MA SƯ XUỐNG NÚI

Sơn cốc cũng không tính là lớn, đám người không mất bao nhiêu thời gian liền đã dễ dàng vượt qua nó. Nhưng càng tiến sâu vào trong, sắc mặt đám người liền càng không khỏi nặng nề.


Tiếng tim đập.


Lại là một chuỗi tiếng tim đập, thình thịch, thình thịch, như đang từ trong lồng ngực mỗi người phát ra. Khiến người ta lồng ngực nghẹn ứ, phảng phất sắp không thở nổi.


Tiếng tim đập này, cùng ngày đó ở Thiên Kiếm Sơn, căn bản là không có gì khác nhau.


"Tê, nơi này..." Đánh giá khung cảnh xung quanh, đám người đều không khỏi rít vào một hơi khí lạnh, rõ ràng là kinh hãi không nhẹ.


Chỉ thấy, không chỉ riêng bầu trời trên đỉnh đầu bị nhuộm đỏ. Ngay cả mặt đất, cây cối xung quanh bọn họ lúc này, cũng đều đã khô cằn như bị hút mất sinh cơ. Bên trên còn bao phủ một tầng huyết nhục, như là từng sợi chỉ máu, đôi khi còn nhúc nhích qua lại, trông vô cùng tà dị.


Đám người theo bản năng né tránh những tơ máu này, không dám chạm vào. Nhưng dù vậy, khi bước đi trên mặt đất, bọn họ vẫn như cũ bị cảm giác nhớp nháp dưới chân làm cho ghê tởm không thôi.


"A di đà phật." Không Trần Thánh tăng nhắm mắt, bắt đầu lần lấy tràng hạt trên ngực. Tựa hồ là muốn dùng phật pháp đến siêu độ oán khí ở đây.


Rất nhanh, cánh cổng cũ kĩ ghi ba chữ 'Nam Bình Thôn' cũng xuất hiện ở nơi chân trời, ánh vào mắt những người ở đây.


Mà lúc này, âm thanh tim đập kia cũng đã càng thêm rõ ràng, vang dội. Đám tăng nhân của Xá Lợi Phật Tông phải thi nhau vây quanh đám người, tạo thành phật trận, tụng niệm phật âm, thì mới có thể miễn cưỡng xua tan đi tiếng tim đập này, giữ vững được thần trí cho những tu sĩ ở đây.


Một khắc bước đến cách cổng thôn khoảng mười trượng, đoàn người liền đồng loạt dừng lại cước bộ. Đứng yên tại chỗ, không tiếp tục tiến về trước nữa.


Bởi vì lúc này, bọn họ đều đang cảnh giác nhìn chằm chằm vào phía trên tấm bảng đề tên của Nam Bình Sơn kia.


Chỉ thấy, bên trên cánh cổng mục nát này, có một bóng người thấp bé đang ngồi trên đó. Thoạt nhìn vô cùng bấp bênh, khiếm khuyết cảm giác an toàn.


Trên người hắn mặc một bộ y phục xám tro bằng vải thô, hai chân rũ xuống, khẽ đong đưa qua lại trên tấm biển. Gương mặt vô cùng lạnh giá, tựa như là do đá tạc ra, không chứa một chút nhân tính mà ngươi sống cần có.


Trong lúc đám người đang nhìn hắn, hắn hiển nhiên cũng đang lặng im theo dõi bọn họ. Ánh mắt tối đen như mực, cùng bóng đêm sau lưng rất giống. Ngay cả một tia ánh sáng cũng không phản chiếu ra.


"Kỉ Tình, ngươi đến hơi chậm so với dự đoán của bổn quân."


"Ngươi đang đợi bổn tọa?" Có lẽ đã quá quen với việc hay thay đổi thân xác của Thái Ly. Nên khi nói chuyện với một thân thể mới của hắn, Kỉ Tình cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn.


Đồng tử tà dị nhìn Kỉ Tình, con ngươi chớp động, giọng điệu của Thái Ly vẫn rất bình thản :"Bổn quân vốn vẫn luôn đợi ngươi."


Lời này của hắn, khiến Kỉ Tình không khỏi trầm mặc. Nhưng rốt cuộc, sự trầm mặc này vẫn là không duy trì được quá lâu, y liền đã mở miệng truy vấn.


"Ngươi không trốn sao?"


"Trốn? Bổn quân vì sao lại phải trốn?" Khóe môi Thái Ly khẽ nhếch, câu lên một nụ cười cứng nhắc, quái gở :"Ngươi biết rất rõ, trong từ điển của bổn quân, chưa từng có khái niệm lâm trận bỏ trốn. Trừ phi là địch nhân quá mức cường đại, cường đại đến mức làm bổn quân không tài nào thở nổi."


"Nhưng Kỉ Tình, ngươi cảm thấy bản thân có cường đại đến mức độ đó sao?"


Hỏi Kỉ Tình, nhưng không để y trả lời, Thái Ly đã tiếp tục tự thuật một mình, nói sang vấn đề khác. Tựa như một chiếc máy được lập trình sẵn từ trước :"Lần này, có lẽ chính là trận chiến cuối cùng của bổn quân và ngươi."


"Vì sao lại nói như vậy?" Kỉ Tình nhướng mày, tâm tình trong phút chốc lại có chút nặng nề.


Không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt y, Thái Ly chỉ cười trừ, nhưng ý cười cũng chỉ thoáng qua, liền đã hoàn toàn tan biến :"Trong lòng ngươi, không phải đã có câu trả lời rồi sao?"


Nhắm mắt, tâm của Kỉ Tình liền nặng trĩu. Bởi vì Thái Ly nói đúng, y đã từ trong lời nói của hắn đoán được rất nhiều thứ...


Giống như y đã từng nói trước kia, Bất Tử Chi Thể của Thái Ly cũng không phải là vĩnh cửu. Trái lại, sau mỗi một lần sử dụng, năng lực này đều sẽ bị suy giảm nghiêm trọng.


Mà lần này, Bất Tử Chi Thể của hắn, giống như đã đạt tới cực hạn rồi. Nếu lại chết một lần nữa, hắn có lẽ...sẽ không bao giờ có thể phục sinh được nữa.


Nhưng cũng bởi vì hiểu được chuyện này, nên Kỉ Tình mới hiểu ra được lý do mà Thái Ly không tiếp tục trốn chạy, trái lại còn đứng ra ngạnh kháng bọn họ.


Hắn đang đánh cược.


Dùng số bạc cuối cùng của mình đến đánh một ván lớn, được ăn cả, ngã về không.


Theo suy đoán của Kỉ Tình, với tình trạng thân thể cũng như thực lực còn sót lại trên người Thái Ly, căn bản là không đủ khả năng để đem trái tim dung nạp trở về trong thân thể.


Phải biết, tim của hắn đã từng ở trong thân thể của tiên nhân. Bây giờ, phàm thể của một đứa trẻ, căn bản là không đủ để chứa được trái tim đó.


Nếu muốn đem nó thu hồi về, hắn khẳng định sẽ phải tìm cách. Cơ bản nhất là áp dụng huyết tế, dùng tinh huyết một lần nữa luyện hóa trái tim của mình.


Nhưng huyết nhục của người bình thường, lại không thể cung cấp đủ năng lượng để hắn làm việc đó. E rằng là dù có đồ sát hết thương sinh trong Tiên Ma lục, thì vẫn sẽ không đủ.


Cho nên, thứ hắn cần, chính là tiên huyết của tu sĩ tu chân giới.


Nhưng tu sĩ trong thiên hạ, cũng đều rải rác ở khắp nơi. Nếu góp nhặt từng người một, không biết lại phải đợi đến năm nào tháng nào. Đó là chưa kể đến việc hắn có thể hay không bình an vô sự đồ sát những tu sĩ đó.


Cho nên, biện pháp tốt nhất chính là lợi dụng y, tập hợp tu sĩ trong thiên hạ lại cùng một chỗ. Chỉ cần thành công giết hết bọn họ, hắn không chỉ có thể phục hồi thực lực trước kia, mà còn có thể trực tiếp thống trị Tiên Ma lục. Một công đôi việc, nhất cử lưỡng tiện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi