hỏi thẳng ra như vậy, Kỉ Tình nếu nói không quẫn bách thì đó chính là giả. Hung hăng trừng hắn một chút, y liền giận dỗi trần thuật.


"Bổn tọa không cần nữa."


"Khoan đã, sư tôn." Lập tức bắt lấy cổ tay Kỉ Tình, Độc Cô Duy Ngã liền dán tới, nịnh nọt cười :"Ngài sao có thể nói không cần liền không cần được a?"


"Đỉnh lư của ta, đương nhiên là chỉ đưa cho một mình ngài rồi. Nhưng có điều, bây giờ e là không thể được..." Tựa như là gặp phải chuyện phiền toái, Độc Cô Duy Ngã liền vươn tay vò vò tóc.


Vốn còn đang ngượng ngùng, nhưng nghe thấy Độc Cô Duy Ngã thế mà lại tạm từ chối bản thân, cảm xúc gì đó của Kỉ Tình trong nháy mắt liền mất sạch, lập tức truy hỏi :"Tại sao?"


"Bởi vì...đỉnh lư của đệ tử đã đặt ở trên đỉnh Côn Luân rồi a. Hơn nữa, kích thước của nó còn có hơi lớn, e rằng rất khó để sư tôn tùy thân mang theo."


"Lớn? Lớn bao nhiêu?" Tâm tình hơi dịu xuống, Kỉ Tình nhất thời lại có chút hứng thú đối với chuyện này.


Đã dự đoán trước y sẽ hỏi vậy, nên Độc Cô Duy Ngã cũng không giấu giếm. Sau khi nghĩ kĩ lại, ước lượng thử một chút, hắn liền dang tay ra, mô tả cho y biết :"Giống như là chừng này...Không đúng, có lẽ là hơi to hơn một chút."


Kỉ Tình :.....................


Nhìn một sải tay dang rộng của Độc Cô Duy Ngã, mi mắt Kỉ Tình liền không cấm giật giật, lựa chọn nhắm mắt làm ngơ.


Hắn xác định bản thân là đang miêu tả một chiếc đỉnh lư, mà không phải là thùng nước sao?


Lớn như vậy, hai người bọn họ nằm song song ở trong vẫn còn đủ đi?


Lúc này, trong lúc cả hai đang tán gẫu, thì hai thân ảnh nữa cũng đã vượt qua mành trướng đi vào trong. Khi nhìn thấy Độc Cô Duy Ngã đang ngồi ở đây, giống như đã sớm biết từ trước, nên bọn họ cũng không hề tỏ vẻ kinh ngạc.


"Các ngươi..." Nhìn Cố Thừa Trạch cùng Lục Dạ, Kỉ Tình liền hé miệng, vừa định truy vấn.


Nhưng lúc này, đoán được ý định của y, Lục Dạ liền đã chủ động đứng ra giải thích. Vô cùng tự nhiên mà nhe răng cười, ngồi xổm xuống bên cạnh y, từ trong tay áo lấy ra một bình rượu nhỏ.


"Sư tôn, từ trước tới giờ vẫn chưa có dịp cùng ngài thưởng rượu. Hôm nay, ba sư huynh đệ bọn ta đều muốn mời ngài một chén. Sư tôn có thể thương xót, nể mặt uống với chúng ta sao?" Nói xong, Lục Dạ còn chớp chớp mắt, phụng phịu nói.


Rõ ràng đã là một nam nhân trưởng thành, nhưng gương mặt manh khí này, lại khiến hành động bán manh của hắn trở nên không có chút nào lố lăng. Trái lại, còn mang theo sát thương vô cùng to lớn.


Lúc này, Cố Thừa Trạch cũng thuận theo ngồi xuống. Dạo gần đây, đầu của hắn gần như thời thời khắc khắc đều được phủ lên một tấm vải đen. Thuở ban đầu nhìn xem có chút buồn cười. Nhưng ngặt nỗi nhan giá trị lại quá cao, thời gian dài, cũng chậm rãi cứu vớt lại tạo hình này. Thậm chí còn mang theo một loại mỹ cảm cấm kỵ.


Dời ánh mắt sang người Độc Cô Duy Ngã, thấy hắn cũng không hề phản đối đề nghị của hai người. Kỉ Tình ngay lập tức liền bừng tỉnh đại ngộ.


Ba tên nghiệt đồ này, rõ ràng là đã có mưu đồ từ trước a!


Phảng phất để chứng thực cho suy đoán của y. Độc Cô Duy Ngã lúc này cũng theo giới chỉ lấy ra bốn cái chén nhỏ, bày ra trước mặt, nở một nụ cười tương đối ngốc nghếch.


"Sư tôn, ngài còn nhớ sao? Năm đó ở Tiêu Dao Đỉnh, vào đêm giao thừa, sư tôn cũng đã từng bảo sư huynh đệ chúng ta đến bồi ngài uống rượu."


"Ta bởi vì bận chẻ củi, nên không thể bồi ngài được. Mà tứ sư đệ, thì cũng bị sư tôn cường ngạnh đuổi đi. Chỉ có Vô Song cùng tam sư đệ là ở lại bồi ngài."


"Sau đó, ta nghe tam sư đệ kể lại, sư tôn đã nhầm lẫn giữa rượu hoa quả và Nhất Lộ Tuế Tửu của Tiêu tiền bối. Chỉ mới uống vào một ly liền đã say."


Hắc liêu bị người đào lên, sắc mặt Kỉ Tình liền ngưng lại, mím chặt môi không nói. Nhưng kỳ thực, trong lòng đã vô duyên vô cớ nhớ tới những chuyện xảy ra trong đêm hôm đó.


Trước đó còn không cảm thấy gì. Nhưng bây giờ nghĩ lại, không biết có phải vì tâm cảnh thay đổi, hay đã được người 'khai thiếu' rồi không. Y lại phát hiện ra được rất nhiều chuyện mà trước kia bản thân đã bỏ qua.


Tỷ như, dù say rượu, nhưng trong lúc mơ màng, y vẫn nhớ rõ chính mình giống như đã từng hôn một người. Xúc cảm đó, căn bản không phải ảo giác có thể mang tới được.


Đó còn chưa kể đến hai mảnh đai lưng cùng biểu hiện kỳ quặc của Độc Cô Vô Song.


Từng chi tiết nối tiếp nhau, khiến Kỉ Tình bắt đầu xâu chuỗi lại mọi việc. Cuối cùng nảy sinh ra một linh cảm tương đương đáng sợ.


Trong lúc say, y có phải đã từng làm ra chuyện cầm thú gì đó với hắn rồi không?!!


Lúc đó, Độc Cô Vô Song giống như cũng chỉ mới...13 tuổi đi?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi