Dịch giả: Thiết Huyết
Đồng thời lúc đó hắn cảm thấy cảnh vật xung quanh chợt trở nên mơ hồ, rồi bản thân xuất hiện trong một không gian tràn ngập ánh sáng màu trắng.
Sau khi thất thần một thoáng, Liễu Minh đảo mắt nhìn quanh thì lại phát hiện bốn phương tám hướng đều có một viên cầu màu trắng lơ lửng trên không giống hệt mặt trời, hào quang từ đó chiếu đến vây quanh lấy hắn hơn nữa còn không ngừng chuyển động. Bên trong những đạo bạch quang này ẩn chứa chằng chịt phù văn màu trắng như những con sâu nhỏ nhúc nhích, chúng xuyên qua da, chui vào trong cơ thể hắn sau đó lại xông thẳng lên Thức Hải.
Một cơn đau đớn như tê tâm liệt phế đến từ Thức Hải khiến Liễu Minh gào thét vô cùng thống khổ, ngay sau đó kinh mạch toàn thân cũng cùng chung cảnh ngộ, như bị một ngọn lửa thiêu đốt ở nhiệt độ cao, tùy lúc đều có thể bị xé rách. Hắn cảm thấy dường như mình đã rơi vào luyện ngục vậy, bị dày vò kinh khủng, có cảm giác mỗi thời mỗi khắc trôi qua đều là vô tận tuế nguyệt.
“Đừng cử động! Giờ là thời điểm mấu chốt, có thể nắm giữ được bao nhiêu thì phải trông vào vận mệnh của chính ngươi đó.” Giọng nói của Cửu Thiên Tôn Thượng vang lên bên tai làm hắn rùng mình. Sắc mặt Liễu Minh biến hóa phập phồng, sau đó hắn hít một hơi thật sâu rồi điều động lực lượng thần niệm cố gắng cảm ngộ huyền ảo của những vị khách không mời mà tới này.
Không biết trải qua bao lâu, trong thức hải của Liễu Minh ngoài sáu đạo phù văn pháp tắc thì lại mơ hồ xuất hiện một phù văn pháp tắc màu trắng nữa. Ban đầu thì nó vẫn còn rất mờ nhạt, so với sáu đạo phù văn khác thì không đáng nhắc tới chút nào. Nhưng theo thời gian trôi qua, đạo phù văn càng thêm rõ ràng, ánh sáng trắng tỏa ra rực rỡ chói mắt. Cho đến khi nó đã ổn định lại không còn biến hóa gì nữa thì bất ngờ ánh sáng tỏa ra so với sáu loại phù văn khác đều cường đại hơn rất nhiều, đã đạt tới trình độ vô hạn tiếp cận viên mãn (khoảng cách so với viên mãn nhỏ đến mức không còn đo đếm được).
Theo đó trên người Liễu Minh cũng bừng lên ánh sáng trắng nồng đậm. Một luồng khí tức nhu hòa từ Thần Thức Hải lan ra khắp nơi trên cơ thể khiến cho kinh mạch đau đớn tưởng chừng sắp đứt gãy ra bỗng chốc trở nên thoải mái dễ chịu vô cùng.
Liễu Minh gầm lên một tiếng phát tiết sự vui vẻ, hắn mạnh mẽ mở mắt ra, chợt thấy ánh sáng trắng xung quanh đã biến mất tự bao giờ. Ngay sau đó, hắn khẽ động trong lòng. Chân đan hai màu đen trắng bỗng nhiên chuyển động, hai cỗ pháp lực trắng đen theo hai tay hắn tuôn ra.
Ông Ông!
Thiên Phạt Địa Kiếp bùng lên kiếm quang đen trắng chói mắt rồi “Vèo” một tiếng liền rời tay bay lên vờn quanh lấy thân thể hắn.
Pháp tắc Âm Dương trong Thần Thức Hải của Liễu Minh dường như sinh ra cộng minh nên rung lên “Ông ông”, trên người hắn cũng tản ra hào quang hai màu đen trắng dày đặc. Sau khi vòng quanh mấy vòng, hai thanh kiếm thoáng mơ hồ một chút rồi nhập vào trong thân thể họ Liễu. Trong Linh Hải của Liễu Minh bỗng lóe lên hào quang, hai thanh kiếm một đen một trắng hiện ra rồi bay vòng quanh Hắc Bạch Chân Đan, đúng là song kiếm Thiên Phạt Địa Kiếp.
“Tốt lắm, quả nhiên ngươi không làm ta thất vọng. Hiện giờ ngươi đã đạt được sự tán thành của nhị kiếm, sau này chỉ cần tốn một ít thời gian tế luyện nữa thôi là có thể tùy tâm khống chế rồi.” Cửu Thiên Tôn Thượng mở miệng nói.
“Đa tạ Tôn Thượng.” Liễu Minh lộ vẻ vui mừng chắp tay thi lễ với Cửu Thiên Tôn Thượng một cái.
Hắn tận mắt nhìn thấy chỉ một cái nhất tay của Cửu Thiên Tôn Thượng liền giúp mình có được cảm ngộ sâu sắc đối với lực lượng của pháp tắc Quang Minh từ đó giảm đi không biết bao nhiêu thời gian khổ tu. Giờ khắc này pháp lực của Liễu Minh tăng cường không ít. Đối với lĩnh ngộ pháp tắc, đặc biệt là hai loại Âm Dương thuộc tính, chúng đã tiếp cận viên mãn, khoảng cách đến Vĩnh Sinh cảnh không còn xa rồi.
“Nhớ kỹ lấy, pháp tắc Dương thuộc tính trong cơ thể ngươi là do ta truyền vào mà có, là một phương pháp nghịch thiên, cho nên khi ngươi đột phá thành công lên Vĩnh Sinh thì hạ giới này cũng không dung tha ngươi. Hơn nữa nếu muốn nắm giữ hoàn toàn cỗ lực lượng pháp tắc này còn cần một đoạn thời gian tìm hiểu nữa, chân chính biến nó thành của mình mới được.” Ánh sáng trắng trên người Cửu Thiên Tôn Thượng lúc này ảm đạm đi rất nhiều, dường như hành động vừa rồi đã làm y tổn hao phần lớn nguyên khí, thế nhưng có vẻ y cũng không thèm để ý chút nào mà nhàn nhạt mở miệng.
“Vâng.” Liễu Minh gật đầu lắng nghe.
Ngay lúc này, xung quanh đại điện chợt vang lên tiếng nổ đùng đùng như sắp sụp đổ đến nơi vậy.
“Những chuyện ta có thể giúp ngươi thì ta đã làm rồi, không gian nơi này quan hệ tương sinh với Thiên Phạt Địa Kiếp nên giờ cũng gần tan vỡ rồi, ngươi nhanh rời khỏi đi. Nhớ kỹ sau khi quay lại Luân Hồi cảnh thì không được tùy tiện tế xuất Thiên Phạt Địa Kiếp nhị kiếm ra để tránh bị Ma Chủ phát hiện mà đánh mất tiên cơ.” Cửu Thiên Tôn Thượng nhàn nhạt nói.
Liễu Minh vội vàng gật đầu.
Tôn Thượng lộ ý cười thấp thoáng rồi thân thể lóe lên hóa thành một mảnh sáng trắng tiêu tán vô tung. Ông lão lưng còng và mấy người còn lại cũng theo đó mà hóa thành hào quang biến mất.
Ầm ầm!
Đại điện hùng vĩ vỡ ra một khe hở lớn, nóc nhà sụp xuống. Liễu Minh biến sắc, thân hình phóng vọt lên bay ra ngoài. Bốn phía xung quanh xuất hiện từng đạo vết nứt, không gian như muốn sụp đổ nhanh hơn. Liễu Minh nhìn quét qua xung quanh một cái, trong lòng thở dài. Sau đó thân hình hắn khẽ động hóa thành một đạo độn quang phóng về phía xa.
Một khắc sau, tại một tòa Truyền Tống Trận nơi tiếp nối với không gian Lồng Giam, có một đạo ánh sáng đen từ xa vọt đến, hiện ra bóng người Liễu Minh. Lúc này toàn bộ nơi đây đã sụp đổ hơn phân nửa, mọi thứ gần như biến thành hư vô. Rất nhiều linh dược trân quý đã bị không gian phong bạo phá hủy hết. Liễu Minh nhìn cảnh này mà trong lòng tiếc nuối không thôi, nhưng vẫn rất nhanh bay vào trong Truyền Tống Trận. Ánh sáng của trận pháp lóe lên một cái, bóng dáng hắn đã biến mất tiêu.
Trong không gian u ám của Lồng Giam, vô số ánh sáng kim sắc hiện ra. Một cái Kim Môn cực lớn liền xuất hiện. Một bóng người hoa lên, đó là Khí Linh Lồng Giam, y nhìn Kim Môn mà sắc mặt không giấu được vẻ vui mừng. Sau một khắc, Kim Môn cực lớn mở ra, một cái ảo ảnh bát quái nửa đen nửa trắng chậm rãi ngưng tụ rồi dần hiện ra một thân ảnh trong đó, đúng là Liễu Minh.
“Ha ha, ta biết thế nào ngươi cũng thông qua được khảo nghiệm mà.” Khí Linh hết sức vui vẻ, trong tiếng cười dường như lộ ra một cỗ cảm giác nhẹ nhõm như được giải thoát.
“Tại hạ may mắn mà thôi, cũng nhờ tiền bối chỉ điểm lúc trước.” Liễu Minh cũng khẽ cười một tiếng.
“Sứ mạng sau biết bao nhiêu năm cũng đã hoàn thành, không gian Lồng Giam đã không còn ý nghĩa để tồn tại nữa rồi.” Khí Linh bình thản nói.
Sau một hồi, không gian màu xám xung quanh run rẩy liên tục, hào quang chớp lóe không ngừng. Vòm trời hiện ra từng vết rạn thật dài. Liễu Minh chấn động, thật không ngờ rằng nơi này cũng muốn biến mất. Hắn nhìn Khí Linh. Lúc này trên người Khí Linh tỏa ra một tầng sáng màu tro, thân thể ông ta dần trở nên mơ hồ, dường như sắp tan biến trong màng sáng ấy đi về nơi thiên đường.^^
“ Khí Linh tiền bối, người…” Liễu Minh biến sắc.
“Lồng Giam đã sụp đổ, ta thân là Khí Linh cũng không cách nào tồn tại nữa, nhưng chuyện này đối với ta lại là một sự giải thoát.” Giọng nói của Khí Linh rất ôn hòa, ông ta vung tay về phía Liễu Minh một cái, một đạo sáng màu tro bao trùm lấy thân thể hắn.
Liễu Minh chợt cảm thấy hoa mắt, sau một khắc đã xuất hiện dưới một vách núi đá.
Hắn nhìn xung quanh một hồi, một cảm giác khó chịu xuất hiện trong đầu làm hắn xác thực là mình vẫn còn trong Luân Hồi Cảnh, có điều đã không còn ở nơi lúc trước đặt Hồn Thiên Kính nữa.
Lúc này bí thuật của Thanh Linh trong Thần Thức Hải đã sớm mất đi tác dụng, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà ảnh hưởng của Luân Hồi Cảnh đối với hắn đã ít hơn rất nhiều so với trước kia, chỉ là còn chút cảm giác không thoải mái mà thôi, thế nhưng kỳ thực cũng không đáng kể.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, hắn thầm nghĩ phải chăng là do tu vi của mình tiến nhanh, hay tại vì có song kiếm Thiên Phạt Địa Kiếp tồn tại trong cơ thể mình.
Tuy không thật sự hiểu rõ nguyên nhân. Nhưng việc này đối với hắn lại là một thiên đại cơ duyên tốt không thể nghi ngờ. Hắn có thể không sợ bị ảnh hưởng bởi nơi đây mà tìm một chổ ẩn núp để an tâm tu luyện, dốc sức tìm hiểu lực lượng pháp tắc, sớm ngày đạp bước Vĩnh Sinh cảnh.
Ngay lúc đó, Linh Hải của hắn chấn động một cái, Lồng Giam từ trong cơ thể bay ra ngoài. Theo tiếng "Ken két" rất nhỏ vang lên, bề mặt của nó liền có vô số vết rạn không ngừng lan ra. Một khắc sau, “Rắc” một tiếng, Lồng Giam vỡ vụn thành vô số đốm sáng phiêu tán nổi trôi giữa không trung. Liễu Mình thấy cảnh này, trong lòng không tránh khỏi dâng lên một cảm giác phức tạp.
Lồng Giam bọt khí cơ hồ đã theo sát từng bước chân hắn từ khi bắt đầu tu luyện cho đến nay, giờ này bỗng chốc vỡ tan, thử hỏi sao hắn không phiền muộn cho được. Ngay lúc đó nơi Lồng Giam vỡ vụn có một đạo khí màu tím yếu ớt xuất hiện rồi nhẹ nhàng phiêu đãng, dường như nó cũng muốn tan thành mây khói trong khoảnh khắc.
Sắc mặt Liễu Minh khẽ giật mình, hắn lập tức lật tay lấy ra một cái bình ngọc hút đạo khí tím nọ vào rồi đậy nắp bình lên.
Làm xong hết thảy, trong lòng hắn mới buông lỏng một chút bắt đầu nghĩ xem khí tím kia thật ra là vật gì.
Vừa rồi trong lúc vội vàng Liễu Minh cũng không cảm nhận ra trong đạo khí kia có tồn tại khí tức gì đặc thù, có lẽ sau này tra xét kỹ hơn sẽ rõ. Nghĩ đến đó hắn định cất bình ngọc, nhưng sau khi thoáng trầm ngâm lại lấy ra một tấm phù dán lên trên rồi mới yên tâm thu vào trong Tu Di giới chỉ.
Thân hình hắn khẽ động lập tức hóa thành một đạo hắc quang bay về nơi xa.
Bỗng lúc này, sắc mặt hắn lại biến đổi, bình ngọc vừa mới được thu vào trong Tu Di giới chỉ chẳng hiểu sao lại lay động mấy cái. Tấm phù dán bên trên cũng đột nhiên bốc cháy biến mất.
Chiếc bình xuất hiện vô số vết rạn, “Lạch cạch” hai tiếng rồi vỡ vụn.
Đạo khí thể màu tím nọ bay ra, có vẻ như nó cảm ứng được gì liền nhoáng lên biến mất.
Thân hình Liễu Minh ngừng lại, hắn chau mày rồi quét thần thức vào trong không gian Tu Di dò xét một phen, ngay lập tức đã tìm ra vật vừa thôn phệ khí thể màu tím kia. Hắn vung tay lên, một viên cầu màu tím liền xuất hiện trong tay hắn, lóe sáng lập lòe. Chính nó là thủ phạm.
“Đây là…” Liễu Minh biến sắc, viên cầu màu tím này chính là một đám bổn nguyên tính khí mà lúc trước La Hầu tự bạo đã lưu lại.
Ngày đó hắn từng hứa hẹn với La Hầu, một khi đủ năng lực thì sẽ giúp lão phục sinh. Có điều dù hôm nay hắn đã tiến lên cảnh giới Thông Huyền nhưng vẫn không có một chút đầu mối nào về phương pháp phục sinh. Có lẽ phải đột phá Vĩnh Sinh hoặc phi thăng Thượng Giới thì may ra mới có thể hoàn thành việc này.
Quả cầu màu tím sau khi cắn nuốt đạo khí tím kia thì có chút biến hóa, lúc này sâu trong viên cầu bỗng xuất hiện thêm một đạo hào quang màu trắng, nó nhẹ nhàng lay động rung lên phảng phất như một trái tim đang đập vậy.
Liễu Minh kinh ngạc vội phóng thần thức vào trong thăm dò, sau một lát khuôn mặt hắn lộ ra một tia dị sắc. Tuy rằng vô cùng yếu ớt, nhưng từ trong viên cầu này hắn có thể cảm ứng được một chút khí tức có vài phần quen thuộc của sinh mệnh còn sống.
Truyện này có phần 2 ko ad