Dịch giả: Hàn Lâm Nhi
Biên: nila32
"Các vị đạo hữu, chuyện đã như vậy có lẽ những người khác cũng không còn hứng thú ra tay nữa. Chúng ta cũng đi thôi, về sau có cơ hội lại luận bàn tiếp." Gặp tình hình này, Dương Càn chậm rãi nói ra."Đi thôi, sau khi nhìn quý sư đệ động thủ hai lần, Vân mỗ cũng không còn bao nhiêu ý chí chiến đấu nữa". Thanh niên lông mày đỏ nghe vậy bèn cười khổ một tiếng.
Sau đó hắn liền hướng mọi người chắp tay rồi giẫm đám mây đỏ mà đi. Còn lại bọn người Huyết Tứ thấy vậy cũng nhao nhao cáo từ rời khỏi. Trong nháy mắt dọc theo quảng trường chỉ còn lại hai người Dương Càn và thanh niên họ Vân.
"Vân huynh còn có chuyện gì muốn nói ư?" Dương Càn thấy vậy, nhàn nhạt hỏi một câu.
"Không có gì, ta biết rõ gần đây Dương huynh đang tu luyện một loại bí thuật Âm Sát, cần một ít ngoại lực phụ trợ. Vừa vặn trong tay ta đang có một đoạn Âm Tuỷ Mộc vô tình thu được, có lẽ thích hợp với ngươi." Thanh niên họ Vân nhếch miệng cười cười rồi lấy ra từ trong tay áo một đoạn khô mộc phát ra ít tia hắc khí, đưa cho Dương Càn.
"Đoạn Âm Tuỷ Mộc này quả thật có tác dụng rất lớn với Dương mỗ. Ở đây có ba nghìn linh thạch, có lẽ cũng đủ so với giá trị vật này." Thần sắc Dương Càn khẽ động, thế nhưng y không vội nhận lấy hắc mộc, ngược lại còn lấy ra từ trong tay áo một túi da linh thạch ném tới.
"Không cần, xem như Vân mỗ cam tâm tình nguyện đưa tặng vật này được không?" Thanh niên mặt đen vừa tiếp được túi da liền khoát tay tỏ y đưa trả Linh Thạch.
"Nếu Vân huynh không muốn nhận số Linh Thạch này, ta cũng không dám nhận đoạn Âm Tuỷ Mộc này." Dương Càn thấy vậy, giọng nói đột nhiên trầm xuống.
Thanh niên họ Vân nghe thấy trong lời nói của đối phương có ý kiên quyết, đành cười khổ một tiếng rồi thu lấy túi da. Lúc này, khuôn mặt dưới mặt nạ Dương Càn mới buông lỏng, đưa tay nhận lấy hắc mộc, x
em xét trong chốc lát, trong mắt ánh lên sự mừng rỡ.
"Đúng rồi, ta có thể nhìn một chút hình dáng thực của ngươi không?" Thanh niên họ Vân thấy vậy, thần sắc trở nên kỳ quái rồi thì thào nói ra một câu không đầu không cuối.
"Ngươi đang nói cái gì?" Dương Càn đang vuốt hắc mộc chợt dừng lại, thanh âm rét lạnh thấu xương.
"Ha ha nếu ngươi đã không muốn thì coi như ta chưa nói gì cả." Trong nội tâm thanh niên nhảy dựng, vội vàng gượng cười vài tiếng nói.
"Vân đạo hữu, ngươi đừng quên lời thề lúc trước. Trừ phi ta tự nguyện, nếu không tuyệt đối không được nói ra thân phận chân chính của ta, càng không nên vọng tưởng việc gì khác, nếu có thể quên toàn bộ chuyện về ta thì tốt nhất." Dương Càn sờ lên mặt nạ màu bạc giọng vô cùng âm trầm nói.
"Vân mỗ đương nhiên nhớ rõ việc này, chỉ là vẻ ngoài của ngươi đặc biệt như vậy, không phải ta muốn quên là có thể quên được." Thanh niên họ Vân thở dài một tiếng trả lời.
"Hừ, mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, nhưng tốt nhất nên nhớ kỹ, nhìn thấy ta một lần nữa cũng là lúc đầu của ngươi không còn nằm trên cổ." Dương Càn lạnh lùng nói, tay áo run lên rồi trực tiếp phóng lên trời, khu mây bay đi.
Thanh niên họ Vân ở lại chỗ cũ, lẳng lặng nhìn theo bóng lưng Dương Càn đã đi xa, cả người phảng phất như đã triệt để si ngốc.
Trước thạch thất một bóng đen nhoáng lên một cái!
Liễu Minh từ bầu trời hạ xuống, tay áo run lên, một cỗ vô hình lực lượng tuôn ra, mở tung cửa đá. Hắn tiến vào trong nhà đá, đồng thời đại môn chậm rãi đóng lại.
Trong phòng, Liễu Minh khoanh chân ngồi xuống bồ đoàn, nâng một tay lên hướng trước mắt để xuống. Chỉ thấy vết thương mặt sau bàn tay thình lình chỉ còn nhàn nhạt vài đạo vết máu mà thôi. Dựa vào thân thể cường đại của hắn, dù cho không sử dụng pháp thuật khôi phục hệ Lôi, chỉ dựa vào năng lực tự lành của bản thân, cũng đủ để ứng phó với vài vết thương nhỏ rồi. Lúc này, hắn thử nhúc nhích năm ngón tay.
Sau khi xác nhận tất cả đã trở lại linh hoạt như lúc ban đầu, hắn yên tâm hạ xuống.
Sau khi suy nghĩ một chút, Liễu Minh liền lấy đoản kiếm màu xanh ra, để trước mắt đánh giá một chút, đồng thời trong đầu hiện lên thanh trường kiếm trắng sáng như tuyết sau lưng Trương Tú Nương. Tuy không biết cô gái này sử dụng phi kiếm cấp bậc nào nhưng gần như chắc chắn không phải là Thượng phẩm Linh khí, mà tám chín phần mười là sàn sàn giống Thanh Nguyệt kiếm đều là Trung phẩm Linh khí.
Đối phương thi triển phi kiếm chi thuật uy lực kinh người nhưng hắn vẫn ẩn ẩn cảm giác được Trương Tú Nương còn chưa thực sự phát huy ra uy lực chính thức của kiếm này. Nói cách khác, về độ tinh thuần của pháp lực, vị thiên tài đệ tử Thiên Nguyệt Tông này còn xa mới có thể sánh bằng hắn. Thế nhưng cũng vì vậy khi xét theo một góc độ khác, thuật phi kiếm của Trương Tú Nương lại càng trở nên đáng sợ.
Trong nội tâm Liễu Minh yên lặng nhớ lại, lúc trước nàng này ném kiếm khí trong tay ra ngoài, sau đó hoá thành một tấm lụa trắng, đơn giản đánh tan kiếm quang của Thanh Nguyệt kiếm. Rất rõ ràng, bí thuật trực tiếp thúc giục kiếm khí hoá thành kiếm quang của Trương Tú Nương cao minh hơn một bậc so với thủ đoạn mà hắn sử dụng. Xem ra, hắn cần tìm hiểu bộ Thái Cương Kiếm Quyết kia rồi, tin tưởng với độ huyền ảo của bộ sách này, bên trong chắc chắn có ghi lại Cao giai bí thuật cùng loại. Trước kia tu vi của hắn không đủ, không có cách nào tìm hiểu ra các thứ khác, nhưng hiện tại đã tiến giai Linh Sư, nếu tiếp tục nghiên cứu cuốn sách này nhất định sẽ có thu hoạch lớn.
Sau khi Liễu Minh tự đánh giá liền thu lại Thanh Nguyệt kiếm, chậm rãi nhắm hai mắt, một tay bấm niệm pháp quyết, Linh quang trong đầu hiện lên, một quyển điển tịch màu vàng hiện lên trong thần thức, từ từ mở ra từng tờ một. Hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, trong đầu nhanh chóng xem qua Thái Cương Kiếm Quyết. Một lúc lâu sau, thần sắc hắn khẽ động, vẻ mặt tràn đầy kinh hỉ.
"Thái Cương Ngự Kiếm Thuật! Quả nhiên là có loại Kiếm Tu chi thuật thao túng kiếm khí của bản thân để tiêu diệt kẻ địch! Thuật này sau khi tu luyện tới tầng cao có thể địch thủ một cách vô hình ngoài trăm dặm, thậm chí các loại thần thông nhân kiếm hợp nhất và ngự kiếm phi hành, đều sinh ra các thủ đoạn lợi hại khác. Rất tốt, để cho ta xem một chút thần thông này tu luyện như thế nào". Liễu Minh lẩm bẩm nói, bộ dạng vô cùng hưng phấn.
Lại nói ‘Ngự Kiếm Thuật’ mà Trương Tú Nương thi triển lúc trước kỳ thật chính là thần thông Nhân kiếm hợp nhất. Chỉ có điều tu luyện giả bình thường đa số đều ưa thích thần thông Ngự kiếm thuật.
Sau khi Liễu Minh hít sâu một hơi liền nhắm lại hai mắt, một lần nữa đem tâm thần chìm vào trong đầu. Cứ như vậy, thời gian trôi qua từng chút một, lúc Liễu Minh mở mắt ra lần nữa, lông mày nhíu chặt lại.
Tu luyện Ngự Kiếm Thuật không ngờ lại khó khăn như vậy! Chẳng những cần phải ghi nhớ vô số kiếm quyết, hơn nữa phải dùng Tinh Thần lực liên tục phối hợp luyện tập mới có thể thao túng kiếm khí như ý, sau đó thông qua kích phát liên hệ huyền diệu giữa thể nội Pháp lực và kiếm khí mới có thể triển khai uy năng của phi kiếm tới mức tận cùng.
Dựa theo miêu tả Ngự Kiếm Thuật ghi lại trong điển tịch, tuy rằng tu vi bất đồng sẽ đem lại uy năng của phi kiếm hoàn toàn bất đồng, nhưng nếu tính riêng độ thuần thục Ngự Kiếm Thuật cũng đồng dạng chia ra cảnh giới nhập môn, tiểu thành, đại thành và đại viện mãn... phân chia thành nhiều cấp độ, hơn nữa với cùng loại tu vi, uy lực cũng khác biệt một trời một vực.
Theo suy đoán của Liễu Minh, độ khó của việc tu luyện Ngự Kiếm Thuật này, chỉ sợ những đẳng cấp cao pháp thuật kia cũng theo không kịp. Thậm chí nếu tư chất tu luyện giả không đủ, không chừng cả đời đều dừng lại ở cấp độ nhập môn. Mà muốn thi triển ra nhân kiếm hợp nhất trong Ngự Kiếm Thuật tối thiểu cũng cần đạt đến cảnh giới tiểu thành.
Còn với thần thông ngự kiếm phi hành, không đến đại thành cảnh giới thì căn bản không cách nào thi triển ra được. Mà trước khi tiến giai Linh Sư, Trương Tú Nương đã có thể lĩnh ngộ ra thần thông nhân kiếm hợp nhất, có thể thấy được độ khủng bố của tư chất Thông Linh Kiếm Thể ghê gớm thế nào.
Thế nhưng theo cách nhìn của Liễu Minh, cấp độ Ngự Kiếm Thuật của vị Thiên Nguyệt Tông tuyệt đại đệ tử này chỉ dừng lại ở giai đoạn nhập môn mà thôi. Nếu không một kiếm lúc tỷ thí kia cũng không chỉ bị thương ngoài da đơn giản như vậy, nói không chừng một kiếm kia còn có thể chặt đứt bàn tay của hắn.
Đương nhiên, nếu như Trương Tú Nương đã tu luyện Ngự Kiếm Thuật đến trình độ đáng sợ như vậy, Liễu Minh cũng sẽ không đơn giản dùng nắm đấm đi đỡ mà sẽ không chút chần chờ thúc giục toàn bộ uy năng của Trọng Thuỷ Châu. Đương nhiên, dù có như thế nào, Ngự Kiếm Thuật cũng là một pháp thuật khiến cho thực lực tăng lên nhanh chóng.
Tuy rằng Liễu Minh không trông chờ trong vòng hai ba tháng ngắn ngủi có thể tu luyện pháp quyết này tới trình độ nhập môn, nhưng việc sơ bộ nắm giữ, và để cho Thanh Nguyệt Kiếm rời tay tấn công địch đơn giản thì vẫn có thể làm được.
Nghĩ tới đây, Liễu Minh liền lấy đoản kiếm trong tay áo ra, bắt đầu luyện tập Ngự Kiếm Thuật chính tông.
Nhưng việc này khác với điều khiển pháp khí, mặc cho hắn nhiều lần đem vật trong tay ném lên không trung, nhưng đoản kiếm nếu không phải chỉ ngưng lại một lát trên không trung liền rơi xuống hoặc là không đứng yên trên không, Kiếm Khí sắc bén từ trên thân kiếm thả ra không cách nào tụ tập thành hình được.
Cứ như vậy, Liễu Minh bế quan trong thạch thất hơn nửa tháng.
Đến khi hắn đã nắm được một ít bí quyết Ngự Kiếm Thuật, chợt bên ngoài thạch thất truyền đến từng đợt tiếng chuông vang. Liễu Minh từ sớm đã được báo cho các sự tình liên quan nên lập tức biết rõ đây là cảnh báo Hải Tộc Nhân xuất hiện, vội vàng thu đoản kiếm lại rồi đứng dậy đẩy cửa đá ra. Sau khi hắn bước chân đi ra bên ngoài liền thấy cả toà đại thành bắt đầu chuyển động.
Bên trong đại thành, một đám phi chu dài hẹp, nhiều chiếc chiến xa từ khu vực từng tông môn bay lên trời.
Trên tường thành, nhiều đội giáp sĩ vọt lên đầu tường nhanh chóng dựng vô số cỗ cực lớn phù nỏ nhắm ra xa.
Liễu Minh nhướng mày, mây đen dưới chân liền bay lên cao, trong nháy mắt đã lên đến mấy trăm trượng, nhìn thấy phụ cận đại thành và tình hình phía xa. Lúc này chỉ thấy bốn phía đại thành có vài chục toà tháp cao màu bạc, tất cả bắt đầu tản mát ra hào quang khác thường, đồng thời những đồ vật treo trên đỉnh tháp rung động liên tục, hơn nữa thanh âm tiết tấu đều độc nhất vô nhị, dường như đang hô ứng giúp nhau.
Cùng lúc đó, lấy đại thành làm trung tâm, các toà tháp cao làm điểm tựa, một trận pháp màu bạc cực kỳ to lớn đang mơ hồ hình thành.
Tại nơi chân trời, tức thì vang lên âm thanh oanh long long, trên không hiện lên một mảnh xám xịt, trong nháy mắt biến thô biến lớn, biến thành một mảng mây đen cuồn cuộn rộng vô biên.
Truyện này có phần 2 ko ad