MA SƯ XUỐNG NÚI

Y thà rằng chết, cũng không muốn để hắn chạm vào sao?
Hắn thật sự khiến y ghê tởm như vậy?
Nộ hỏa dâng lên, như lửa cháy lan đồng cỏ, triệt để đem lý trí của Cố Thừa Trạch đốt trụi. Hắn bóp lấy cằm của y, khiến y không tài nào cắn khớp hàm lại được. Bản thân lại nhắm mắt hôn xuống.
Máu tanh mang theo mùi vị rỉ sét, lệnh người buồn nôn không thôi, nhưng Cố Thừa Trạch vẫn mê luyến cướp đoạt hết thảy.
Đầu lưỡi ở trong khoang miệng y hoành hành ngang ngược, câu lấy lưỡi y khẽ nhâm nhi.
Bàn tay của hắn lạnh lẽo, ma sát trên sống lưng của y, chậm rãi luồn xuống, bắt lấy một bên mông thịt mềm mại, bắt đầu xoa nắn.
"Ưm..." Kỉ Tình bị đối phương giữ chặt, không thể động đậy mảy may. Lúc này, y lại phảng phất quay trở về cái ngày ở trong sơn động, chỉ có thể lực bất tòng tâm mặc người chà đạp.
Nhất là khi nghĩ tới người hôm đó không phải là Độc Cô Duy Ngã, tâm của Kỉ Tình không hiểu do đâu lại dâng lên một chút thống khổ.
Phát hiện người dưới thân thất thần, Cố Thừa Trạch liền rất không vui. Hắn buông tha cho môi y. Lúc rời đi, còn luyến tiếc liếm nhẹ lên cánh môi bị gặm cắn đến sưng đỏ kia.
"Sư tôn, ngài không chú tâm."
Không chú tâm liền phải bị phạt.
Cảm nhận được một vật cứng rắn đang đặt ở trước hậu huyệt của mình, giống như muốn trực tiếp tiến vào. Kỉ Tình muốn không hoàn hồn cũng không được.
Cũng không để y phản kháng gì hơn, thì thứ nóng bỏng kia cũng đã không chút báo trước mà tiến vào trong thông đạo nhỏ bé.
Mị thịt bị cưỡng ép mở ra, cảm giác trướng đau quen thuộc, khiến Kỉ Tình không khỏi siết chặt lấy mành giường, ngay cả hô hấp đều đình chỉ.
Đau.
Đau đớn xen kẽ trong từng ngóc ngách của thân thể. Nhất là khi thứ như hàn thiết kia còn đang tiếp tục xâm lấn vào sâu hơn.
Kể từ lần trước bị thâm nhập, cũng đã hai năm Kỉ Tình chưa từng chịu đựng cảm giác này. Thân thể vẫn còn rất không quen với việc bị lấn chiếm, nhất là khi còn không có màn dạo đầu.
Hậu huyệt xé rách đau đớn, vách thông đạo khô khốc bị ma sát đến chảy máu. Mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng Kỉ Tình vẫn có thể đoán được tình hình thảm liệt bên dưới.
Lúc này, cảm giác của Cố Thừa Trạch cũng không tốt đẹp hơn y là bao. Nhưng dù vậy, khi đã triệt để tiến vào trong y, hắn vẫn thỏa mãn ở bên tai y thầm thì :"Sư tôn, thì ra cảm giác ở bên trong ngài chính là như vậy."
"Đệ tử rốt cuộc cũng đã có thể chân chính có được ngài..." Mặc dù chỉ là thể xác.
Kỉ Tình hít sâu một hơi, không muốn nghe hắn nói thêm một câu một chữ nào nữa. Y chỉ cắn chặt răng ngà, mang theo phẫn hận nói :"Sỉ nhục ngày hôm nay, ta nhớ kỹ."
Hắn tốt nhất là đừng để y bắt được, nếu không...
Kỉ Tình vẫn còn chưa kịp buông xuống tuyên thệ, thì Cố Thừa Trạch đã bất ngờ ở trên mông của y chụp lên một cái tát vang dội.
'Chát'
Không ngờ tới hắn lại dám vỗ mông của mình, Kỉ Tình liền buộc miệng kinh hô, đầu óc trống rỗng, chỉ còn nghĩ được một việc.
Hắn đánh mông y, hắn thế mà lại đánh mông y.
Tên nghiệt đồ này lại dám đánh mông sư tôn của mình!!!
Mặt trướng thành màu gan heo, Kỉ Tình liền ngoái đầu, trừng mắt nhìn hắn.
Chỉ là, đôi phượng nhãn liễm diễm thủy quang của y lúc này căn bản đã không còn đủ sức uy hiếp như thường ngày. Trái lại, lại giống như tình nhân đang làm nũng, khiến tầm mắt Cố Thừa Trạch không khỏi tối lại.
"Sư tôn, ngài là đang câu dẫn đệ tử sao?"
Không quản Kỉ Tình nghĩ như thế nào, có tức giận ra sao. Cố Thừa Trạch lúc này chỉ nheo mắt, giọng nói cũng ẩn chứa một tia nguy hiểm :"Nằm dưới thân của đệ tử, là ai cho sư tôn tự tin đi uy hiếp đệ tử vậy, ân?"
'Chát' Lại là một bàn tay vỗ lên mông của Kỉ Tình, khiến da thịt trắng nõn lập tức nhiều thêm một dấu bàn tay đỏ tươi.
"Ngươi...ngươi..." Khóe mắt bởi vì xấu hổ cùng tức giận mà hơi đỏ lên, Kỉ Tình tựa hồ đã mất đi khả năng ngôn ngữ. Thật lâu mới nghẹn ra được hai chữ :"Súc sinh..."
Hai chữ 'súc sinh' này từ trong miệng y thốt ra, vào thời khắc này lại khiến Cố Thừa Trạch cả người đều tô. Tựa như bị mèo cào.
"Súc sinh? Nếu sư tôn đều đã mắng như vậy, thì đệ tử chi bằng liền danh xứng kỳ thực đi."
"Sẽ cho ngài biết, như thế nào mới là súc sinh." Dứt lời, Cố Thừa Trạch liền chậm rãi di dời hạ thân, đem vật cứng rắn kia từng chút một rút ra.
Ngay khi Kỉ Tình cho rằng hắn đã quyết định buông tha cho chính mình, thì hắn lại bất chợt thúc mạnh eo, một lần nữa đem vật đó hung hăng đâm vào sâu trong thân thể y.
"A..." Cả người đều không khống chế được mà nghiêng về trước, Kỉ Tình chỉ có thể bất lực vịn lấy ván giường để giữ thăng bằng. Hai chân quỳ gối trên giường cũng không ngừng run lên.
Nhìn bóng lưng run rẩy của Kỉ Tình, vuốt ve hông y. Cố Thừa Trạch lại nghiêng người, ngậm lấy trâm cài huyết ngọc đang cài trên tóc của y, chậm rãi kéo ra.
Trâm cài vừa rời khỏi búi tóc, mái tóc của Kỉ Tình liền lập tức buông xuống, hóa thành một dãi huyền lăng phủ lên bả vai hữu lực cùng sống lưng lưu sướng kia.
Cố Thừa Trạch đưa tay cầm lấy trâm cài, cẩn thận đem nó đặt sang một bên. Vô cùng nghiêm túc cúi đầu, ở bên vành tai của y thổi khí.
"Sư tôn, ngài thật đẹp."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi