Dịch giả: nhatchimai0000
Tiến giai “Đệ Tử Bí Truyền”
Vui đâu chưa thấy tình phiền đến ngay
Một bên giục cưới liền tay
Một bên đem “mỡ” để ngay miệng “mèo”
(@andreyquoc)
Liễu Minh rời khỏi ngọn chủ phong Thái Thanh môn, bèn nhanh chóng khu mây quay trở lại động phủ ở Lạc U Phong.
Sau đó ba ngày ba đêm chưởng tọa đệ tử nội môn các phong Thái Thanh môn mới lần lượt phản hồi xung quanh sơn mạch Vạn Linh sơn. Ngoài Lạc Hà phong ra thì mấy chỗ tụ số lượng lớn Minh trùng cũng bị tiêu diệt sạch sẽ.
Tuy nội môn ngoại môn Thái Thanh môn có tổn thất một lượng đệ tử nhưng không khí hưng phấn dạt dào chào mừng thắng lợi ở khắp Thái Thanh môn.
Nhưng tình huống này, Liễu Minh hoàn toàn không biết. Sau khi hắn trở lại động phủ ở Lạc U Phong thì nhập mật thất, lặng lẽ vận hành Minh Cốt quyết.
Trước đó, được Huyền Ngư lão tổ đích thân chỉ điểm, đó là trợ giúp rất lớn, hắn còn đặc biệt hỏi mấy chỗ liên quan đến nghi vấn hay bình cảnh trong khi tu luyện Minh Cốt quyết, đều nhận được giải đáp cho từng chỗ, nên lúc này nóng lòng muốn kiểm nghiệm một phen.
Vào lúc này, một đám hắc quang từ bên ngoài bay tới, biến thành một phù lục truyền âm phù, lóe lên rồi biến mất bên cạnh Liễu Minh.
Khi linh quang lóe lên, thanh âm Âm Cửu Linh từ bên trong truyền ra.
“Mau phản hồi đại điện.”
Liễu Minh đương dụng tâm suy nghĩ một chỗ bình cảnh. Tuy trong lòng không tình nguyện lắm nhưng vẫn đứng dậy đi khỏi động phủ.
Không bao lâu, hắn đã tới chủ điện Lạc U Phong.
Ở ngoài đại điện hắn không nhìn thấy đệ tử thủ vệ mà là một thiếu nữ mặc hắc y đứng đó, dáng hình thướt tha. Khi nghe thấy tiếng xé gió thì lập tức xoay người lại, hóa ra là Hiểu Ngũ.
“Hiểu Ngũ sư tỷ!” Liễu Minh khẽ giật mình, vội cất tiếng chào.
Lúc trước ở Ác Quỷ đạo, hắn coi như không tệ với Hiểu Ngũ, lần này sau khi phản hồi Thái Thanh môn, vì hắn nhận nhiệm vụ bí mật từ Thiên Qua Chân Nhân nên chẳng giao du với bên ngoài, đây là lần đầu gặp mặt Hiểu Ngũ.
“Hóa ra là Liễu sư đệ đã tới, đúng là đã lâu không gặp.” Hiểu Ngũ liếc nhìn Liễu Minh, chẳng hiểu tại sao, khuôn mặt thoáng ửng hồng.
“Âm sư tôn có trong đại điện không?” Tuy rằng Liễu Minh cảm thấy thần sắc Hiểu Ngũ có chút kỳ quái, nhưng hắn cũng không để ý.
“Ngoài sư tôn còn cả Kim Liệt Dương trưởng lão ở trong đại điện.” Hiểu Ngũ thấy Liễu Minh bình thản, tâm trạng tự nhiên cảm thấy mất mát.
“Đa tạ sư tỷ đã báo cho biết.” Liễu Minh nghe nói Kim Liệt Dương ở đây, ánh mắt lóe lên, đại khái đoán được vài phần mục đích Âm Cửu Linh gọi hắn tới, bèn chắp tay chào Hiểu Ngũ rồi nhanh chóng đi vào đại điện.
Hiểu Ngũ nhìn thân ảnh Liễu Minh từng bước đi khuất, khe khẽ thở dài, một tia u oán mơ hồ hiện ra trong mắt.
Sau khi Liễu Minh đi vào đại điện, quả nhiên thấy Âm Cửu Linh và Kim Liệt Dương bên trong, ngoài hai người còn cả Điền trưởng lão Lạc U Phong.
“Bái kiến sư tôn và chư vị trưởng lão.” Liễu Minh thi lễ với mọi người.
“Được rồi, đứng lên đi. Hôm nay gọi người tới đây là vì bổn môn đã hoàn thành giai đoạn vây quét minh trùng xung quanh, lần này nhiệm vụ ngươi hoàn thành vượt quá nhiều lần Thiên Qua chưởng môn mong muốn, đương nhiên đã qua được khảo hạch làm đệ tử bí truyền. Lần này Kim trưởng lão tới là phụng mệnh chưởng môn, chính thức thăng ngươi thành đệ tử bí truyền bản môn.” Ánh mắt Âm Cửu Linh cực kỳ hòa ái nhìn Liễu Minh, khuôn mặt nửa khô nửa nhuận đầy vẻ tự đắc, từ từ nói.
Có thể dạy bảo được một người trở thành đệ tử bí truyền, hắn đương nhiên cảm thấy rất vinh dự.
Lúc này Điền trưởng lão nhìn Liễu Minh khẽ vuốt râu. Sâu trong ánh mắt nhìn Liễu Minh dường như lóe lên vài phần dị sắc, không biết suy nghĩ điều gì.
“Đa tạ sư tôn, Kim trưởng lão!” Tuy rằng trong lòng Liễu Minh đã đoán trước được, nhưng khuôn mặt vẫn tràn đầy niềm vui.
“Liễu sư đệ không cần khách khí như thế, ta và ngươi coi như đã quen biết lâu rồi, huống chi cái chuyện trở thành đệ tử bí truyền là ngươi lấy bổn sự mà có, ta không góp chút sức gì.” Kim Liệt Dương hặc hặc cười cười bảo, sau đó sắc mặt nghiêm trang, tay vung lên, bàn tay tự nhiên xuất hiện một quyển trục màu vàng nhạt bằng ngọc, trang sách phần phật lật.
Ô… ô…n…g!
Hư không trong đại điện vang lên một tiếng vù vù trầm thấp, trên ngọc sách tản ra một luồng sáng màu vàng như thực chất.
Hai mắt Liễu Minh nhíu lại.
Ngọc sách này rất linh tính, dường như là một kiện pháp bảo đặc thù.
Âm Cửu Linh và trưởng lão họ Điền nhìn thấy Ngọc sách thì tỏ ra rất cảm khái.
“Ha ha, vật ấy chính là Phù Đồ Ngọc sách, tất cả đệ tử bí truyền đều phải đăng ký tính danh ở trong đó. Liễu sư đệ, đưa lệnh bài đệ tử nội môn cho ta.” Kim Liệt Dương nở nụ cười.
Lập tức Liễu Minh lấy lệnh bài thân phận Lạc U Phong đưa cho Kim Liệt Dương.
Kim Liệt Dương nhận nhấy, miệng lẩm bẩm, phất tay đánh một đạo tinh quang bao bọc lệnh bài thân phận Liễu Minh lại, sau một lát, lệnh bài bay ra một nhúm quang mang, rơi xuống trang ngọc sách.
Trên ngọc sách lóe lên quang mang, hiện lên hai chữ Liễu Minh nho nhỏ. Ánh sáng màu đỏ lóe lên ở phía dưới cái tên, hiện ra một đồ án hỏa diễm ảm đạm.
Kim Liệt Dương giao lại lệnh bài thân phân cho Liễu Minh, tay vung lên, ngọc sách màu vàng bay đến phía trước Liễu Minh, miệng hô: “Liễu sư đệ, ngươi rỏ một giọt máu tươi vào đồ án bên dưới cái tên.”
Liễu Minh không suy nghĩ nhiều, một giọt máu từ ngón tay bay ra, từ từ rỏ xuống đồ án hỏa diễm phía dưới tên hắn.
Oành!
Đồ án hỏa diễm lóe lên, trở nên sống động như thế thực sự có lửa.
“Cái đồ án hỏa diễm đó có tên là bổn mạng chân linh đồ, nhờ Phù đồ ngọc sách chi lực, có thể vì mỗi một vị đệ tử bí truyền mà nhen nhóm một đóa bổn mạng chi hỏa, để biết được tình huống từng đệ tử bí truyền.” Kim Liệt Dương giải thích.
Liễu Minh nghe thế thì giật mình, người có thể trở thành đệ tử bí truyền đều có tư chất rất cao, có tiềm lực phát triển rất lớn, đương nhiên Thái Thanh môn muốn biết được tình huống sinh tử của những người này, đồng thời đảm bảo chuẩn bị chu toàn.
“Được rồi, thế là xong, Liễu sư đệ đã là một thành viên đệ tử bí truyền bổn môn, đây là lệnh bài đệ tử bí truyền.” Kim Liệt Dương nở nụ cười, đảo tay lấy một lệnh bài lóng lánh đưa cho Liễu Minh.
“Đa tạ Kim sư huynh.” Liễu Minh giật mình, không ngờ nghi thức đệ tử bí truyền thật đơn giản, bèn cảm ơn rồi nhận lệnh bài.
Chỉ thấy trên lệnh một mặt có khắc hai chữ Liễu Minh, mặt kia thì khắc “canh đạo nhị thập cửu”.
“Canh đạo nhị thập cửu là động phủ mới của Liễu sư đệ tại Phù Đồ cung, hiện giờ sư đệ đã là đệ tử bí truyền, lúc nào cũng có thể chuyển được.” Kim Liệt Dương giải thích.
“Thì ra là thế”. Liễu Minh giật mình
Nghi thức đã chấm dứt, Kim Liệt Dương cũng chẳng chờ lâu mà nhanh chóng cáo từ rời đi.
Âm Cửu Linh và Điền trưởng lão đương nhiên đứng dậy tiễn đưa.
Khi Kim Liệt Dương đi rồi, ba người trở lại đại điện, Hiểu Ngũ đứng ở ngoài cửa từ nãy cũng theo vào.
“Hặc hặc, Liễu Minh nhà ngươi trong trường chiến đấu vừa rồi biểu hiện vô cùng tốt, hiện giờ đã tấn chức đệ tử bí truyền, vi sư hết sức vui mừng.” Âm Cửu Linh hặc hặc cười cười, thập phần đắc ý.
Khuôn mặt Điền trưởng lão cũng hết sức cao hứng, khe khẽ vuốt râu.
“Toàn bộ nhờ sư tôn dạy bảo có phương pháp, đệ tử mới may mắn hoàn thành nhiệm vụ.” Liễu Minh khiêm tốn đáp.
Âm Cửu Linh thấy Liễu Minh đã là đệ tử bí truyền rồi, luận thân phận đã có thể ngang hàng với chưởng tòa các phong nhưng vẫn khiêm tốn lễ độ thì lòng càng cao hứng.
“Kỳ thực hôm nay gọi ngươi tới đây ngoại trừ việc tấn chức đệ tử bí truyền còn có một chuyện cần trao đổi với ngươi nữa. Mới hôm qua, Thiên Âm Thượng nhân Phiêu Miểu phong có tới bái phỏng, trao đổi chuyện hôn sự của ngươi và Già Lam với vi sư.” Câu chuyện lập tức xoay chuyển.
Liễu Minh nghe thế khẽ giật mình, lập tức lộ ra thần sắc phức tạp.
“Theo ước định khi xưa, ngươi và sư điệt Già Lam chỉ cần có một người đột phá lên cảnh giới Chân Đan thì sẽ cử hành song tu đại điển. Nhưng ta thương nghị với Điền trưởng lão thấy rằng trước mắt Trung Thiên đại lục gặp đại kiếp nạn Minh trùng, không thích hợp diễn ra việc này, định thêm thời gian ngắn nữa rồi hẵng hay, không biết ý của ngươi thế nào?” Ánh mắt Âm Cửu Linh chớp lên, hỏi.
Liễu Minh nghe vậy nhíu mày trầm tư.
Âm Cửu Linh thấy thần sắc Liễu Minh như vậy thì liếc nhìn Điền trưởng lão.
Hiểu Ngũ đứng một bên nhìn Liễu Minh, đôi mắt sáng ngời lóe lên một tia dị sắc.
“Sư tôn suy tính đúng, bổn môn trước mắt đúng thời buổi rối loạn, đệ tử nên lấy tu luyện làm chủ, dùng hết khả năng rèn luyện để mỗi ngày thực lực một cao.” Liễu Minh trầm ngâm một lát rồi nói như thế.
“Hay, đời người tu luyện đương nhiên lấy tu vi bản thân làm trọng, việc này ngươi không cần lo lắng, vi sư sẽ thương nghị với Thiên Âm chưởng tòa cho.” Trong mắt Âm Cửu Linh hiện vẻ vui mừng, gật gù đồng ý.
“Đa tạ sư tôn.” Liễu Minh cũng thở nhẹ ra, chắp tay cảm ơn.
“Ha ha, hiện giờ tuy ngươi đã là đệ tử bí truyền nhưng dù sao cũng là đệ tử Âm Cửu Linh ta, những chuyện vặt này vi sư đương nhiên phải ra mặt xử lý cho ngươi.” Âm Cửu Linh ha ha cười lớn.
“Kỳ thật với thực lực và thân phận Liễu sư điệt hiện giờ, có tìm bầu bạn song tu cũng có thể tìm một nữ tu có tu vi khoảng Chân đan. Bầu bạn song tu là chuyện quan trọng cỡ nào, nữ đệ tử Phiêu Miểu Phong kia mới chỉ có tu vi Giả đan, chuyện tiến giai Chân đan còn xa xôi trắc trở lắm. Âm sư huynh, ta xem việc nên nên suy nghĩ cẩn thận lần nữa mới phải.” Điền trưởng lão ngồi kế bên, chợt mở miệng góp ý.
Âm Cửu Linh nghe thế, thần sắc thoáng đổi, liếc nhìn Liễu Minh.
Hiểu Ngũ nghe đến đó, thân hình mềm mại khẽ động, khuôn mặt có một tia cổ quái nhìn về phía Liễu Minh.
“Ngày trước đệ tử đã đồng ý việc hôn sự này rồi, đương nhiên không có chuyện thay đổi, mặc kệ tu vi Già Lam sư muội thế nào cũng sẽ đón về, chẳng qua trước mắt chưa phải thời cơ, khi đại kiếp nạn Minh trùng qua, đệ tử sẽ đích thân tới Phiêu Miểu Phong một chuyến.” Liễu Minh nghe vậy, không chút do dự bày tỏ chính kiến.
Khuôn mặt Điền trưởng lão cứng đờ, liếc nhìn Âm Cửu Linh, không nói câu gì.
Hiểu Ngũ nhìn Liễu Minh, mắt lóe lên một tia dị sắc.
“Được, ngươi đã quyết ý, vậy vi sư lại thương nghị với Thiên Âm chưởng tòa một chút vậy.” Âm Cửu Linh nhướng mày, lát sau chậm rãi gật đầu.
“Đa tạ sư tôn hao tâm tổn trí, nếu không có chuyện gì khác, đệ tử xin được cáo lui trước.” Liễu Minh cúi người hành lễ.
“Được rồi, vi sư cũng không trì hoãn ngươi tu luyện, hiện tại ngươi đã có động phủ mới ở Phù Đồ cung, nên nhanh chóng dời qua đó đi, nhưng nên thường xuyên đi lại với Lạc U Phong. Hiểu Ngũ hiện giờ tuy đã tu luyện tới cảnh giới Chân đan nhưng tu vi của nó còn nông cạn, không thâm hậu bằng ngươi, sau này có cơ hội, các ngươi cần trao đổi nhiều hơn mới phải.” Âm Cửu Linh ám chỉ.
Liễu Minh nghe thế giật mình, liếc nhìn Hiểu Ngũ từ đầu tới giờ chưa nói câu nào.
Hiểu Ngũ cảm giác ánh mắt Liễu Minh nhìn, khuôn mặt thoáng ửng hồng, thoáng đối nhãn với Liễu Minh như chuồn chuồn chạm nước, sắc mặt xấu hổ lại càng đậm, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Trong lòng Liễu Minh khẽ gượng cười, như vậy chẳng lẽ còn không hiểu ý ám chỉ của Âm Cửu Linh và vị Điền trưởng lão.
Truyện này có phần 2 ko ad